h tối, hành lang bệnh viện.
Một chàng trai với thân hình cao lớn từ cuối hành lang đi tới, bước chân dừng lại trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Trông cậu rất mệt mỏi, khi ngồi xuống hàng ghế trên hàng lang, thân thể cũng không còn thẳng tắp như thường nữa. Cậu cứng ngắc dựa người lên tường, ánh mắt một giây không rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, người nằm trên giường bệnh toàn thân đều được quấn băng chặt kín, người cắm đầy các loại ống truyền dịch, dường như, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi cõi đời này.
“Anh ơi…” Tiếng nói phát ra từ cổ họng khàn đục, mệt nhọc vì một ngày dài, trong ánh mắt sâu thẳm cũng chứa đầy tơ máu, “Anh không sao, em tin anh có thể vượt qua được…”
An Trạch vốn cho rằng, đã trải qua một lần chấn động, cậu đã đủ kiên cường, có thể bình tĩnh nói trong điện thoại giống như lần trước: “Anh nghĩ em nên ngồi ngây ngẩn nhìn hàng chữ ‘Xin miễn thăm hỏi’ trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt như một tên đần độn sao?”
Vậy mà hiện tại, cậu đích xác đang ngồi như một tên đần độn trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, ngây ngẩn nhìn hàng chữ ‘Xin miễn thăm hỏi’.
Cậu không muốn rời đi, lại càng không dám bỏ đi. Cậu sợ khi mình quay đi, An Lạc sẽ xảy ra chuyện; cậu sợ khi mình vừa rời đi, cậu sẽ không còn được gặp lại người kia nữa.
Hoá ra, nói thì dễ như vậy, nhưng đến lúc xảy ra, mới thấy khó khăn làm sao.
Lần trước có thể kiềm chế mà không bay tới bệnh viện gặp anh, chỉ vì có nhiệm vụ khẩn cấp cần chấp hành, thân là một quân nhân, phải phục tùng mệnh lệnh thượng cấp vô điều kiện, cậu phải lấy nhiệm vụ làm trọng. Cho nên, sau khi gọi điện cho Chu Thái Bình xác nhận anh đã được cấp cứu, cậu mới có thể nhanh chóng chỉnh đốn tâm tình, chuyên tâm theo sát đồng đội đi chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng lần này lại không giống vậy.
Trơ mắt nhìn anh ngã vào khoảng không ngay trước mắt, muốn xông lên ôm lấy anh, nhưng đột nhiên lại bị đám đông hỗn loạn ngăn trở. Khoảng cách chỉ là mét mà bỗng trở nên xa vời không thể với tới, khản giọng gào thét gọi tên anh, nhưng anh không có một chút phản ứng.
Khoảnh khắc đó, An Trạch thậm chí nghĩ trái tim mình đã ngừng đập.
Bằng không, cái cảm giác đau đớn tới mức không thể thở nổi này là vì sao?
Xe cứu thương, bệnh viện, cảnh sát thẩm vấn, những âm thanh ồn ào bên tai…
Một buổi sáng hỗn loạn, An Trạch thậm chí không biết bản thân mình đã vượt qua như thế nào. Trong đầu chạy đi chạy lại hình ảnh anh ngã xuống trước mắt, An Trạch rất muốn nhào lên đỡ thay tất cả thương tổn cho anh. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn anh được xe cứu thương mang đi.
Hối hận và tự trách mình vô cùng, gần như nhấn chìm toàn bộ con người An Trạch.
Lúc này, khi đêm khuya vắng người, rốt cục cậu mới bình tĩnh lại được, An Trạch bèn kéo thân thể mệt mỏi của mình trở lại trước cửa phòng bệnh ngồi một mình. Nếu đây là thời khắc khốn khổ nhất của anh, An Trạch thầm nghĩ, cậu sẽ ở ngoài cửa yên lặng cùng vượt qua với anh.
Bên anh là ổn rồi.
Không biết trải qua bao lâu, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. An Trạch nhìn tên người gọi tới, là điện thoại của mẹ, màn hình hiển thị h. Bất tri bất giác, cậu đã ngồi tại đây tròn một giờ.
