Những lời này của Quách Thiên Minh, khiến Tôn Đắc Phúc và Phó Danh Sinh kinh ngạc đến cực độ,bọn họ vẫn chưa kịp hỏi được cái gì nhiều, Quách Thiên Minh đã đứng dậy, gật gật đầu với Mã Anh Tráng, nghênh ngang mà đi. Đương nhiên, bọn Phương Minh Viễn cũng liền đi theo sau rời khỏi phòng họp. - Anh ta có ý gì đây? Quá ngang ngược rồi đó, chẳng xem chúng ta ra gì hết. Nhìn bóng dáng đám người Quách Thiên Minh, Tôn Đắc Phúc tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, tốt xấu gì ông ta cũng là nhân vật số hai trong huyện Võ Diệp này, quản lý người dân thuộc khu vực này, nhiều năm qua được xưng là vua một cõi, ngoại trừ ở trước mặt bọn quan viên cao cấp thành phố hay tỉnh thì chưa khi nào phải chịu thái độ lạnh nhạt như vậy. Quách Thiên Minh cũng chỉ là một kẻ tỉnh ngoài, là một quan chức ngang hàng với mình thôi. Hơn nữa nơi này là tỉnh Liêu, không phải tỉnh Tần Tây. Tôn Đắc Phúc không nhận được hồi đáp như ý của ông ta, lúc này mới chú ý đến sắc mặt Phó Danh Sinh cũng tái nhợt như tờ giấy, Mã Anh Tráng cũng đang nhìn lên trần nhà, dường như nơi đó là nơi có các đôi chân dài của các người đẹp. Tôn Đắc Phúc cắn chặt răng, thấp giọng nói: - Cục trưởng Phó, tuy rằng nói Thụy Trí bọn chúng đã gây ra chuyện, nhưng dù sao cũng là ở trong tỉnh Liêu chúng ta, cũng không cần anh ta phải lắm chuyện, trong Cục có thể hay không... - Chủ tịch huyện Tôn, nếu sự tình đều đã rõ ràng, tôi nghĩ bước kế tiếp sẽ không cần lão già tôi đây ở trong này vung tay múa chân . Ái ya, người già rồi thì không được trọng dụng nữa, tôi có lẽ cũng nên về nghỉ ngơi sớm. Danh Sinh, nhất định phải chăm sóc chu đáo bọn trưởng phòng Quách, bọn họ là khách ở xa tới, lại gặp chuyện khiến người ta không vui ở huyện chúng ta, người ta tức giận hơn một chút cũng là việc bình thường. Tượng đất còn nóng này ba phần, có phải không? Tôi cũng không thể khiến trưởng phòng Quách bọn họ lại bới móc tìm kiếm thiếu sót. Mã Anh Tráng cố hết sức đứng lên nói y muốn được nghỉ ngơi, nếu không một hồi nữa hai vị đại lão là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Giám đốc sở cảnh sát tỉnh đến đây, cũng không đủ tinh lực để tiếp đãi, sợ cũng khiến cấp trên không thoải mái. - Bbí thư Mã, ông yên tâm, tôi nhất định khiến bọn trưởng phòng Quách cảm thấy đây như nhà của họ. Phó Danh Sinh luôn miệng nói. Mã Anh Tráng tìm nhân viên phục vụ nhà khách huyện mở của phòng cho mình đi nghỉ, trong phòng chỉ còn lại Phó Danh Sinh và Tôn Đắc Phúc. - Chủ tịch huyện Tôn, chuyện này trong Cục quản lý không được, không chừng người ở thành phố hoặc ở tỉnh sẽ xuống dưới tiếp nhận vụ án này. Phó Danh Sinh vẻ mặt đau khổ nói. Tôn Đắc Phúc lòng rối bời, đến nay còn không nghe ra được ngụ ý của Quách Thiên Minh, nhưng Phó Danh Sinh thì đã hiểu được . - Ở thành phố hoặc ở tỉnh? Tôn Đắc Phúc lúc này mới đột nhiên ý thức được lời nói hàm ý của Quách Thiên Minh kia, trong lòng lại run lên. Vội vàng nhảy dựng người lên ra bên ngoài gọi vài cuộc điện thoại, cũng không có quá lâu, lúc ông ta trở lại trong phòng thì khuôn mặt xám như tro tàn. Mười một giờ tối, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Liêu Tiền Việt và Giám đốc sở cảnh sát tỉnh Tề Nhạc Minh đến nhà khách huyện Võ Diệp, đi cùng bọn họ còn có 7 chiếc xe cùng nhau tiến đến, mang theo hai mươi mấy viên cảnh sát và nhân viên Ủy ban Kỷ luật. Mà nhóm lãnh đạo chủ chốt của huyện Võ Diệp, lúc này cũng đều biết được tin tức, một đám tập trung ngoài thị trấn để nghênh đón bọn họ. Chỉ có điều hai vị đại lão này ở ngoài thành căn bản là không có dừng lại, xe vẫn chạy đến nhà khách huyện. Đám lãnh đạo này cũng chỉ có thể ùn ùn bám theo. Tiền Việt và Tề Nhạc Minh vừa xuống núi, trong lòng các lãnh