Trước khi ăn cơm trưa, Liễu Tuấn đã về nhà tại đại nội.
Ngoài dự đoán chính là Liễu Tấn Tài không ngờ đã trở về nhà sớm, tuy nhiên sau khi thấy người khách trong nhà, Liễu Tuấn mới chợt bừng tỉnh.
Phó chủ tịch Quân ủy Hầu Xuân Minh đang ngồi trong nhà.
Hầu Xuân Minh là vị tướng trong quân được chủ tịch Lý Trị Quốc đặc biệt coi trọng, bình thường sẽ không xuất hiện ở trong nhà các Thường ủy Cục chính trị. Trung gian có một hạn độ phải nắm cho chặt.
Đương nhiên, đây cũng không phải là tuyệt đối.
Nếu cần thiết, Hầu Xuân Minh hiển nhiên có thể đến nhà chơi.
Liễu Tuấn phỏng chừng, Hầu Xuân Minh đến là vì vấn đề dự toán quân phí nên mới tới nhà thương thảo với thủ tướng. Vấn đề như vậy, có thể tại phòng làm việc mà cũng có thể thảo luận tại nhà. Nơi ở và chỗ làm việc của Liễu Tấn Tài vốn cũng không cách nhau xa, đều ở trong một tòa biệt viện, tiền viện hậu viện mà thôi.
Thấy Liễu Tuấn vào cửa, Hầu Xuân Minh mỉm cười đứng dậy.
Hầu Xuân Minh thuộc về loại nho tướng điển hình, bề ngoài nho nhã, rất có phong độ, được xem là một mỹ nam. Mặc dù tuổi tác cơ bản tương đương với Liễu Tấn Tài, nhưng nhìn qua lại trẻ hơn thủ tướng vài tuổi.
"Xin chào, Hầu chủ tịch."
Liễu Tuấn bước nhanh tới nắm tay với Hầu Xuân Minh.
"Xin chào, Liễu bí thư."
Luận tuổi tác, Hầu Xuân Minh là trưởng bối của Liễu Tuấn, tuy nhiên không hề bày ra tư thái của "trưởng bối", nắm thả rất hợp lý. Nhìn từ thời gian đôi bên leo lên địa vị cao, bước chân của Liễu Tuấn cũng không chậm bao nhiêu so với Hầu Xuân Minh. Lúc này Hầu Xuân Minh đối mặt không phải là công tử của thủ tướng, mà là Ủy viên dự khuyết Cục chính trị, bí thư Tỉnh ủy tỉnh D.
Liễu Tuấn chào hỏi xong với Hầu Xuân Minh, mới ngồi xuống chỗ cuối bàn.
"Tiểu Tuấn, đi thăm Biện lão hả?"
Liễu Tấn Tài mỉm cười hỏi.
Hầu Xuân Minh hơi giật mình. Cũng không phải nói Liễu Tuấn không thể đi thăm Biện lão, bản thân Hầu Xuân Minh cũng là cán bộ cao cấp mà Biện lão cực kỳ coi trọng, thu được lễ ngộ tại chỗ Biện lão cũng như Liễu Tuấn. Chỉ là đề tài này nói ra có chút mẫn cảm. Ngày hôm qua mới vừa tổ chức hội nghị Cục chính trị, và đã có ý kiến bất đồng, ngày hôm nay Liễu Tuấn liền đi thăm Biện lão, Liễu Tấn Tài lại hỏi ngay mặt, điều này làm cho Hầu Xuân Minh cảm thấy hơi bất an.
Cùng mục tiêu đi lên, mọi người đều nhất trí, đoàn kết xung quanh chủ tịch Lý Trị Quốc. Tuy nhiên nội bộ vẫn có sự khác biệt.
Quân đội có thể coi là một hệ thống tương đối độc lập, một vị tướng cấp cao quân đội gặp gỡ mật thiết với một lãnh đạo cao tầng khác, điều này không phải rất thích hợp.
Chỉ là nếu Liễu Tấn Tài đã hỏi như vậy, Hầu Xuân Minh hiển nhiên cũng không thể đứng dậy cáo từ về ngay.
Liễu Tuấn cười nói: "Vâng ạ, nói chuyện một chút với Biện lão về việc xa thân gần đánh."
"Xa thân gần đánh?"
Liễu Tấn Tài hơi kinh ngạc.
Liễu Tuấn gật đầu, nâng chung trà lên uống một ngụm mới nói: "Đúng vậy, một số thế cục quốc tế con cho rằng chó thể làm theo kế sách cũ của Phạm Sư. Người Mỹ tại phương diện này có lĩnh ngộ rất sâu. Nhìn chung nhiều năm qua, người Mỹ đã vận dụng sách lược này đến cực hạn. Bảo đảm hậu phương nhà mình ổn định, mới có tinh lực đi quản việc bên ngoài. Con cảm thấy hình thức này quả thực đáng để chúng ta tham khảo. Đối với một số kẻ tiểu nhân ngông nghênh, cũng nên đả kích một đòn thật mạnh, trước tiên chèn ép họ xuống, cũng đỡ phải người khác tưởng nhớ."
