"Chào thím mười hai!"
Thời gian ăn cơm trưa, Liễu Thanh đi theo Liễu Tấn Tài về nhà.
Nguyễn Bích Tú rõ ràng không hề nghĩ đến Tiểu Thanh lại đột nhiên đến nhà, bà trố mắt một chút mới vui vẻ nói: "Là Tiểu Thanh à? Mau tới đây cho thím xem xem nào. . ."
Khi Tiểu Thanh còn trẻ, số lần gặp mặt với Nguyễn Bích Tú tương đối nhiều, về sau đi Giang Khẩu, tiếp đó đi Hương Cảng gây dựng sự nghiệp, giữa đôi bên đã rất ít khi gặp mặt, chỉ có gặp qua một lần tại hôn lễ của Liễu Yên. Sau đó Liễu Tấn Tài về quê, vì tránh phải xấu hổ, Tiểu Thanh cũng không có về Liễu gia sơn. Tuy nhiên Nguyễn Bích Tú vẫn chỉ liếc mắt đã nhận ra Tiểu Thanh rồi.
Tiểu Thanh liền dịu dàng đi qua, Nguyễn Bích Tú kéo tay cô, quan sát từ trên xuống dưới, mặt cười đến híp cả mắt, không ngừng khen ngợi: "Tiểu Thanh, cháu vẫn đẹp như trước đây. . . Năm đó chính là cô nương đẹp nhất của Liễu gia sơn chúng ta mà. . ."
Tiểu Thanh cười nói: "Cảm ơn thím mười hai khích lệ."
"Ha ha, không phải là khích lệ, là thật đấy. . .Chao ôi, cháu đã làm ông chủ lớn nên bận thế sao? Nhiều năm như vậy mà không đến thăm thím?"
Nguyễn Bích Tú không hỏi chính trị, nhưng những thanh niên kiệt xuất của Liễu gia sơn đi đâu thì bà đều biết rõ. Hôm nay Tiểu Thanh đã là đại phú hào nổi tiếng toàn thế giới, khi mấy người Liễu Triệu Ngọc đến nhà chơi đã từng nhắc qua với Nguyễn Bích Tú.
Tiểu Thanh vội nói: "Chủ yếu là sợ làm phiền công việc của chú mười hai thôi."
Nguyễn Bích Tú nói: "Có gì mà làm phiền đâu? Đám Triệu Ngọc hàng năm cũng tới một hai lần đó thôi. Cháu cũng phải tới thường xuyên mới được. . .chú và thím cũng đã già cả rồi."
"Vâng thưa thím, sau này cháu nhất định sẽ thường xuyên tới thăm hai người."
"Ha ha, tốt lắm! Mau ngồi đi Tiểu Thanh."
Nguyễn Bích Tú cười kéo tay Tiểu Thanh ngồi xuống ghế sofa.
Kỳ thực Liễu Thanh khác với đám người Liễu Triệu Ngọc, đám Liễu Triệu Ngọc dù sao cũng là ông chủ của xí nghiệp trong nước, bình thường đến thăm thủ tướng thì hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng thân phận của Tiểu Thanh thì quá nhạy cảm, ông chủ tài chính lớn nhất thế giới, sản nghiệp của tập đoàn Thịnh Nghiệp càng trải rộng khắp các nơi thế giới, thỉnh thoảng xuất hiện tại dinh thự riêng của thủ tướng nước cộng hoà, nếu để lan truyền ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hướng quá lớn đối với tập đoàn Thịnh Nghiệp.
Tuy nhiên, những lời này không cần phải nhắc cho Nguyễn Bích Tú hay.
Tính tình của Nguyễn Bích Tú hay tùy tiện như vậy, ngày hôm nay Tiểu Thanh tới đây, bà vui vẻ là tốt rồi.