đạo huyện chính là đang "lộp bộp" từng chút một. Tuy rằng sớm đã có tâm lý chuẩn bị, hai vị này đến huyện Võ Diệp khẳng định không phải đến để ngợi khen ai, nhưng nhìn khuôn mặt hai vị kia đen như đáy nồi, trong lòng vẫn không khỏi bất an. Về phần Tôn Đắc Phúc thì càng không cần phải nói . - Các đồng chí cảnh sát tỉnh Tần Tây đâu? Không đợi Mã Anh Tráng và Tôn Đắc Phúc tiến lên, Tiền Việt đã lạnh lùng hỏi. - Bọn họ vẫn đang ở trong phòng. Mã Anh Tráng vội vàng nói, Quách Thiên Minh bọn họ cũng quá to gan làm loạn, tuy rằng nơi này là tỉnh Liêu, Tiền Việt và Tề Nhạc Minh cũng không quản được bọn họ, nhưng chung quy đây là lãnh đạo cấp tỉnh, y không ngờ đến lúc này bọn chúng còn dám ở lại trong phòng không ra ngoài. - Bí thư Tiền, Giám đốc Tề, chúng tôi đã thông báo cho đám người trưởng phòng Quách rồi, nhưng bọn họ không ra ngoài... Tôn Đắc Phúc bộ dáng và vẻ mặt khó xửnói. -Hừ! Tề Nhạc Minh lạnh lùng nói: - Anh giáo dục được đứa con quý hóa quá, mất mặt xấu hổ. Đến lúc này, Tôn Đắc Phúc vẫn đang nghĩ cách làm mất mặt Quách Thiên Minh, làm ông cảm thấy rất xấu hổ. Tôn Đắc Phúc lập tức mồ hôi chảy đầy mặt, tuy rằng theo con đường quan hệ của ông ta, ông ta đã biết được Tiền Việt và Tề Nhạc Minh chính là vì chuyện này mới xuống đây. Nhưng ông ta cũng thật không ngờ, Tề Nhạc Minh không nể mặt ông ta một chút nào, ngay trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp khiển trách ông ta. - Lão Tề, đi thôi. Tiền Việt kéo Tề Nhạc Minh đi, không thèm nhìn Tôn Đắc Phúc. Tiền Việt và Tề Nhạc Minh đi thẳng đến trên lầu đến phòng mà bọn Quách Thiên Minh đang ở, mọi người vội vàng đi lên theo, chỉ Tôn Đắc Phúc với mặt đỏ tai hồng, mồ hôi ướt đẫm rớt tại phía sau. Thái độ Tiền Việt và Tề Nhạc Minh đã thể hiện rõ ràng tình trạng hiện nay, ông ta rồi cũng chỉ là tự rước lấy nhục. Ở trên lầu, bọn Quách Thiên Minh đã biết được tin tức, đang đứng ở cầu thang nghênh đón hai người. Tiền Việt và Tề Nhạc Minh khuôn mặt tươi cười đi lên bắt tay với Quách Thiên Minh. Nếu không biết rõ tình hình thì còn tưởng rằng anh ta là cán bộ cấp tỉnh của tỉnh Tần Tây. Kế tiếp, Quách Thiên Minh dẫn Tiền Việt và Tề Nhạc Minh vào phòng của mình, Phương Minh Viễn, Lâm Dung,Trần Trung cũng đi theo vào, nhưng những người khác đều bị chặn lại ngoài cửa. Ở lại bên ngoài nhà khách huyện, ai cũng không có chú ý tới, ngay tại tầng hai một quán rượi cách nhà khách huyện không xa, Chu Đức Long và Phó Minh Nguyệt đang bí mật quan sát nơi này. - Cục cưng của ta, lần này đúng là xảy ra chuyện lớn rồi. Phó Minh Nguyệt nhìn vào trước cửa nhà khách huyện với một đoàn xe mang biển số xe tỉnh, không ngừng di chuyển. Vốn hai người chỉ là muốn trêu chọc bọn Tôn Thụy Trí ở siêu thị Carrefour, mặc kệ bọn họ là ai đi nữa, lúc này khẳng định là không có quả ngon để ăn đâu, nhìn kết quả hiện tại xem ra việc này phát triển vượt ra ngoài dự tính của bọn họ. Chẳng những Mã Anh Tráng đến đây, hiện tại ngay cả người trên tỉnh cũng về đây.Tuy rằng, do khoảng cách tương đối xa, người lại đông, người đến là ai, hai người nhìn cũng không rõ lắm, nhưng các lãnh đạo ở huyện cùng nhau xuất hiện, chứng tỏ người trên tỉnh xuống, thân phận tuyệt đối không nhỏ hơn những người này. Hiển nhiên sẽ không phải là đến chống đỡ cho cha con Tôn Đắc Phúc và Tôn Thụy Trí, vậy thì rất rõ ràng là người của Carrefour gọi tới. Chu Đức Long lông mày nhíu chặt lại, sự tình tiến triển tới bước này đã hoàn toàn nằm ra ngoài dự tính của gã. Gã tự cho rằng đã coi trọng những người ở siêu thị Carrefour này, nhưng nhìn tình trạng hiện giờ thì dường như mức độ coi trọng của chính mình còn chưa đủ. Không ngờ lại vì chuyện như vậy mà có thể kinh động đến các nhân vật trên tỉnh, đâu