An Trạch nhận điện thoại, chợt nghe bên tai vang lên giọng nói nguội lạnh của Chu Bích Trân: “An Trạch, con đang ở đâu?”
An Trạch đáp: “Con đang ở bệnh viện.”
Chu Bích Trân nhíu mày, “Bác sĩ nói anh con không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, phòng chăm sóc đặc biệt cũng không được vào, con còn ở lại bệnh viện làm gì? Mau về nhà đi.”
An Trạch nói: “Không việc gì, đêm nay con ở lại bệnh viện, ngộ nhỡ nửa đêm anh gặp bất trắc cần phải phẫu thuật, con ở đây cũng xử lý kịp thời được.”
“An Trạch…”
“Mẹ đi ngủ sớm một chút đi, không cần lo lắng cho con.” Giọng nói của An Trạch mang theo vẻ cố chấp không chịu khước từ.
Chu Bích Trân trầm mặc chốc lát, rồi cúp điện thoại.
Một lát sau, Chu Thái Bình một thân mặc áo blouse trắng hấp tấp đi tới.
An Trạch thấy y, nghi hoặc hỏi: “Thái Bình? Anh tới đây làm gì?”
Chu Thái Bình bất đắc dĩ nói: “Cô vừa gọi điện cho anh, nói là em vẫn còn trong bệnh viện, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn. Đúng lúc anh vừa mua xong bữa khuya, đi thôi, đi ăn một chút nào.”
An Trạch lắc đầu, “Em không muốn ăn.”
Chu Thái Bình nhìn cậu một cái, rồi quay đầu nhìn phòng bệnh: “Yên tâm đi, An Lạc đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, em ở đây cũng vô dụng thôi, theo anh đi ăn đi, không được để đói bụng.”
An Trạch đứng dậy khỏi ghế, bước tới trước cửa sổ nhìn vào trong. Phòng bệnh bị rèm cửa sổ ngăn cách, người đang nằm trên giường, trên người nối đủ loại dây ống từ máy theo dõi, cách cửa sổ chỉ có thể thấy một bên mặt không rõ.
An Trạch thấp giọng hỏi: “Em có thể vào nhìn anh ấy không?”
Chu Thái Bình lắc đầu: “Không được, phòng chăm sóc đặc biệt miễn thăm hỏi, hiện tại thể trạng của anh ấy không tốt, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng thì càng nghiêm trọng hơn.”
An Trạch khẽ nhíu mày, “Khoảng thời gian này em vẫn điều dưỡng cho anh ấy theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng đưa, thân thể đã tốt hơn rất nhiều, theo lý thuyết thì không còn nghiêm trọng như lần trước nữa…” Thoáng dừng lại, cậu nghi ngờ hỏi, “Viên đạn rốt cuộc bắn trúng vào đâu?”
Chu Thái Bình nói: “Phẫu thuật không phải do anh làm, anh cũng không rõ lắm, có lẽ là bị tổn thương tới các cơ quan trọng yếu như tim phổi, nếu không đã chẳng đưa tới ICU rồi.”
An Trạch tiếp: “Anh đưa em quần áo vô khuẩn, em mặc vào vào xem anh ấy.”
Chu Thái Bình vội nói: “Không được.”
An Trạch hỏi: “Tại sao không được? Lần trước anh ấy nằm viện, bố em lúc đó chẳng phải mặc quần áo vô khuẩn vào xem anh ấy sao?”
Chu Thái Bình im lặng chốc lát, rồi nói: “Lần này khác, lần này là do cảnh sát hạ lệnh. Chiều hôm nay tổ trưởng tổ chuyên án đặc biệt đã tự mình tới dặn dò với lãnh đạo bệnh viện, tránh có kẻ nhân cơ hội ám sát anh trai em. Anh trai em ở trong bệnh viện nhất định phải được bảo vệ nghiêm ngặt, không cho phép bất cứ ai khác ngoài bác sĩ phụ trách thăm hỏi, người thân cũng không được.”
An Trạch trong lòng còn chút nghi ngờ, nhưng bị Chu Thái Bình dứt khoát lôi đi, “Thôi nào, đi ăn thôi.”
