Bởi vì ở trước mặt Liễu Tấn Tài, nên Liễu Thanh nói cũng không có cố kỵ nhiều. Trên thực tế, không chỉ Mỹ có yêu cầu này, rất nhiều quốc gia phương tây khác cũng có yêu cầu này, thậm chí cũng có số ít người trong nước cũng duy trì quan điểm này.
Đỏ mắt a!
Mọi người xem chúng tôi đang gặp nguy cơ, ăn uống kham khổ đây nè, nước cộng hoà dựa vào cái gì mà ăn uống tưng bừng? Dựa vào cái gì không cùng chúng tôi đồng cam cộng khổ? Các người có tiền thì nên gánh chịu trách nhiệm và nghĩa vụ của một quốc gia lớn, nên xuất tiền ra cứu vớt nền kinh tế toàn cầu đang lung lay sắp đổ này.
Không xuất tiền ra, chính là không chịu trách nhiệm, chính là công địch của toàn cầu!
Các quốc gia phương tây vì lợi ích quốc gia của mình nên kêu gào như vậy, đó cũng là trong tình lý. Nhưng người trong nước lại duy trì quan điểm này, ngoại trừ một bộ phận chính trị gia là xuất phát từ đại cục, kiến nghị đưa ra nhượng bộ và ủng hộ nhất định, một bộ phận khác thì hoàn toàn là ham muốn cá nhân, đưa ra lá cờ "quốc gia chủ nghĩa", "toàn cầu nhất thể hóa", trắng trợn chuyển đi tài sản quốc hữu, ở trung gian kiếm lợi riêng cho mình. Thậm chí có nhiều người, trong miệng không nói tiếng nào, ngấm ngầm dốc cả lực bú sữa, liều mạng muốn có chủ ý xấu với quốc gia.
Chỉ cần mình kiếm được nhiều, thoải mái, đâu cần quản quốc gia hay là dân tộc.
"Không sai, quan điểm này của cháu rất chính xác. Chúng ta quả thực không thể tùy tiện đi giúp người ta vá lỗ thủng. Điểm này là khẳng định. Hiện nay sách lược của chúng ta là. . ."
Liễu Tấn Tài đại thể giới thiệu cho Tiểu Thanh biện pháp ứng đối của Quốc vụ viện. Nếu như đối mặt với chỉ là một thủ phủ thế giới, Liễu Tấn Tài sẽ không trao đổi với cô những tình huống này, nhưng thân phận và lập trường của Tiểu Thanh là không thể nghi ngờ.
"Tiểu Thanh, ván cờ giữa quốc gia và quốc gia, rất nhiều sự tình đều rất mẫn cảm, do Chính phủ quốc gia hoặc là xí nghiệp phía chính phủ có cơ cấu nhà nước đi thao tác, rất dễ khiến cho người khác cảnh giác, hiệu quả không phải tốt lắm."
Liễu Tấn Tài có vẻ hơi lo lắng nói.
Lợi dụng khủng hoảng tài chính lần này, suy yếu lực ảnh hưởng của Mỹ và các quốc gia phương tây tại khu vực Châu Á Thái Bình Dương, Trung Á thậm chí Châu Phi, từ từ mở rộng thế lực phạm vi của nước cộng hoà tại những khu vực này, đó là sách lược đã định của cha con Liễu thị. Nhưng trong quá trình thực thi, độ khó sẽ rất lớn, hơn nữa giao lưu hợp tác càng xâm nhập, phạm vi càng lớn, độ khó lại càng lớn. Các quốc gia phương tây trong lòng họ biết rõ sách lược này của chúng ta nên hết sức quan tâm, không ngừng nhảy ra can thiệp, hoặc uy hiếp hoặc dụ dỗ, nói chung mỗi lần đều phải làm ra chút động tĩnh, tiến hành quấy rầy kiềm chế chúng ta.
Tiểu Thanh cười nói: "Chú mười hai, cháu có một kiến nghị."
"Được, cháu nói đi."
Liễu Tấn Tài rất quan tâm nhìn Liễu Thanh.