sợ chỉ là một viên Trưởng phòng nho nhỏ, đó chính là trời định ra quy luật cán bộ ở tỉnh thì cao hơn một bậc so với cán bộ ở huyện. Huống chi xem tình thế này thì địa vị những nhân vật này không phải là nhỏ. “Ụp ụp ụp…”.liên tiếp dồn dập tiếng bước chân. Nhị Lăng Tử vội vàng từ dưới lầu chạy lên, nói khẽ bên tai Chu Đức Long mấy câu, khiến khuôn mặt gã biến sắc. - Minh Nguyệt! Đi, khẩn trương đi thôi. Chu Đức Long kéo Phó Minh Nguyệt, không kịp nói cái gì với y nữa, liền kéo Phó Minh Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra đi xuống lầu, lên xe, nhằm hướng ngoài thị trấn mà đi tới. - Đức Long, Đức Long! Anh muốn làm cái gì đây? Phó Minh Nguyệt bị thúc đẩy ngồi lên xe, lúc này mới kịp hỏi. - Anh có biết là ai đến đây không? Chu Đức Long trên mặt mang đầy vẻ kinh hoàng nói. - Là ai? Phó Minh Nguyệt kinh ngạc không hiểu hỏi. Y đã rất lâu rồi không nhìn thấy vẻ mặt Chu Đức Long đầy kinh hoàng đến như vậy, trong lòng không khỏi trỗi lên nhiều cảm giác chẳng lành. - Tiền Việt và Tề Nhạc Minh, một là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, một là Giám đốc sở cảnh sát tỉnh. Tiền Việt và Tề Nhạc Minh ở trong phòng thời gian cũng không lâu, thời điểm khi bọn họ trở ra, bọn Mã Anh Tráng chú ý tới sắc mặt hai người có chút kỳ lạ, dường như rất vui mừng, lại dường như gặp phải chuyện lớn khó giải quyết. Chuyện thứ nhất sau khi hai người đi ra chính là tuyên bố Tôn Thụy Trí và những người thuộc hạ của gã, toàn bộ đều do Sở cảnh sát tỉnh tiếp nhận thẩm vấn điều tra, Cục Cảnh Sát huyện Võ Diệp toàn bộ trợ giúp cho việc điều tra. Đồng thời, tất cả lãnh đạo huyện đêm nay đều phải vào ở nhà khách huyện, các phương tiện thông tin liên lạc của mọi người đều phải nộp lên trên. Các công việc của Huyện ủy huyện Võ Diệp, đều chuyển dời đến nhà khách huyện làm việc. Hai mệnh lệnh này khiến các vị lãnh đạo huyện ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng lo lắng không nguôi. Lúc này không chỉ có Tôn Đắc Phúc mới cảm thấy sự tình đang phát triển theo hướng xấu đi, ngay cả Mã Anh Tráng và những người khác cũng hiểu được sự tình có chút kỳ lạ. Đây chẳng phải là một mệnh lệnh không đúng sao? Quả thực đã đem tất cả lãnh đạo Huyện ủy huyện Võ Diệp đều coi là kẻ tình nghi phạm tội. Nhưng không ai dám ra mặt phản bác quyết định của Tiền Việt và Tề Nhạc Minh, hai người này một là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, và là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, có thể nói là lãnh đạo cao cấp ở tỉnh, người kia là thủ trưởng cao nhất trong Sở cảnh sát, bất kể là từ cấp bậc hay là quyền lực mà nói, nếu bị những người này ép xuống thì chết là cái chắc. - Đây không chỉ là quyết định của tôi và Giám đốc Tề, bí thư Tỉnh ủy Mai cũng đã biểu thị đồng ý. Lời nói của Tiền Việt càng khiến bọn Mã Anh Tráng hoàn toàn bỏ đi ý niệm phản bác trong đầu. Sáng sớm hôm sau, các lãnh đạo huyện Võ Diệp sau một đêm không được yên giấc vừa mới đứng lên, liền hoảng với cảnh tượng trước mắt, bên ngoài nhà khách huyện, lại xuất hiện không ít những chiếc xe mang biển số xe cảnh sát, phần đa là Sở cảnh sát tỉnh, xuất hiện trong huyện Võ Diệp tiếp nhận toàn công việc thuộc trách nhiệm của họ. Khoảng mười giờ sáng, Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Phó chủ tịch tỉnh Đặng Trọng xuất hiện tại nhà khách huyện, càng khiến những người này cảm thấy hoảng sợ. Mọi người đều đoán, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến các đại nhân vật ở tỉnhtừng người từng người một xuất hiện ở huyện Võ Diệp này. Phải biết rằng, huyện Võ Diệp sau khi xây dựng đất nước đến nay đã hơn bốn mươi năm, nhưng số lần tiếp đãi lãnh đạo cấp tỉnh tổng cộng cũng không có quá năm người.