Hôm nay Liễu Tấn Tài gặp Tiểu Thanh, trò truyện cũng hơn giờ. Tiểu Thanh đã đưa ra rất nhiều ý kiến đúng trọng tâm, đồng thời đã nói rõ ngọn ngành với thủ tướng. Mặc dù Liễu Tấn Tài sớm đã chuẩn bị tâm lý, khi Tiểu Thanh nói tổng tài sản của tập đoàn Thịnh Nghiệp đã vượt quá tỷ USD, mà cá nhân Tiểu Thanh đã giữ trên % cổ phần, Liễu Tấn Tài vẫn rất kinh hãi.
Đây là một con số cực kỳ kinh người.
Bởi vì một trong những nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu của tập đoàn Thịnh Nghiệp đó là nghiệp vụ ngân hàng, tổng quy mô tài sản tỷ USD, cho dù chỉ có % tài chính chỉ dùng để thao tác tài chính, lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, có thể bẩy lên sẽ là một con số thiên văn. Cần biết hai công ty Fannie Mae và Freddie Mac của Mỹ thời kì hưng thịnh, tổng tài sản cũng không tới tỷ USD, nhưng đã phát ra trái phiếu tới tỷ USD. Trước khi Cty Lehman Brother phá sản, tổng tài sản chưa tới tỷ USD, nhưng sở hữu trái phiếu tới gần tỷ USD.
Mà quan hệ thực tế giữa Liễu Tuấn và tập đoàn Thịnh Nghiệp, Liễu Tấn Tài biết rất rõ.
Con số này, quả thực quá kinh người.
Ngoại trừ tổng quy mô tài sản, Tiểu Thanh cũng tương đối nói rõ tình huống tường tận về bố cục sản nghiệp hiện nay của tập đoàn Thịnh Nghiệp. Nếu nói về ngành nghề, hầu như toàn bộ sản nghiệp, tập đoàn Thịnh Nghiệp ít hoặc nhiều cũng đã thử qua. Chủ lực đã chuyển sang tài sản thực thể, hầu như sở hữu cổ phần của trên toàn bộ Cty tài nguyên và Cty năng lượng nổi tiếng thế giới, ba ông trùm khai thác mỏ và dầu mỏ lớn nhất thế giới đều tồn tại bóng hình của tập đoàn Thịnh Nghiệp. Nếu nói tại khu vực, râu của tập đoàn Thịnh Nghiệp cũng đã vươn tới các nơi trên thế giới. Các nước lớn như Mỹ, Nga đều có đầu tư của Thịnh Nghiệp, một bộ phận tài sản tương đối khác đã đưa vào vùng Châu Phi. Thậm chí công ty con của tập đoàn Thịnh Nghiệp đã thành công khống chế cục diện chính trị của vài quốc gia Châu Phi. Chỉ cần mong muốn, thậm chí Tiểu Thanh có thể thay đổi người cầm quyền thực tế của mấy quốc gia này.
Mà ở khu vực Đông Nam Á, tập đoàn Thịnh Nghiệp cũng thâm nhập vào rất sâu, mặc dù không đạt được trình độ "kinh khủng" như thay đổi chính quyền, nhưng ảnh hưởng đến cục diện chính trị cao tầng của mấy quốc gia tại mức độ nhất định cũng hoàn toàn có thể làm được.
Đây cũng là nguyên nhân mà Tiểu Thanh kiến nghị thâm nhập ra nước ngoài, lấy vốn dân gian. Bản thân Tiểu Thanh và tập đoàn Thịnh Nghiệp chính là ví dụ chứng minh tốt nhất. Đương nhiên, chủ yếu nó cũng có quan hệ với yêu cầu của Liễu Tuấn. Cũng không phải mỗi một đại tập đoàn đều có lực ảnh hưởng về chính trị sâu như vậy.
Tiểu Thanh nói rằng, trong cuộc khủng hoảng tài chính vào năm ngoái, thị trường chứng khoán Mỹ và thị trường chứng khoán thế giới đã xuất hiện sụt giá, tập đoàn Thịnh Nghiệp thông qua thao tác đòn bẩy tại thị trường hối phiếu có kỳ hạn và đã rất có thu hoạch, hơn nữa bán tháo tài sản hư cấu, xử lý một số có tài sản thực thể có khả năng bị ảnh hưởng sâu bởi khủng hoảng tài chính, hiện nay trong tay tập đoàn Thịnh Nghiệp nắm giữ một số vốn lưu động với con số thiên văn. Hơn nữa tài chính bên Lương Xảo tích góp, con số càng lớn đến mức khiến người khác đầu váng mắt hoa. Xử lý ra sao số vốn này chính là vấn đề mà mấy ngày nay Tiểu Thanh suy nghĩ nhiều nhất.