Hôm nay vừa đúng ngày Chu Thái Bình trực ca đêm. Lúc này đã là h, bệnh nhân trong khoa điều trị đã ngủ hết, ánh sáng rất tối, An Trạch và Chu Thái Bình đi qua khu bệnh tới phòng trực ban, quả nhiên trên bàn đã bày sẵn hai suất cơm ngoài.
Chu Thái Bình gạt đống tạp chí trên ghế sô pha sang một bên, nói: “Ngồi đi, chỗ anh có hơi bừa bộn.”
An Trạch nhìn bốn phía chung quanh một chút, gật đầu: “Vâng, cực kỳ bừa bộn.”
Chu Thái Bình bất đắc dĩ liếc cậu một cái, “Em với An Nham đúng là hai thái cực, một đứa thì miệng lưỡi trơn tru, chết có thể nói thành sống, đứa kia thì nghiêm túc đứng đắn, chưa bao giờ biết nói một lời tán dương làm người ta vui vẻ. Bởi vậy mới nói, đàn bà con gái theo đuổi An Nham có thể xếp thành một hàng dài, còn chú mày thì, đến bây giờ vẫn còn độc thân.”
An Trạch ngắt lời y: “Em đói bụng.”
Chu Thái Bình đẩy đồ ăn đến trước mặt cậu, “Ăn đi, cơm thịt bò mười đồng đấy, ăn lót dạ trước, lúc sau thấy đói thì ăn thêm bữa khuya, ở cổng bệnh viện có một quán bán cháo bán suốt đêm đấy.”
An Trạch gật đầu, cầm đôi đũa dùng một lần lên, mở hộp cơm bắt đầu ăn.
Từ buổi sáng sau khi An Lạc xảy ra chuyện, cả ngày An Trạch cũng chưa ăn cái gì, tối đến quả thật có đói bụng, cậu nhanh chóng giải quyết một hộp cơm. Nhưng vì tâm tình không tốt, cơm trong miệng cũng chẳng thấy có vị gì.
Chu Thái Bình cũng ăn hết hộp cơm, ném vào thùng rác, sau quay lại nói: “An Trạch, em về đi, mẹ em lo cho em lắm đấy, khuya như thế này còn gọi điện bảo anh đi mua cơm cho em.”
An Trạch lắc đầu, “Không được, đêm nay em phải ở lại bệnh viện.”
Chu Thái Bình cào tóc, “Nhưng mà, bệnh viện không có chỗ cho em ngủ… Nếu không thì ngủ ở phòng trực ban của anh?”
An Trạch nói: “Không cần, có giường em cũng không ngủ được.”
Chu Thái Bình ngớ người, khẽ thở dài, “An Lạc rõ thật là lắm tai nạn, từ nhỏ đến lớn tình trạng cũng không dứt. Tai nạn xe, bị bắt cóc, rồi mất trí nhớ, thêm một viên đạn hôm nay nữa, đúng là hệt Tiểu Cường đánh không chết.”
An Trạch cau mày, “Đừng nói lung tung.”
Chu Thái Bình cười, “Anh nói cũng không sai mà, tuy rằng luôn gặp chuyện không may, nhưng anh ấy lần nào cũng có thể gặp dữ hoá lành. Em đừng lo lắng, lần này cũng vậy thôi, anh ấy sẽ vượt qua.”
An Trạch trầm mặc chốc lát, rồi đột nhiên mở miệng: “Chuyện ngày hôm nay anh ấy bị lập mưu, anh thấy thế nào?”
Chu Thái Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Cảnh sát đang điều tra, không phải họ bảo còn chưa có đầu mối sao? Lẽ nào em có ý kiến gì?”
An Trạch thấp giọng: “Em nghĩ không đơn giản như vậy. Người tới dự tiệc hôm nay, ngoại trừ họ hàng bạn bè của An gia, thêm mấy ngôi sao nổi tiếng của công ty giải trí, ông nội lo xảy ra chuyện nên cử người đứng canh ngoài cửa rất nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể lọt vào, thế thì làm sao có kẻ mang theo súng lẻn vào được?”
Chu Thái Bình sờ cằm, có chút đăm chiêu mà gật đầu, “Nói cũng đúng.”
Ánh mắt An Trạch dần trở nên thâm trầm, “Bởi vậy, chỉ có một giải thích, đó chính là trong An gia có nội gián, có người âm thầm hiệp trợ, để sát thủ thuận lợi ẩn nấp vào trong.”
