Nóng quá… Xung quanh tất cả đều là ánh lửa chói mắt… Cơ thể như đang rung lắc dữ dội… Tiếng thét chói tai bên cạnh, tiếng gọi ầm ĩ khiến đầu óc đau nhức như muốn vỡ ra…
“Anh ơi, đi mau!” Giọng nói của An Lạc vì căng thẳng mà lộ vẻ khô khan lạ thường. Ngược lại, An Dương vô cùng bình tĩnh, anh nhẹ nhàng đè lại bàn tay đang run rẩy của cậu: “Em có thể đi đâu?”
“Anh…” An Lạc thấy giọng nói của mình có vẻ nghẹn ngào khó mà che giấu được.
An Dương quay sang, mỉm cười: “Còn hơn chết già chết bệnh, chúng ta chết cùng nhau như thế này, kỳ thực cũng không tệ.”
Bên tai vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc…
“Anh ơi —— ” An Lạc đột nhiên ngồi dậy, trán chảy ra một lớp mồ hôi lạnh li ti. Cảnh tượng máy bay gặp nạn, đôi mắt mỉm cười của An Dương, tất cả như mới vừa xảy ra…
An Lạc túm chặt áo, ra sức thở sâu. Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: “Anh đã tỉnh rồi?”
An Lạc ngẩng đầu, chợt đối diện với khuôn mặt của một người đàn ông trẻ tuổi.
Mày kiếm phi dương lộ vẻ tiêu sái bất cần đời, đôi mắt sâu đậm mang theo nụ cười ấm áp như mùa xuân; đôi môi quen thuộc khẽ nhếch lên, bình tĩnh và ung dung; và cả áo sơ-mi trắng quen thuộc, gọn gàng sạch sẽ, lúc nào trông cũng như đồ mới.
(Mày kiếm phi dương tức là lông mày có đuôi nhìn từ xa trông giống lưỡi kiếm ngược và hếch lên.)
—— An Dương?!
An Lạc khiếp sợ cứng người trên giường.
Sao lại là anh ấy? Sao có thể là anh ấy? Lẽ nào vừa rồi chỉ là một giấc mơ?!
“Hình như anh bị sốt.” Tay anh nhẹ nhàng chạm lên trán An Lạc kiểm tra nhiệt độ, sau đó, hàng lông mày đẹp đẽ khẽ cau lại, rồi anh xoay người, rót một cốc nước, trong lòng bàn tay cầm hai viên thuốc khác màu, “Đây, uống thuốc hạ sốt đi.”
An Lạc kinh ngạc nhìn anh, để mặc anh đỡ dậy, để mặc anh đưa nước tới bờ môi, đút hai viên thuốc trôi xuống.
Cho đến khi nước lạnh chảy xuống cổ họng, bấy giờ An Lạc mới hoàn toàn tỉnh táo. Anh nắm chặt lấy tay người kia: “Anh, anh chưa chết ư? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao anh lại ở chỗ này…”
Biểu cảm của đối phương dường như có phần ngạc nhiên, anh ta bình tĩnh rút tay về, mỉm cười, nói: “Có lẽ anh nhận sai người rồi, chúng ta chưa bao giờ gặp nhau.”
“…” An Lạc ngờ vực.
“Đúng rồi, giới thiệu một chút. Tôi là tổ trưởng tổ chuyên án đặc biệt An Dương, phụ trách vụ án bắt cóc này của anh. Có lẽ Susie đã nói qua với anh về tình hình rồi. Đừng lo, tôi cử người bắt anh đi là chỉ muốn bảo vệ anh tốt hơn thôi.”
“…” An Lạc kinh ngạc nhìn anh ta.
An Dương cảm thấy bộ dạng ngơ ngác của An Lạc rất đáng yêu, không kiềm được mà cười: “Có lẽ vì tôi rất giống với người nào đó chăng? Vừa nãy anh cứ cầm tay tôi gọi anh mãi. Nhưng An Lạc, anh là con trưởng của An gia, anh không có anh trai.”
“…” An Lạc phục hồi tinh thần từ trạng thái ngây ngẩn, im lặng nhìn người kia, khẽ nhíu mày.