"Cháu thấy, tại một số lĩnh vực, chúng ta không cần sử dụng vốn quốc gia, có thể bắt đầu dùng vốn dân gian. Vốn dân gian có tính bí mật cao hơn, không gian có thể thao tác cũng càng lớn hơn, không quá thu hút sự quan tâm. Hơn nữa, vốn dân gian càng dễ tránh né biện pháp chính trị của các quốc gia khác, nếu có cơ hội còn có thể bắt lấy."
Tiểu Thanh nói dứt khoát.
Phương án này, mấy ngày hôm trước Liễu Tuấn đã tường tận thảo luận qua với cô, hiện tại đương nhiên nói thẳng ra trước mặt Liễu Tấn Tài.
Liễu Tấn Tài liền cười gật đầu. Tiểu Thanh quả nhiên không hổ là nữ cường nhân đệ nhất giới tài chính toàn cầu, ánh mắt chiến lược đều hơn người. Liễu Tấn Tài chính là có ý này, cho rằng ở giai đoạn hiện tại, phải phát huy đầy đủ lực lượng vốn dân gian, để bù đắp vào tính cực hạn của vốn quốc hữu. Sách lược này, trên hội nghị Thường vụ Cục chính trị đã nhận được sự tán thành của một số cự đầu khác, cho rằng rất đáng để thử nghiệm.
"Ừ, vậy cháu có thể nói cụ thể về phương thức thao tác được không?"
Liễu Tấn Tài mang theo ánh mắt cổ vũ hỏi Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh khẽ gật đầu và nói: "Vâng, cháu cho rằng vốn dân gian then chốt ở chỗ - nhỏ mà nhiều! Sử dụng một câu châm ngôn trên thương nghiệp chính là ít lãi tiêu thụ mạnh. Cũng như vốn quốc hữu, rất nhiều xí nghiệp tư nhân cỡ lớn rất được các quốc gia khác đích quan tâm. Thí dụ như tổng công ty thực nghiệp Đằng Phi, trong mắt rất nhiều quốc gia, vốn họ chính là chuẩn quốc hữu. . ."
Tổng công ty Thực nghiệp Đằng Phi hiện nay là tập đoàn dân doanh lớn nhất trong nước. Nhưng bởi Đằng Phi là đi ra từ Liễu gia sơn, cùng với việc mấy cự đầu của Đằng Phi như Liễu Triệu Ngọc, Nguyễn Vĩ Đức, Liễu Triệu Thời có quan hệ cá nhân vô cùng mật thiết với cha con Liễu Tấn Tài, Liễu Tuấn, rất nhiều cử động của họ tại thị trường nước ngoài đều được giải mã là "hành vi chính phủ", chí ít là nhận được sự ủng hộ và quan tâm của Chính phủ nước cộng hoà. Cho nên rất nhiều quốc gia cũng cho rằng Cty Đằng Phi có vốn tư nhân là "vốn chuẩn quốc hữu" để đối đãi, một số biện pháp chính trị áp dụng với tư bản quốc hữu cũng đem áp dụng với Cty Đằng Phi và các công ty lớn có vốn tư nhân khác.
