Một chiếc xe Mercedes-Benz xuất hiện tại lối vào đại nội.
Ngồi bên trong xe là một vị mỹ nữ với bộ váy chức nghiệp màu đen, toàn thân toát ra vẻ xinh đẹp mà lộng lẫy.
Phòng làm việc đặt tại thủ đô của tập đoàn Thịnh Nghiệp, có một chiếc xe Phantom màu đen chuyên môn dùng để tiếp đãi quý khách. Ngày hôm nay Liễu chủ tịch tự mình đến đây, vốn nên giao xe này cho Liễu chủ tịch lái, tuy nhiên lần này Liễu Thanh đến đại nội gặp thủ tướng, cũng không nên đường hoàng quá. Thân phận hiện giờ của Liễu Thanh cực kỳ mẫn cảm, lại là trong lúc khủng hoảng tài chính, gặp gỡ với thủ tướng nước cộng hoà, vẫn nên ít tiếng một chút thì mới tốt.
Cuối cùng đổi thành chiếc Mercedes-Benz này.
Mercedes-Benz cũng không phải qua kiểm tra, ngồi trên chiếc xe đi trước dẫn đường là Phó Kế Vĩ, hắn thay mặt Liễu Tấn Tài tự mình đi nghênh tiếp Liễu Thanh.
Xe Mercedes-Benz chạy đến tiểu viện tại thủ tướng làm việc, Liễu Thanh xuống xe, ngẩng đầu quan sát tình cảnh xung quanh. Liễu Thanh hít sâu một hơi, nơi trang nghiêm thần thánh này cô vẫn đến lần đầu. Nghĩ đến lập tức sẽ gặp được chú mười hai đã xa cách nhiều năm, trong lòng thủ phủ thế giới vẫn có chút khẩn trương.
"Liễu chủ tịch, mời!"
Phó Kế Vĩ hơi khom lưng, làm một thủ thế mời.
Nói thật, trong lòng Phó Kế Vĩ tràn ngập hiếu kỳ đối với nữ thủ phủ thế giới có dung mạo xinh đẹp này. Là "đại thư ký" của Liễu Tấn Tài, Phó Kế Vĩ rất rõ ràng, Liễu Thanh là cháu trong nhà của thủ tướng, mặc dù không có quan hệ huyết thống trực tiếp, nhưng hai người lại đi ra từ một thôn trang.
Không biết sơn thôn hẻo lánh kia có phong thuỷ bảo địa thế nào, không ngờ có thể đào tạo ra đông đảo nhân vật kiệt xuất đến vậy.
Nói đến cũng thú vị, từ khi Liễu Tấn Tài leo lên địa vị cao, sau khi Cty Đằng Phi đã chiếm ngôi đầu trong hàng ngũ xí nghiệp dân doanh trong nước, phong thuỷ của Liễu gia sơn đã được đông đảo thầy địa lý đến theo dõi, thỉnh thoảng có nhân vật "cấp đại sư" đến Liễu gia sơn, tay cầm la bàn khảo sát khắp Liễu gia sơn Mà khu nghĩa địa của Liễu gia sơn lại biến thành khu đất đắt đỏ nhất, một số đại gia bên ngoài thì trăm phương nghìn kế chắp nối "đi cửa sau", muốn di dời phần mộ tổ tiên đến Liễu gia sơn, hoặc là vì một khu một dự định cho mình sau này, vì có thể có được một miếng đất nhỏ nhoi nơi phong thuỷ bảo địa này, để mà có thể phù hộ hậu thế, phú quý vô tận!
Tuy nhiên chuyện này cho tới bây giờ vẫn còn chưa có tiền lệ "thành công".
Liễu Tấn Văn, lão tộc trưởng của Liễu gia sơn cũng không phải ngồi không, cũng chưa phải hồ đồ. Thế hệ vãn bối của Liễu gia sơn, ai mà dám giở trò trên chuyện này, thì phải cẩn thận long đầu quải trượng của lão tộc trưởng!
"Vâng, cảm ơn phó chủ nhiệm! Phó chủ nhiệm mời!"
Liễu Thanh mỉm cười đáp lễ, sau đó đi cùng với Phó Kế Vĩ về hướng phòng làm việc vô cùng thần thánh trong cảm nhận của nhân dân.