An Dương thấp giọng nói: “Tôi biết, khiến một người chấp nhận việc mình có bệnh về tâm thần rất khó khăn và cũng rất tàn nhẫn. Anh đừng sợ, ngày mai tôi sẽ thu xếp bác sĩ tâm lý tới gặp anh, đến lúc đó hãy nói chuyện cẩn thận với họ, nhất định họ sẽ giúp được anh.” An Dương vỗ nhẹ lên mu bàn tay An Lạc, “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Dứt lời liền quay người ra cửa.
An Lạc vẫn chăm chú nhìn theo bóng lưng người kia, cho đến khi anh ta bước đến cửa mới bất thình lình mở miệng: “Những việc đã trải qua có thể là ảo giác, vậy còn tình cảm thì sao?”
An Dương dừng chân.
An Lạc nói: “Anh có yêu một ảo giác vốn không tồn tại không?”
An Dương hơi nhíu mày, nhưng vẫn ôn tồn giải thích: “Người mắc bệnh về tâm thần thường không có khả năng tự nhận thức, bọn họ cũng không nghĩ rằng mình bị bệnh, trái lại, họ cảm thấy tất cả mọi thứ trong ảo giác đều là thực.”
Quay đầu nhìn về phía An Lạc, An Dương không khỏi nhẹ nhàng, “Anh không nên cố chấp, đợi đến lúc bác sĩ tâm lý tới khám cho anh, khống chế được bệnh tình, chuyện trước đây có thể dần dần nhớ ra.”
An Lạc không để ý đến lời anh ta nói, khẽ giọng: “Anh ấy rất thích hoa hồng đen, nhưng lại không thích các loài hoa khác; thích uống cà phê Blue Moutain, ghét vị Latté; thích ăn măng và cà tím, ghét tất cả các loại đồ ăn có vị cay; nấu cháo không bao giờ cho hành lá, nếu thấy có thì sẽ cau mày mà gấp ra hết…”
“Anh ấy có một người yêu tên là Tô Tử Hàng, anh ấy sẵn sàng vì cậu ta mà từ bỏ tất cả, anh ấy đã mua nhẫn cưới, chọn được giáo đường đẹp nhất trên thế giới này, anh ấy muốn cùng cậu ta ra nước ngoài kết hôn. Bọn họ là cặp tình nhân yêu nhau nhất mà tôi từng thấy.”
An Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh lặng nhìn về phía An Dương đang đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc không gì sánh được, “Anh ấy là anh trai của tôi. Bất kể là ai cũng không có tư cách phủ định sự tồn tại của anh ấy, bao gồm cả anh.”
An Dương lặng im nhìn An Lạc.
Cả người An Lạc trông như một dây cung kéo căng, tuy cố gắng trấn định, nhưng sau một khắc, chỉ một lời nói đơn giản thôi cũng có thể khiến anh sụp đổ. Nắm tay ghìm chặt, đôi mắt khẽ đỏ, làn môi run run. Một người đàn ông giả vờ trấn định như vậy, trông lại có chút đau lòng.
An Dương suy nghĩ một thoáng, rồi nói: “Được rồi, chuyện này chúng tạm thời không thảo luận nữa. Hiện tại anh cần nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ nhiều.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Không ai biết, giây phút cánh cửa đóng lại, An Lạc ở trong phòng sụp đổ ôm lấy đầu, đầu đau muốn nứt ra không đủ để miêu tả cảm giác của anh lúc này. Mỗi một mạch máu trong đầu đều khó chịu như muốn nổ tung.
Buồn cười lắm nhỉ? Người có khuôn mặt giống hệt An Dương kia, vậy mà lại bình tĩnh tuyên bố tất cả chỉ là ảo giác sản sinh do tâm thần phân liệt. Bọn họ muốn dùng cái lí do tâm thần phân liệt này để phủ định tất thảy cuộc đời của An Lạc.
Thế nhưng, dù mọi người có dùng ảo giác để giải thích tất cả, An Lạc cũng vẫn sẽ yên lặng kiên định với niềm tin của mình. Anh không tin đây là ảo giác. Bởi vì cái tên An Dương này, với anh mà nói, là sự tồn tại quý báu hệt như sinh mệnh.