"Vì vậy, cháu có một kiến nghị, chúng ta phải cổ vũ các công ty có vốn tư nhân loại hình cỡ vừa và nhỏ toàn diện ra khỏi biên giới, giúp đỡ cho họ trên vấn đề chính sách thậm chí là tài chính, và không cần phải vội vã chỉnh hợp, liên hợp lại. Bước đầu tiên chính là phải nhanh chóng đi ra bên ngoài. Khủng hoảng tài chính gây ra rất nhiều Cty lớn của Âu Mỹ không đủ tài chính, bất đắc dĩ phải thụ lại vốn từ rất nhiều quốc gia vừa và nhỏ để bảo đảm nghiệp vụ nòng cốt của họ vượt qua cửa ải khó khăn. Hiện nay tại rất nhiều quốc gia vừa và nhỏ, bao gồm cả các quốc gia chung quanh chúng ta đều tồn tại rất nhiều điểm thiếu sót. Cho nên các công ty có vốn tư nhân của chúng ta cộng thêm các công ty có vốn quốc hữu vừa và nhỏ nên lập tức đi bổ khuyết chỗ trống này. Như vậy, sẽ làm cho họ khó lòng phòng bị. Đối với các quốc gia vừa và nhỏ mà nói, họ không quản là vốn gì, chỉ cần có thể mang đến cho họ hiệu quả và lợi ích kinh tế, mang đến càng nhiều cơ hội tựu nghiệp, thì họ sẽ hoan nghênh. . . Nắm chặt thời gian để chiếm thị trường, đây là một bước then chốt nhất. Đương nhiên làm như vậy, tổn thất cũng sẽ khá lớn, một bộ phận công ty tư nhân bởi vì không có kinh nghiệm đầu tư tại hải ngoại, có thể sẽ dẫn đến lỗ vốn, thậm chí đóng cửa. Nhưng việc này không hề gì, then chốt là đứng vững gót chân. Sau đó tại những nước đã có vốn, tiến hành chỉnh hợp, từ từ thực hiện liên hợp, vậy có thể nhanh chóng lớn mạnh. Đến lúc đó, cho dù các quốc gia Âu Mỹ đã vượt qua được cơn khủng hoảng tài chính, kinh tế bắt đầu sống lại, muốn giành lại những khu vực này thì độ khó đã rất lớn. Chúng ta đã chiếm được tiên cơ."
Tiểu Thanh một mạch nói ra những sách lược của mình.
Trong mắt Liễu Tấn Tài mang theo ý tán thưởng rõ rệt, liên tiếp gật đầu: "Ừ, việc này rất có kiến giải!"
"Tuy nhiên, chú mười hai, phương diện này cũng có vấn đề cần phải chú ý khống chế. . ."
Tiểu Thanh còn nói thêm.
Liễu Tấn Tài mỉm cười nói: "Không ngại, cháu cứ nói thoải mái, cứ nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra đi!"
"Vâng!"
"Chủ yếu chính là khống chế phương hướng và phạm vi đầu tư. Các quốc gia Âu Mỹ rất hy vọng lúc này chúng ta vung tài chính ra ngoài với số lượng lớn để cứu cấp họ. Xin thứ cháu nói thẳng, trong nước chúng ta có rất nhiều người, chỉ sợ cũng đang đợi cơ hội này. Nhân cơ hội để mà chuyển tài chính ra ngoài!"
Tiểu Thanh nghiêm mặt nói.
Vì ứng đối với cơn khủng hoảng tài chính Mỹ, bắt đầu từ năm trước, quốc gia vẫn đang toàn lực tạo ra bức tường ngăn tài chính, đều phái ra tổ đôn đốc tới các ngân hàng thương nghiệp quốc hữu lớn, cơ quan tài chính cùng với doanh nghiệp nhà nước nòng cốt, nghiêm mật giám sát dòng chảy tài chính, cơ bản đã chặt đứt con đường "nội ứng ngoại hợp". Trong một năm, hơn mười vị quan lớn thực quyền bởi vì trái với quy định quản lý tài chính mà bị cách chức điều tra, bởi vậy số cán bộ bị vào tù đã trên người. Trong trận chiến tài chính có quan hệ đến tiền đồ dân tộc quốc gia, cơ quan quyền lực không hề nương tay chút nào, đều tiến công nghiêm khắc đối với các quan viên tổn công phì tư(phá hoại của công để làm lợi cho mình). Hiệu quả cho thấy rất rõ rệt.
Hiện tại nếu như thực hành chiến lược "đưa vốn tư nhân ra ngoài" này, không khỏi sẽ có người chộn rộn, muốn nghĩ cách để luồn lủi qua lỗ hổng của chính sách.
"Cho nên, bất cứ một khoản tài chính nào chảy ra khỏi biên giới, đều phải nghiêm ngặt xét duyệt phương hướng đầu tư của họ, để bảo đảm là đúng với hướng và lĩnh vực mà quốc gia chỉ định, không để cho họ nắm lấy cơ hội. Mặt khác, cho dù là nguồn vốn quốc hữu lớn, hiện tại bắt đầu đưa vào các quốc gia Âu Mỹ để thu mua xí nghiệp của họ, cháu cho rằng vẫn còn chưa đến lúc. Căn cứ vào sự phân tích của cháu, hiện tại kinh tế của các quốc gia Âu Mỹ đang xuôi dòng đi xuống, và không gian vẫn rất lớn, còn xa mới tới điểm cuối. Thị trường tư bản hư cấu cơ bản đã tan vỡ, nhưng thực thể của thị trường tư bản vẫn còn đang kiên trì. Cháu thấy nên đợi thêm một thời gian, đợi khi kinh tế thực thể rơi xuống điểm cuối, khi đó tổ chức thu mua, sát nhập vẫn tương đối ổn thỏa hơn."