Liễu Tấn Tài đã tươi cười đứng ở giữa phòng làm việc.
"Chào thủ tướng!"
Liễu Thanh bước nhanh tới, khom người thật sâu trước mặt Liễu Tấn Tài.
"Ha ha, được, chào Liễu chủ tịch!"
Liễu Tấn Tài cười ha ha, nhìn qua quả thực rất vui vẻ. Ông cũng rất lâu rồi chưa thấy đứa cháu họ nhà mình. Liễu Thanh đã thành danh, không chỉ có được địa vị cao trên xã hội, cũng lợi dụng tài nguyên trong tay để mà cống hiến cho quốc gia không ít, điều này đã nhận được sự biểu dương cao độ của tổng bí thư Lý Trị Quốc.
Điểm này mới khiến Liễu Tấn Tài đặc biệt vui vẻ.
"Liễu chủ tịch, mời ngồi!"
Liễu Tấn Tài nắm tay qua với Tiểu Thanh, sau đó mời khách nhập tọa.
Phó Kế Vĩ dâng trà tới cho hai người, hắn hơi nấn ná lại, thấy Liễu Tấn Tài cũng không có phân phó gì khác nên nhẹ nhàng lui ra ngoài. Lúc này Liễu Thanh cũng không phải quốc tịch của nước cộng hoà, cô được xem là nhân sĩ hữu hảo nước ngoài, theo lý Liễu Tấn Tài nên tiến hành chính thức hội đàm với cô tại Quốc Tân quán(nơi ở dành cho khách của chính phủ), hôm nay mời cô đến phòng làm việc để gặp gỡ, nếu như không có quan hệ cá nhân giữa đôi bên, kỳ thực đó là một việc khá thất lễ. Hơn nữa hội đàm như vậy, cũng có thể an bài ký giả phỏng vấn, sau đó truyền bá trên bản tin thời sự, khi đó mới gọi là hợp quy củ. Ngày hôm nay Liễu Tấn Tài an bài như vậy, có thể thấy hạng mục muốn hội đàm với Liễu Thanh tương đối bí mật.
Phó Kế Vĩ phỏng chừng, đây có quan hệ tới kế sách ứng đối với cơn khủng hoảng tài chính quốc tế.
Phó Kế Vĩ mới vừa đi ra ngoài, Liễu Thanh lập tức đứng dậy, hướng về Liễu Tấn Tài khom lưng một cái và nói: "Chú mười hai!"
Liễu Tấn Tài mỉm cười gật đầu, nhìn Liễu Thanh, vẻ hiền hậu quan sát một lúc mới nhu hòa nói: "Tiểu Thanh này, cứ coi đây như nhà mình đi, không cần giữ lễ tiết. Ngồi đi, ngồi đi!"
"Vâng, chú mười hai."
Tiểu Thanh gật đầu trả lời rồi ngồi xuống, vẻ mặt chăm chú nhìn Liễu Tấn Tài.
"Tiểu Thanh, cháu phải một mình làm việc tại hải ngoại thời gian dài như thế, thật sự vất vả cho cháu rồi. . ."
Liễu Tấn Tài cảm thán nói.
Tiểu Thanh thản nhiên cười: "Không sao cả, cháu cũng không phải một mình, có rất nhiều người giúp mà. . .nhất là Tiểu Tuấn, thời khắc nào cũng chỉ điểm cho cháu hết."
Trước mặt bố chồng, Tiểu Thanh cũng không cần giấu diếm cái gì. Dự liệu tập đoàn Thịnh Nghiệp, thậm chí quan hệ giữa cô và Liễu Tuấn, trước mặt mấy vị lãnh đạo nòng cốt cao cấp nhất cũng không phải bí mật quá sâu gì.
"Ừ, bình thường Tiểu Tuấn cũng hay nói cho chú biết việc của cháu và tập đoàn Thịnh Nghiệp. Tuy nói là nó cho trợ giúp cho cháu một số việc, nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào sự cố gắng của chính bản thân cháu. Nói thật chứ, Tiểu Thanh, trong số những thanh niên tại Liễu gia sơn, chú thưởng thức nhất chính là cháu đấy. Mấy người Triệu Ngọc mặc dù cũng rất giỏi, Cty Đằng Phi cũng phát triển rất nhanh, đã cống hiến rất nhiều cho quốc gia, cho quê hương, nhưng dù sao họ cũng phát triển chủ yếu tại trong nước, không phải là phấn đấu một mình. Cũng chỉ có cháu là một mình làm việc tại hải ngoại, đạt được thành tựu như ngày hôm nay, quả thực rất rất giỏi. . ."