An Dương ra phòng khách, Tô Tây đang sắp xếp một chồng văn kiện, thấy anh cô liền ngẩng đầu lên: “An sir, anh ta thế nào rồi? Hình như vừa gặp ác mộng, em thấy anh ta cứ gọi anh ơi suốt.”
An Dương bình tĩnh nói: “Anh ta sốt nhẹ, anh cho anh ta uống thuốc hạ sốt rồi, nhân tiện uống thêm một viên thuốc ngủ, giờ có lẽ đang ngủ.”
Tô Tây gật đầu, im lặng một lát rồi nói nhỏ: “Thực ra anh ta cũng rất đáng thương, cứ sống mãi trong thế giới ảo tưởng của mình, người anh trong tưởng tượng của anh ta vốn không tồn tại…”
“Em về trước đi.” An Dương ngắt lời cô, “Bận bịu một ngày rồi, chắc em cũng mệt mỏi lắm.”
Tô Tây vội nói: “Em nên ở lại đây chứ, sát thủ lần này chúng phái đi không dễ đối phó.”
“Không sao, nơi này là biệt thự tư nhân của anh, người biết đến nó không vượt quá năm. Hơn nữa, đám sát thủ đó lúc này đang trà trộn vào bệnh viện để ám sát An Lạc giả kia.” An Dương cười nhẹ, “Em về trước đi, chỗ này có anh rồi, không có vấn đề gì nữa đâu.”
Tô Tây mỉm cười, kính chào, “Vậy em đi đây, lão đại.”
An Dương gật đầu, “Ừ, đi đường cẩn thận.”
Chờ Tô Tây rời đi, An Dương mới khẽ cau mày ra phòng khách, cầm điện thoại ấn một dãy số quen thuộc.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.” Bên tai vang lên giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông.
An Dương thấp giọng: “Đừng giả vờ nữa, Duyệt Bình, tôi có việc gấp muốn gặp cậu đây, hiện tại có rảnh không?”
Chu Duyệt Bình chán nản nói: “An sir, tổ chuyện án đặc biệt các ông chẳng phân biệt được thời gian hả? Giờ là h đêm rồi đó, tôi cũng phải nghỉ ngơi sau giờ làm chứ, có việc gì thì để mai kiểm tra đi.”
“Không phải với tư cách là cảnh sát mà là bạn bè, tôi muốn gặp cậu.” An Dương thoáng dừng lại, “Lần này, là việc riêng của tôi.”
Chu Duyệt Bình im lặng chốc lát, “Được rồi, quen cậu là xui xẻo của tôi. Cậu ở đâu, tôi đến thẳng chỗ cậu.”
Nửa giờ sau, xe của Chu Duyệt Bình dừng lại trước cửa biệt thự của An Dương.
An Dương xuống lầu mời hắn vào phòng khách. Chu Duyệt Bình nhìn quanh bốn phía, nói: “Đàn ông ưa sạch sẽ đúng là đáng sợ, dọn dẹp sạch sẽ trông hệt như nhà tang.”
“Cậu phải chọc tôi vài câu mới vui được hả?” An Dương khẽ cười, pha một cốc cà phê đưa cho hắn, “Uống cà phê không?”
Chu Duyệt Bình lắc đầu, “Xin kiếu, tôi không thích uống cà phê, nhất là cà phê Blue Moutain.”
An Dương ngồi đối diện với hắn, cầm tách cà phê lên uống một ngụm, nói: “Cậu biết đây chắc chắn là Blue Moutain?”
Chu Duyệt Bình đáp: “Nói thừa, ai quen cậu chả biết cậu cực kỳ để ý đến cà phê, dùng cả đống tiền mua hạt cà phê chính tông về tự pha tự uống, hơn nữa lại chỉ uống Blue Mountain.” Hơi dừng lại, Chu Duyệt Bình nghiêm túc, “Theo góc độ tâm lý học mà nói, hành vi này của cậu có thể xem như là rối loạn nhân cách hoang tưởng mức độ nhẹ.”
An Dương nhìn cốc cà phê, trầm mặc giây lát, thấp giọng nói: “Thói quen của tôi, cũng chỉ có người thân và bạn bè biết được. Thế nhưng… làm thế nào mà anh ta lại biết?”