Lúc này, Liễu Tấn Tài nhắc nhở cô một câu. Khoản tài chính khổng lồ như thế, bất kể đưa vào quốc gia nào, lĩnh vực nào, đều sẽ gây ra sự quan tâm rất lớn. Nói từ ý nghĩa nào đó, tập đoàn Thịnh Nghiệp cũng cùng cấp với "tài chính quốc hữu".
Lời nhắc nhở của Liễu Tấn Tài rất mịt mờ. Xét thấy quan hệ thực tế giữa Thịnh Nghiệp và Liễu Tuấn, Liễu Thanh và tập đoàn Thịnh Nghiệp nếu như làm lộ liễu quá, rất có thể sẽ gây ra hậu quả không lường được, thậm chí có khả năng uy hiếp đến an toàn nhân thân của Liễu Thanh.
Một tập đoàn đủ để chi phối tài chính thế giới, các cường quốc phương tây không thể không cảnh giác.
Cho nên quyết định của Liễu Thanh chính là chia nguồn tài chính khổng lồ này ra, trước tiên lấy danh nghĩa của tổng công ty thực nghiệp Đằng Phi và hai đại tập đoàn tài chính dưới quyền Xảo Nhi, dung nhập một bộ phận vào xí nghiệp quốc nội, lấy xí nghiệp dân doanh là chủ. Sau đó lại ủng hộ bộ phận xí nghiệp dân doanh này ra khỏi biên giới, dựa theo sách lược và trình tự đã định trước, xuất kích trên toàn phương vị, "công thành đoạt đất" !
Nếu Liễu Thanh đã đưa ra sách lược "dân doanh quốc chiến" cho thủ tướng, bản thân cô và tập đoàn Thịnh Nghiệp nhất định phải dẫn đầu làm gương.
Đối với sách lược này của Liễu Thanh, Liễu Tấn Tài biểu thị tán thành. Dùng phương thức dung nhập vào xí nghiệp quốc nội này, quả thực tương đối bí mật, không dễ gì bị cơ quan tình báo kinh tế nước ngoài điều tra và theo dõi. Mà bản thân tập đoàn Thịnh Nghiệp lại có kinh nghiệm kinh doanh và nguồn nhân tài dự trữ cực kỳ phong phú, do tập đoàn Thịnh Nghiệp đảm đương chức trách "quan tiên phong" này, quả thực vô cùng thích hợp.
Liễu Tấn Tài liền khẽ cảm thán một tiếng.
Vì đánh thắng trận chiến tranh tài chính, vì tuyên ngôn "tiền đồ quốc gia nằm tại trận chiến này", con trai của ông quả thực đã lo lắng hết lòng, dốc hết sức.
Hiếm thấy là những người giúp đỡ của y, mấy người Tiểu Thanh và Xảo Nhi cũng ứng phó hết sức, lấy "quốc chiến" là nhiệm vụ của mình.
Liễu Tấn Tài đành phải thừa nhận, tại phương diện dùng người, ánh mắt của Liễu Tuấn quả thực rất chu đáo. Có thể hiện tại số nhân viên đoàn kết bên người Liễu Tuấn không phải rất nhiều, nhưng trên cơ bản đều đáng tin. Điều này đã không thể dùng "thủ pháp chu đáo" để hình dung, Liễu Tuấn chỉ dùng mị lực của nhân cách để tác động, đó là lý tưởng chung để đoàn kết họ lại với nhau.
Có thể nói, toàn bộ bố cục của Liễu Tuấn chỉ có một chung một mục tiêu cuối cùng, đó chính là dân giàu, nước mạnh!