Bất kể Liễu Tấn Tài hay là Hầu Xuân Minh, đều là người có trí mưu tột đỉnh, vừa nghe đã Liễu Tuấn ám chỉ gì.
Hầu Xuân Minh hai mắt sáng ngời: "Liễu bí thư nói rất có đạo lý, tôi cũng thường suy nghĩ vấn đề này. Lần này, không hẳn không phải là một cơ hội."
Không có sự kiềm chế của siêu cường quốc, những kẻ tiểu nhân ngông nghênh mà Liễu Tuấn nói, hoàn toàn sẽ không đáng để nhắc tới. Bất kể là đánh hay là kéo, họ cũng không có bao nhiêu khả năng để cò kè mặc cả với chúng ta.
Trên hội nghị Cục chính trị, Hầu Xuân Minh không công khai lên tiếng ủng hộ lời phát biểu của Liễu Tuấn, nhưng hắn trực tiếp đề xuất tăng dự toán quân phí, trên thực tế chẳng khác nào là biểu lộ thái độ. Nếu người ta đang chạy đua vũ trang, thà cứ để cho nguy cơ tiếp tục lan tràn, làm cho kinh tế tiếp tục thối nát, cũng tuyệt đối không bỏ qua võ bị hùng mạnh, chúng ta cũng không thể không cư xử nghiêm túc.
Là nhân vật thủ lĩnh của quân đội, sợi thần kinh chuẩn bị chiến tranh của Hầu Xuân Minh vẫn luôn kéo rất chặt.
Người ta đang mài đao, chúng ta chỉ lo nuôi dê, rõ ràng là không thích hợp.
Liễu Tấn Tài cũng không nóng lòng tỏ thái độ, trầm ngâm một lát mới nói: "Có một số việc, vẫn nên thận trọng mới tốt hơn."
Liễu Tuấn gật đầu, cũng không bàn luận về đề tài này nữa.
Hàn huyên thêm vài câu, Hầu Xuân Minh lập tức đứng dậy cáo từ.
"Đồng chí Xuân Minh có vẻ khá nóng ruột, cũng khó trách, trọng trách của anh ta rất nặng."
Sau khi tiễn Hầu Xuân Minh ra về, Liễu Tấn Tài có chút cảm thán nói.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Quá gấp cũng không được. Có một số việc, có thể làm nhưng không thể nói."
Liễu Tấn Tài cũng mỉm cười gật đầu.
Thấy hai người trở về phòng khách lại muốn ngồi xuống, Nguyễn Bích Tú có ý không vui: "Ngồi lâu như vậy, đi đi lại lại cho khỏe đi. Sắp ăn cơm rồi thì nên hoạt động một chút, ăn uống sẽ dễ tiêu."
Liễu Tuấn cười nói: "Việc này rất có đạo lý. Ba, đi ra ngoài dạo đi. . ."
Liễu Tấn Tài gật đầu, chắp tay sau lưng và chậm rãi đi ra khỏi phòng khách. Khí trời tháng tại thủ đô rất ấm áp, rất thích hợp để vận động bên ngoài. Liễu Tuấn đi theo một bên, thừa dịp mẹ không chú ý, đưa ngay một điếu thuốc cho cha mình, hai cha con châm hút, có vẻ rất dễ chịu.
"Tiểu Tuấn, nói tường tận về sách lược xa thân gần đánh của con thử xem?"
Liễu Tấn Tài hiển nhiên cảm thấy hứng thú đối với đề xuất vừa rồi của con trai, ông hút vài hơi thuốc rồi hỏi.
"Dạ, con cảm thấy, lần này hoàn toàn có thể lấy 'kỳ nhân chi đạo hoàn trì kỳ nhân chi thân'. Đương nhiên, hiện tại vẫn chưa thể có cơ hội để làm với người Mỹ, nhưng đối với những khu vực, quốc gia không chịu yên tĩnh thì cũng không ngại thử một lần."
()Dùng kể của một người đối phó với người khác để đối phó lại người đó.
Liễu Tuấn không cần giấu diếm quan điểm của mình: "Có thể hạ thủ từ ba phương diện. Thứ nhất, chính là thủ đoạn kinh tế. Thí dụ như mấy năm trước sự kiện công nghệ di truyền đậu nành chính là sự tham khảo rất tốt. Mỹ có thể dùng chiêu này trên người chúng ta, chúng ta cũng có thể dùng trên các quốc gia khác. Nhất là vài quốc gia chung quanh, những năm gần đây luôn chọn dùng thủ đoạn chân trong chân ngoài để mọi việc đều thuận lợi, hai bên được lợi. Điều này không được, thời gian dài sẽ càng gian xảo, càng tham lam hơn, càng lúc càng không dễ khống chế. . ."
Liễu Tấn Tài cười nói: "Lòng tham cũng không hoàn toàn là điều xấu."
Liễu Tuấn cũng cười. Y hiểu ý của cha mình, càng có lòng tham thì người ta càng được cơ hội lấn tới. Bất kể là quốc gia hay là cá nhân cũng đều không ngoại lệ. Nếu họ thật muốn trên dưới đồng lòng, cơ hội sẽ lại càng không dễ tìm kiếm.