“Anh ta?” Chu Duyệt Bình kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh ta là ai?”
An Dương khẽ nhíu mày, “Một người xa lạ, nhưng một lời có thể nói ra hết thói quen của tôi. Thích hoa hồng đen, thích uống cà phê Blue Moutain, nấu cháo không bao giờ cho hành. Cậu nghĩ điều này là có thể không?”
Chu Duyệt Bình lắc đầu, “Không thể nào? Mấy cái thói quen kỳ lạ đó của cậu, rất nhiều cái ngay cả tôi cũng không biết.”
“Bởi vậy chỉ có hai cách giải thích, một là anh ta đoán mò, nhưng tất cả đều đúng; còn lại, anh ta thực sự biết tôi, mà tôi không nhớ ra anh ta.”
“…” Chu Duyệt Bình im lặng một chốc, “Nói mãi, thế rốt cuộc anh ta là ai?”
An Dương thoáng ngừng lại, “Là một người đáng thương bị chuẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt. Anh ta luôn xuất hiện ảo giác, trong thế giới ảo giác, anh ta có một người anh trai đối xử rất tốt với mình. Nhưng vấn đề hiện tại là, người anh trong ảo giác của anh ta, tất cả thói quen đều giống hệt tôi.”
Chu Duyệt Bình khẽ nhíu mày, “Sao có thể?”
“Tôi cũng cảm thấy bất khả tư nghị. Cậu cũng biết tôi là con một, không có em trai. Nhưng hôm nay khi gặp anh ta, tôi lại có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Anh ta nhắc tới tên của một người khác, dường như tôi cũng từng nghe thấy ở đâu rồi.”
“Chẳng lẽ cậu cho rằng, vấn đề là nằm ở cậu?”
An Dương gật đầu, “Tôi nghi ngờ mình đã từng bị thôi miên.”
“Sao đột nhiên lại nảy ra ý nghĩ này?”
“Bởi vì ký ức của tôi luôn chỉ có một đoạn không hơn. Lúc còn nhỏ, hình như có một năm ký ức của tôi bị bỏ trống.” An Dương quay đầu nhìn về phía Chu Duyệt Bình, “Nguyên nhân tôi tìm cậu hôm nay chính là cái này, nếu thực sự tôi đã bị thôi miên, một phần ký ức đó, liệu có thể tìm lại được không?”
Chu Duyệt Bình suy nghĩ một lát rồi nói: “Tốt nhất nên tìm lại vị bác sĩ tâm lý đã thôi miên cho cậu hồi đấy. Nếu đổi sang người khác, rất có thể sẽ dẫn đến việc trí nhớ của cậu bị rối loạn.”
“Nếu là cậu, với trình độ chuyện nghiệp của cậu thì có thể giảm thiểu nguy cơ này xuống mức thấp nhất.”
Chu Duyệt Bình nói: “Dù nguy cơ có thấp nhưng vẫn còn cái khác tồn tại, tôi không thể đảm bảo cho sự an toàn của cậu.” Dừng một chút, Chu Duyệt Bình nghiêm túc, “An Dương, tôi khuyên cậu không nên mạo hiểm như vậy. Hiện tại không phải cậu đang sống rất tốt đấy sao? Ký ức lúc nhỏ đã mất thì cũng mất rồi, còn nhiều thứ khác quan trọng hơn.”
An Dương cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, thấp giọng: “Đúng là tôi sống rất ổn, nhưng tôi không muốn mắc nợ bất cứ ai. Nếu chuyện này thực sự có liên quan đến tôi, tôi tuyệt đối không thể chọn cách trốn tránh.” Hãy vào DĐLQĐ.com để đọc truyện nhanh hơn!
Tuy trên mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt của An Dương lại tỏa ra sự cứng rắn và kiên quyết.
Chu Duyệt Bình nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, cái tính tồi tệ này của cậu, đã ra quyết định là đố ai thuyết phục nổi. Nếu đã như vậy, tôi sẽ giúp cậu việc này. Tôi cần biết rõ thời gian cụ thể lúc cậu bị thôi miên.”
An Dương gật đầu, “Nếu như tôi đoán không lầm, lúc tôi bị thôi miên có lẽ là khoảng năm trước…”
_________________