Sau khi nói chuyện với Tiểu Thanh và giữ cô ở lại ăn cơm, đây cũng là điều Liễu Tấn Tài đã sớm an bài. Quả nhiên Nguyễn Bích Tú vừa thấy Tiểu Thanh, bà cảm thấy rất kinh hỉ và vui mừng.
"Tiểu Thanh, sức khỏe của ba mẹ cháu thế nào?"
Nguyễn Bích Tú rất hăng hái trò chuyện việc nhà với Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh cười đáp: "Sức khỏe của ba mẹ cháu đều rất tốt, ngày - năm nay họ còn dự định cùng mấy người bác năm dì năm tới thủ đô du lịch nữa đấy."
Nguyễn Bích Tú vừa nghe vậy càng thêm kinh hỉ, liên thanh nói: "Thật ư? Vậy tốt quá, thím đã nhiều năm chưa gặp lại mấy người anh năm chị năm, anh bảy, chị bảy, ha ha, cháu nhất định phải nhớ nói cho họ báo thời gian cụ thể cho thím biết, thím sẽ đi đón họ. . . Này Tiểu Thanh, họ đi máy bay hay xe lửa?"
"Xe lửa ạ. Tuổi tác của mấy ông bà lớn cả rồi, ngồi xe lửa sẽ thoải mái hơn."
"Ừ, ngồi xe lửa sẽ tốt hơn. . . Cứ như vậy đi, đến lúc đó thím nhất định sẽ đến nhà ga để đón họ."
Nguyễn Bích Tú rất phấn khởi nói.
Thấy mẹ chồng vui vẻ như vậy, Tiểu Thanh cũng vui mừng trong lòng. Cô suy nghĩ một chút, như là đã hạ quyết tâm, đoạn lấy ra một tấm ảnh từ trong túi xách và đưa cho Nguyễn Bích Tú: "Thím, đây là ảnh gia đình của cháu, thím xem đi. . ."
"Ảnh gia đình? Được, đưa cho thím xem."
Nguyễn Bích Tú nhận lấy, trên tấm ảnh là bác dì bảy, anh và chị dâu Tiểu Thanh cùng với con cái của họ.
"Tiểu Thanh, đây là ai vậy, cháu giới thiệu đi."
Nguyễn Bích Tú một bên nhìn tấm ảnh, một bên cười nói. Nguyễn Bích Tú cũng nhận ra vợ chồng Liễu Tấn Bình cùng với anh trai, chị dâu của Tiểu Thanh, trước đây đều ở trong một làng, đã gặp qua rất nhiều lần. Nhưng bọn trẻ thì Nguyễn Bích Tú không rõ lắm.
Tiểu Thanh liền chỉ vào mấy đứa trẻ trên tấm ảnh, lần lượt giới thiệu cho Nguyễn Bích Tú: ". . . Đây là Liễu Thịnh, là con trai của cháu. . ."
Nhìn thấy Liễu Thịnh, Nguyễn Bích Tú rõ ràng thoáng trố mắt. Bà cũng nghe nói Tiểu Thanh vẫn chưa có kết hôn, nhưng đã sinh một đứa con trai. Tuy nhiên Nguyễn Bích Tú rất nhanh đã khôi phục nụ cười, liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, bọn trẻ đều rất đáng yêu. . . Tiểu Thanh này, tấm ảnh này tặng thím đi!"
"Được ạ. . ."
Hai người hàn huyên một lúc, sau đó cùng Liễu Tấn Tài dùng cơm, và lại nói thêm một lúc, Liễu Thanh mới lễ phép đứng dậy cáo từ. Vợ chồng Liễu Tấn Tài tự mình tiễn tới cửa.
Đợi sau khi Liễu Tấn Tài trở về phòng làm việc đi làm, Nguyễn Bích Tú lại lấy ngay ra tấm ảnh chụp, xem rất tỉ mỉ, ánh mắt rơi vào trên mặt Liễu Thịnh hồi lâu, trong đầu hiện ra dáng dấp của Liễu Tuấn khi còn bé. . .