Liễu Tấn Tài lại phát ra lời cảm thán.
Trong nhất thời, hai mắt Tiểu Thanh hơi cay cay, thiếu chút nữa nhịn không được muốn rơi lệ. Mấy năm nay, cô quả thực phong quang vô hạn, nhưng áp lực cũng vô cùng lớn đích mặc dù có Liễu Tuấn ở sau lưng ủng hộ, rất nhiều khi vẫn cảm thấy quá mệt mỏi, thầm nghĩ dừng lại ngay lúc đó để nghỉ ngơi. Nhưng mà tính cách háo thắng đã khiến cô bất kể như thế nào cũng dừng không được, phải tiến bước đi tới.
Hôm nay đối mặt với một tiếng ca ngợi nhẹ nhàng của chú mười hai, Tiểu Thanh cảm thấy vô cùng ấm áp. Hình như tất cả toàn bộ nỗ lực đều đã nhận được hồi báo.
"Tiểu Thanh, công việc của cháu tại Nga và các nơi khác trên thế giới, đồng chí Lý Trị Quốc đã biết, đồng thời biểu thị vô cùng tán thưởng. Việc này cũng rất rất giỏi."
Liễu Tấn Tài nói.
Sự khẳng định của chủ tịch Lý Trị Quốc đối với tập đoàn Thịnh Nghiệp, tán thưởng đối với nỗ lực của Tiểu Thanh, Liễu Tuấn đã chuyển cáo cho Tiểu Thanh biết rồi. Tuy nhiên hiện tại do chính miệng Liễu Tấn Tài nói ra, sự cảm nhận hiển nhiên cũng có chút khác biệt.
"Chú mười hai, đây đều là do Tiểu Tuấn bố trí tốt. . .Dạ, rất lâu trước đây, khi Cty Thịnh Nghiệp vừa mới thành lập tại Hương Cảng, Tiểu Tuấn đã có yêu cầu này rồi. Anh ấy nói, kiếm bao nhiêu tiền không phải là mục đích, then chốt là phải hiệu lực vì quốc gia Bằng không thì tiền kiếm được dù có nhiều cũng chỉ là một đống giấy mà thôi. Một người, một gia đình, có thể dùng được bao nhiêu tiền đâu?"
Tiểu Thanh mỉm cười nói. Cũng không phải muốn thỉnh công cho Liễu Tuấn ở trước mặt Liễu Tấn Tài, giữa hai cha con không tồn tại vấn đề thế này. Tiểu Thanh là phát ra từ cảm giác.
Liễu Tấn Tài thản nhiên cười, gật đầu.
Con trai mưu tính sâu xa là điều không thể nghi ngờ. Bất kể mưu đồ tại chính trị, kinh tế hay là trên thế cục quốc tế, đều nhìn xa trông rộng, phát huy trí tuệ nhân sinh đến mức vô cùng nhuần nhuyễn. Hiếm thấy nhất chính là, dù Liễu Tuấn giàu nhất thiên hạ, nhưng chưa bao giờ là nô lệ của tiền tài; dù nắm quyền một phương, cũng chưa bao giờ bị quyền lực chiếm đoạt nội tâm. Không quản là quyền lực hay là tiền tài, nó đều nằm trong vòng khống chế của Liễu Tuấn, trở thành công cụ mưu cầu phúc lợi cho quốc gia, cho dân tộc.
Điểm này, rất nhiều nguyên lão, thậm chí bao gồm cả các lãnh đạo cao cấp bất đồng trận doanh chính trị cũng vô cùng khẳng định và tán thưởng.
"Tiểu Thanh, ngày hôm nay mời cháu tới đây là có chút quan hệ tới biện pháp ứng đối với cuộc khủng hoảng tài chính, muốn thảo luận với cháu một chút."