"Ừm, kiến nghị này rất chính xác."
Liễu Tấn Tài gật đầu.
Tiểu Thanh liền nâng chung trà lên uống một ngụm, hình như muốn nói lại thôi.
Liễu Tấn Tài cười hỏi: "Sao hả Tiểu Thanh, còn có cái gì mà không tiện nói với chú mười hai sao?"
Tiểu Thanh hơi xấu hổ, suy nghĩ một chút mới nói: "Chú mười hai, cháu nghe nói quốc gia muốn chế định một kế hoạch khổng lồ để kích thích thị trường quốc nội? Chuẩn bị đưa vào nguồn tài chính mấy ngàn tỷ?"
Liễu Tấn Tài nói: "Ừ, đang tiến hành thảo luận phương diện này. Sau khi nguồn tài chính được rút về, phải tìm được phương hướng đầu tư mới."
"Thế này đi chú mười hai, cháu có một kiến nghị. Số tiền lớn này tạm thời đừng vội đưa ra ngoài. Đoạn thời gian trước, quốc gia chúng ta vì sao lại có nhiều xí nghiệp loại hình xuất khẩu ngoại mậu như vậy, vì sao hàng năm đều là xuất siêu mậu dịch, dự trữ ngoại hối hằng năm đều tăng trưởng, điều này đã nói rõ một vấn đề, đó chính là nội nhu không đủ. Nếu như lúc này chúng ta đưa vào nguồn tài chính lớn, kích thích sản xuất, có khả năng sẽ gây ra sản xuất quá thừa, đây chính là căn nguyên khủng hoảng kinh tế bùng nổ."
Tiểu Thanh nghiêm mặt nói.
Vẻ mặt Liễu Tấn Tài cũng trở nên nghiêm trọng: "Vậy theo ý của cháu thì phải có phương pháp thế nào?"
"Cháu cho rằng thúc đẩy nội nhu, đầu tiên chính là mở rộng quy mô của thị trường trong nước. Chúng ta nên đầu tư nguồn tài chính này cho sản nghiệp cơ sở, đầu tư vào sản nghiệp trọng điểm, nhất là vùng phía tây, cơ sở phương tiện ở đây còn rất yếu, có chênh lệch rất lớn so với vùng duyên hải. Đầu tư nguồn tài chính lớn vào những vùng và khu vực thế này, có thể sẽ cải thiện rất lớn tình huống lạc hậu về cơ sở kiến thiết của vùng phía tây, đồng thời quy mô tiêu dùng của thị trường trong nước sẽ được mở rộng. Lấy tiền của nước ngoài, thậm chí là dùng khoản nợ của nước ngoài để kiến thiết quốc gia của mình, chính là đường lối mà nước Mỹ vẫn luôn thi hành nhiều năm trước tới nay, cháu thấy rất đáng để tham khảo. Hơn nữa, lợi dụng nguồn tài chính này để hỗ trợ và phát triển nền sản nghiệp công nghiệp vốn yếu kém của chúng ta, nhất là công nghiệp nặng truyền thống, đó là phương hướng hiện nay đáng để suy nghĩ nhất. Chiếm lĩnh thị trường nước ngoài, lấy vốn tư nhân là chủ lực, khai phá và phát triển thị trường quốc nội, lấy vốn quốc hữu là chủ lực. Cháu cho rằng phân phối như vậy là tương đối hợp lý, có thể thu được hiệu quả lớn nhất."
Liễu Tấn Tài liền nở nụ cười, liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, Tiểu Thanh, không hổ là thủ phủ thế giới, ánh mắt rất độc đáo!"