Chu Thái Bình khiếp sợ: “Nội gián? Điều này sao có thể?”
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, Chu Thái Bình lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi đến, ra ngoài cửa nhận điện, “Alo, đại ca, tìm em có việc hả?… Giáo sư Lâm khoa tâm thần của bệnh viện tụi em hả?… Em không quen ai ở khoa tâm thần, chờ chút, em đi tra chút thông tin sổ sách cho anh…”
Bước chân Chu Thái Bình dần dần đi xa, An Trạch nhìn bóng lưng y biến mất ở cuối hành lang, sau đó mới xoay người đi đến trước bàn để máy vi tính, di chuột.
Màn hình sáng lên, đúng lúc hiện lên hệ thống quản lý bệnh án của bệnh viện. An Trạch đánh tên An Lạc vào ô tìm kiếm, quả nhiên hiện ra một bản ghi chép bệnh lịch mới nhất.
Thời gian nhập viện, : AM ngày tháng , bác sĩ tiếp nhận: Chu Thái Bình.
“Phẫu thuật không phải do anh làm, anh cũng không rõ lắm…”, “Có lẽ là bị tổn thương tới các cơ quan trọng yếu như tim phổi, nếu không đã chẳng đưa tới ICU rồi…” Nhớ lại những lời Chu Thái Bình vừa nói, An Trạch không khỏi khẽ nhíu mày.
Nếu Chu Thái Bình là bác sĩ tiếp nhận của An Lạc, nói cách khác, lúc An Lạc nhập viện anh ấy hẳn sẽ biết ngày hôm nay đã xảy ra sự kiện tập kích. An Lạc là anh họ của anh ấy, cũng là bạn bè tốt nhất, theo lý thuyết thì anh ấy chắc chắn phải cực kỳ quan tâm tới An Lạc mới đúng chứ, tại sao ngay cả vị trí trúng đạn ở đâu cũng không biết?
Chu Thái Bình lần trước kiên trì cứu giúp, một giây một phút cũng nhất định không từ bỏ, vậy mà lúc này đến việc An Lạc bị thương ra sao cũng đều không nói rõ? Điều này rất bất hợp lý.
Tại sao Chu Thái Bình phải nói dối?
Đầu An Trạch đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an kỳ quái.
Thừa dịp lúc ăn Chu Thái Bình cởi áo blouse trắng treo lên giá, An Trạch quả quyết gỡ xuống mặc vào người, lấy chiếc khẩu trang vô khuẩn duy nhất từ trong ngăn kéo đeo lên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, sau đó nhanh chóng xoay người đi ra cửa.
Bệnh viện giữa đêm khuya, yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
An Trạch mặc áo blouse trắng bước nhanh qua hành lang, đi thẳng đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt. Y tá trực ban đang gà gật ở bàn trực, đột nhiên thấy trước mặt xuất hiện một bác sĩ mang khẩu trang không rõ là ai, y tá híp mắt nhìn tấm thẻ trước ngực, sau nói: “Bác sĩ Chu đấy ạ, khuya như thế này rồi còn có việc sao?”
An Trạch hạ giọng, bắt chước ngữ điệu của Chu Thái Bình: “Vâng, tôi đến xem tình trạng bệnh nhân.”
Y tá nở nụ cười, “ Nhiệm vụ của bác sĩ Chu đúng là khổ cực, khuya thế này mà còn đến xem bệnh nhân.”
An Trạch gật đầu, đi tới trước cửa phòng bệnh, lấy thẻ nhân viên trong túi áo Chu Thái Bình ra, quẹt nhẹ nhàng lên cửa. Quả nhiên, cánh cửa phòng bệnh cách ly chậm rãi mở ra.
An Trạch bước vào phòng rồi đóng cửa lại, nhanh chân đi tới trước giường bệnh, khẽ nói: “Anh, em đến thăm anh.”
Người trên giường bệnh không có phản ứng.
An Trạch nghi ngờ ghé sát lại, vươn tay xốc tấm chăn dày lên ——
Nằm trên giường bệnh, không phải là người anh cậu lo lắng nhớ nhung khôn nguôi, mà là một hình nhân giả bằng plastic.