Liễu Tấn Tài mỉm cười nói ra mục đích ngày hôm nay muốn gặp gỡ Tiểu Thanh.
Chuyện này, mấy ngày hôm trước Liễu Tuấn đã nói qua với Tiểu Thanh trong điện thoại. Vốn Liễu Tấn Tài cũng có thể không cần có cuộc gặp gỡ này với Tiểu Thanh, tất cả đều giao cho Liễu Tuấn đi xử trí, hiệu quả thì cũng vậy. Nhưng Liễu Tấn Tài cảm thấy, cần thiết phải đích thân gặp Tiểu Thanh một lần, dù cho chỉ vài câu cổ vũ, nói tiếng "vất vả", đó cũng là một loại thái độ. Không chỉ đại biểu cho trưởng bối nhắc nhở, cũng đại biểu cho sự khẳng định của quốc gia đối với Tiểu Thanh.
Đối với những thanh niên đang phấn đấu nơi hải ngoại, trong lòng lúc nào cũng mang tổ quốc, có đôi khi thứ họ yêu cầu cũng chỉ là một tiếng "vất vả" mà thôi.
Tiểu Thanh liền ưỡn thẳng người, kính cẩn nói: "Mời chú mười hai phân phó, chỉ cần có chỉ thị, Tiểu Thanh sẽ cố gắng."
"Ừ, rất tốt. Tiểu Thanh, cháu là chuyên gia tài chính, chắc là cũng hiểu, hiện tại đấu tranh đã không chỉ ở trên vấn đề kinh tế. Các quốc gia phương tây, nhất là Mỹ, kinh nghiệm ứng đối với nguy cơ của họ rất là phong phú."
Tiểu Thanh nói: "Đúng vậy, chú mười hai. Mỹ và các quốc gia phương tây không chỉ có kinh nghiệm ứng đối với nguy cơ phong phú, thủ đoạn cũng đa dạng hóa, nhưng lại có một điểm then chốt, họ là quan thương một khối. Ở trên việc quan hệ đến tiền đồ quốc gia, thái độ của thương nhân và Chính phủ cơ bản là nhất trí, đồng tâm hiệp lực, cộng đồng đối ngoại. Điểm này, cháu cho rằng rất đáng để quan tâm, cũng rất đáng để chúng ta tham khảo."
Nói tới đại sự nghiêm chỉnh, Tiểu Thanh liền thu lại vẻ "đa sầu đa cảm", khôi phục thành hình tượng siêu cấp nữ cường nhân khôn khéo giỏi giang.
Liễu Tấn Tài rất tán thưởng nói: "Nói rất đúng, điểm này quả thực rất đáng để chúng ta coi trọng. Một quốc gia tư bản, trên thực tế lợi ích của quốc gia có ràng buộc chặt với lợi ích tư bản. Nói chính phủ của họ chính là chính phủ tư bản cũng không quá đáng. Hơn nữa sự phối hợp của Chính phủ và thương nhân cũng đã trải qua vô số lần diễn luyện, hai bên hết sức quen thuộc. Rất nhiều chuyện hầu như cũng không cần thiết phối hợp, tự động có thể triển khai hành động...Hiện tại phía Mỹ đã gây cho chúng ta áp lực rất lớn, không ngừng thông qua các con đường để tạo áp lực về phía chúng ta, hy vọng chúng ta có thể gánh chịu một phần trách nhiệm cho họ."
"Chú mười hai, xin thứ cho cháu nói thẳng. Điều này không thể làm theo."
Tiểu Thanh rất kiên định nói: "Mỹ là một quốc gia theo đuổi lợi ích quốc gia cao nhất, cũng chính là lợi ích tư bản cao nhất. Những thứ gọi là quy tắc, trong mắt họ đều là thứ yếu, họ luôn luôn tìm mọi cách để trút vạ hết tai nạn. Quốc gia chúng ta mặc dù trải qua xây dựng hai ba mươi năm kiến thiết, phát triển kinh tế tương đối mau, nhưng tổng thể mà nói, quy mô về tổng sản lượng kinh tế vẫn hơi nhỏ. Bên họ chính là một cái không không đáy, dù cho có đưa vào toàn bộ gia sản của chúng ta cũng lấp không đầy được cái hang này."