Đặng Trọng đến rất nhanh, nếu là người hiểu chuyện thì sẽ biết được tâm trạng cấp bách đến như vậy của y. Đặng Trọng làm Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Phó chủ tịch tỉnh Liêu Ninh đã mười năm, nếu nói trong thời gian sắp tới không thể tiến được thêm bước nữa thì phải đối diện với khả năng lùi về tuyến hai. Đối với nhóm những quan chức này mà nói, đương nhiên là hy vọng con đường chính trị của mình sẽ được lâu dài, tốt nhất là đến thời gặp Mác, chính mình còn có thể ngồi ở địa vị cao, bàn tay nắm quyền to, cho nên sau khi y nghe được việc này, Đặng Trọng lập tức không chút do dự nhanh chóng đến huyện Vũ Diệp. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì y có ưu thế Tiên Thiên. Thứ nhất, y là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Phó chủ tịch tỉnh, có thể nói ở Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân, hai bên tiếng nói của y đều rất có trọng lượng; thứ hai, có thể xem y như là hậu duệ của Bí thư Tỉnh ủy, mà Bí thư Tỉnh ủy lại là người biết được tin tức sớm nhất ở tỉnh Liêu Ninh; thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất là, y được coi là người của Mai gia ở Bắc Kinh, mà Mai gia và Phương gia lại có mối quan hệ tốt, tất cả những thứ y biết, nhất là chuyện về Phương Minh Viễn, tất nhiên sẽ tỉ mỉ chi tiết hơn so với nhiều người ở tỉnh. Cho nên, sau khi Mai gia gọi điện thông báo cho y biết, Đặng Trọng cảm thấy chính mình đã có cơ hội tiến thêm một bước nữa. Có thể nói trên đường đi, Đặng Trọng đều suy đi xét lại tin tức truyền đến từ Vũ Diệp và trong kinh thành, tự cân nhắc làm sao để trong lần gặp mặt đầu tiên với Phương Minh Viễn, chính mình có thể tranh thủ được ích lợi lớn nhất. "Nguồn đầu tư ba tỷ nhân dân tệ", đây là tin tức được truyền đến từ huyện Vũ Diệp, giống như một quả đầu đạn hạt nhân, nổ tung làm tán loạn đến tất cả các tầng lãnh đạo các cấp . Nguồn đầu tư ba tỷ, ở hậu thế, có lẽ không được coi là cái gì to tát hết, trung ương thoáng vẫy vẫy tay, thì nguồn vốn phải là con số trăm tỉ, nhưng Đông Bắc ở đầu niên đại chín mươi, nguồn đầu tư như vậy, kia giống như ruộng cạn gặp mưa lành. Theo tiến trình mở của cải cách Hoa Hạ, kinh tế Hoa Hạ ở trên quỹ đạo kinh tế thị trường bay nhanh đi trước, Đông Bắc lại chợt hiện ra dấu hiệu của sự già nua mà suy nhược, và càng ngày càng rơi rớt ở phía sau.đối diện vớicảnh phía Nam phồn hoa thịnh cường, đông bắc hiện ra chính là cảnh ảm đạm và lạnh lẽo; so với cư dân ở Hoa Đông giàu có tài vượng, đông bắc hiện ra chính là khung cảnh quẫn bách và khốn đốn; so với sự phát triển cấp tốc của Hoa Bắc, đông bắc hiện ra chính là hình dáng tập tễnh và xấu hổ; cho dù là đem so sánh với đại tây bắc mờ mịt hoang mạc, nơi này từng tạo nên cuộc sống sôi nổi giờ cũng có vẻ có chút bất đắc dĩ và mất mát. Theo kế hoạch kinh tế đang trong quỹ đạo chuyển sang hướng kinh tế thị trường, là ba tỉnh Đông Bắc có nền công nghiệp nặng trụ cột, cũng là ba tỉnh phía Đông Bắc tập trung các doanh nghiệp cỡ trung bình, đối diện với sự trượt dốc của hiệu quả kinh tế công nghiệp, sản xuất gặp nhiều khó khăn. Nơi này cũng chứa nhiều chua xót cả nước nhất. Nơi này có xí nghiệp phá sản đầu tiên của cả nước. Nơi này là thành phố có nhiều công nhân viên chức thất nghiệp nhiều nhất cả nước. Nơi này là thành phốtập trung nhiều nhất những hộ gia đình nghèo,có cuộc sống khó khăn . Nơi này cũng được các cấp lãnh đạo xem là địa phương quan trọng. Hơn nữa không chỉ có công nghiệp, nông nghiệp đông bắc cũng gặp phải nhiều khó khăn tương đương, nông sản truyền thống ưu thế tồn đọng lại với số lượng lớn, thu nhập nông dân tăng chậm, hiệu quả kinh tế nông nghiệp và lợi ích đề cao không lớn, các vấn đề sắc bén đều trồi lên trên mặt nước, dẫn đến một loạt các hoàn cảnh bất an. Tất cả những vấn đề này, so với những bước tiến lớn miền Nam và Sở Giao dịch chứng khoán Thượng Hải, tạo thành một sự tương phản rất sắc nét. Cho nên bọn quan chức ba tỉnh này rất lo lắng, không chỉ bởi vì làm quan không vì dân không