Thông qua kinh tế, từ từ nắm trong tay một quốc gia, đây chính là chính sách người Mỹ đã thi hành nhiều năm qua. Trên điểm này, chính phủ Mỹ và thương nhân đã có được sự cao độ nhất trí, phối hợp vô cùng ăn ý. Quả thực rất đáng để chúng ta tham khảo.
"Phân tích từ quan hệ khu vực, họ ỷ lại đối với chúng ta quá nhiều, nhận được từ người Mỹ dù sao cũng hữu hạn. Mặc dù sau khi khủng hoảng tài chính bùng nổ, Jack vì trút vạ, đã cố tăng cường đưa quân sự vào vùng Châu Á Thái Bình Dương. Nhưng đây chỉ là tạm thời, lập trường tiên Âu hậu Á của Mỹ không có chút biến hóa. Loại giao dịch chỉ một lần này, tin tưởng các quốc gia đó có thể thấy rõ. Huống hồ hiện tại Mỹ tự thân khó bảo toàn, vàng bạc có thể đưa thật cho họ sẽ không nhiều, càng nhiều chỉ là một loại hứa hẹn hữu danh vô thực. So sánh với những lợi ích nhìn tận mắt sờ tận tay, con tin tưởng lựa chọn này cũng không khó. Nếu nhìn từ lâu dài, họ cũng chỉ có thể lựa chọn hợp tác cùng chúng ta."
Liễu Tuấn từ từ giải thích về sách lược của mình.
"Ừ. . ."
Liễu Tấn Tài gật đầu, dường như có gì đó suy nghĩ.
"Điểm thứ hai, chính là không thể dụ dỗ một mặt. Bằng không thì họ sẽ bị chiều mà thành hư, sẽ chỉ biết đòi hỏi, không có chút ý kính nể. Nói thật, về điểm này, trước đây chúng ta làm cũng không được tốt. Xưa nay trị quân cũng tốt, trị quốc cũng tốt, đều là ân uy song song, tiến hành đồng bộ. Giữa quốc gia và quốc gia cũng vậy. Chỉ đưa ra ân huệ mà không cho thấy cái uy là không được. Cho nên một số thủ đoạn chế tài về kinh tế cần thiết chúng ta phải thường sử dụng. Đối với mậu dịch hàng loạt phải nghiêm ngặt khống chế. Những thứ gì có được quá dễ dàng thì sẽ không ai quý trọng. Đối với những gì mà họ đặc biệt yêu cầu đặc biệt coi trọng, nên hạn chế thì sẽ hạn chế, nên chế tài thì sẽ chế tài. Có cầu thì mới có sợ. . . Có đôi khi, tâm tính một nước bề trên sẽ làm hỏng việc."
Liễu Tuấn nói rất thẳng.
Giữa cha con cũng không cần quá chú ý nhiều.
Liễu Tấn Tài rất nghiêm túc nhìn con trai, lát sau mới gật đầu.
"Tâm tính nước bề trên" mà Liễu Tuấn nói, kỳ thực Liễu Tấn Tài cũng có. Đây là bệnh chung của rất nhiều người. Mặc dù Liễu Tấn Tài là kỳ tài kiệt xuất, lãnh tụ một quốc gia, nhưng cũng không thể hoàn toàn không có hạn chế của bản thân mình. Mà Liễu Tuấn hình như càng hiện thực hơn. Liễu Tấn Tài cũng thừa nhận, "thi ân không cầu báo" cũng không phải là chân lý đúng mọi nơi mọi lúc.
"Điểm thứ ba, đó chính là thủ đoạn quân sự. Tranh chấp lãnh thổ, khi phương pháp ngoại giao không thể giải quyết, thì chỉ có thể nói vũ lực. Khi cần thiết phải gõ một cái thì mới có lợi. Cái gọi là yên ổn đoàn kết, không thể chỉ theo ý mình. Đây là song hướng, không phải là đơn phương. Chúng ta muốn yên ổn, người ta lại muốn gây sự, không dạy bảo vậy có được không? Con cảm thấy không cần thiết phải hành động quân sự dè dặt làm gì. Thời gian năm , chúng ta bỏ ngõ mọi thứ, nước láng giềng phương bắc nhìn vào chằm chằm, đánh một trận chiến lúc đó, Đảng nội không phải cũng có rất nhiều tiếng nói phản đối. Kết quả thì thế nào? Một trận chiến vừa đánh ra, ai cũng phải thành thật, ai cũng không dám đứng ra làm phiền. Cái này chính là hiện thực. Nếu cần thiết thì cứ đánh cho họ thấy, con cho rằng, kết quả vẫn như vậy thôi."
Liễu Tuấn thong thả nói, trên mặt không hề có vẻ mãnh liệt, hình như tất cả đều là đương nhiên.
Nếu như nhất định phải nói "tâm tính nước bề trên", đây cũng là một loại tâm tính nước bề trên của Liễu Tuấn. Chỉ là nó khác rất xa so với truyền thống trước đây, có chăng chỉ là sẵn lòng biểu lộ thực lực.