bằng về nhà bán khoai lang, mà bởi vì không có chiến tích, bọn họ lại lấy cái gì yêu cầu trung ương thăng chức cho chính mình? Nhưng có lo lắng đến mấy cũng không có tác dụng gì, không có chính sách nghiêng của quốc gia, không có phần đông dự án, không có nguồn đầu tư tài chính lớn, cũng không thể có sức hấp dẫn đầu tư bên ngoài giống như vùng duyên hải đông nam, ba tỉnh đông bắc muốn phát triển, điều này trong đó còn có nhiều khó khăn lớn, nghĩ là có thể biết được. Để có thể thu hút đầu tư, có thể yêu cầu xin nguồn vốn từ trung ương, hạng mục dự án, thì quan chức ba tỉnh có thể nói là chạy gãy đùi, rách cả da miệng. Cho nên khi Tiền Việt và Tề Nhạc Minh từ huyện Võ Diệp chuyển về tin tức rằng Phương giađại cổ đông siêu thị Carrefour, một doanh nghiệp tư nhân nổi danh ở tỉnh Tần Tây có ý muốn đầu tư ba tỷ nhân dân tệ ở tỉnh Liêu Ninh, lập tức chấn động các tầng lớp cao của tỉnh Liêu Ninh, nguồn đầu tư này có thể nói kim ngạch lớn đến nỗi mà bọn quan viên trong một năm bộn rộn cũng không đạt tới. Hơn nữa, bọn quan viên này, càng ý thức được một điều Phương gia có khả năng mang đến cũng không chỉ có nguồn đầu tư ba tỷ tệ kia, mà còn có khả năng sẽ mang đến cả Hongkong và Nhật Bản, thậm chí còn cả nguồn đầu tư của nước Mĩ. Sự phát triển vượt mức bình thường của tỉnh Tần Tây , trong cán bộ cấp tỉnh đã không còn là bí mật gì nữa rồi. Nói cho cùng, ai cũng không thể phủ nhận, là bởi vì mối quan hệ thân mật giữa Phương gia và Quách gia ở Hongkong, kéo đến sự đầu tư của Quách gia ở tỉnh Tần Tây, mà sự đầu tư của Quách gia có tác dụng khởi đầu trong giới kinh doanh Hongkong, càng ngày càng nhiều nhà tư bản Hongkong cũng bởi vậy mà chú ý tới khu đất này vốn là tỉnh có chênh lệch khá lớn so với vùng duyên hải. Mà Phương gia lại vì tỉnh Tần Tây mang đến đầu tư chính thức củacông ty cổ phần Thế Gia Nhật Bản. Tuy rằng, quy mô đầu tư cũng chưa lớn lắm, nhưng ý nghĩa của nó thì bất cứ kẻ nào cũng không thể xem nhẹ. Ngày xưa sản phẩm điện tử xuất khẩu đến Nhật Bản có thể nói là niềm vinh quang lớn nhất trong ngành điện tử của Trung Hoa —— tuy rằng, mọi người đều biết, có thủy phân trong đó, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến việc bọn quan viên tỉnh Tần Tây đem nó coi như là chiến tích của chính mình. Nếu nói, Phương gia có đủ khả năng mang nguồn đầu tư của Nhật Bản và Hongkong đến cho tỉnh Liêu Ninh, thậm chí còn lôi kéo sự chú ý của các nhà tư bản nước Mĩ, đối với sự phát triển kinh tếtỉnh Liêu Ninh và chiến tích của bọn quan viênmà nói, ý nghĩa trong đó không phải là nhỏ, cho nên đi theo Đặng Trọng còn có các lãnh đạo ban ngành khác, nhóm lãnh đạo cao cấp tỉnh Liêu Ninh đã hoàn toàn nhất trí, nhất định phải làm cho Phương gia hiểu rằng, Tỉnh ủy Liêu Ninh đối vớiđề nghị này thì rất coi trọng và hoan nghênh, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, Tỉnh ủy đã trao quyền Đặng Trọng nhanh chóng quyết định. Phương Minh Viễn và Đặng Trọng gặp mặt, có thể nói là được tiến hành trong không khí ôn hòa vui vẻ. Đầu tiên, Phương Minh Viễn, lại một lần biểu thị cho Đặng Trọng hiểu rằng, Phương gia đích thật là có ý muốn tiến hành đầu tư kiến thiết hạng mục ở tỉnh Liêu Ninh, và cam đoan nếu tính hết tất cả lợi nhuận thì trong vòng năm năm, tổng số vốn đầu tư sẽ không dưới ba tỷ nhân dân tệ. Nhưng đối với đầu tư cụ thể hạng mục, lại vẫn không tỉ mỉ nói. Tuy nhiên Đặng Trọng thật ra cũng có thể hiểu được điều đó, hai người nói chuyện lúc này đây chỉ là vì công việc ngày sau mà định ra phương hướng phát triển kế tiếp và cơ cấu lớn, công tác cụ thể ngày sau tất nhiên sẽ có nhân viên tương quan tiến hành hoàn thiện. -Bí thư Đặng , đối với rất nhiều chính sách của tỉnh Liêu Ninh, nói thật tôi cũng không hiểu cho lắm. Tôi muốn hỏi một chút, nếu nói Phương gia chúng tôi muốn đầu tư khai thác quặng ở đây, chính sách có gì hạn chế? Đương nhiên, sẽ không phải là tài nguyên khoáng sản mỏ vàng, dầu mỏ. Mà chính là về mỏ than và quặng sắt. Phương Minh Viễn mỉm cười nói. -Phương gia muốn đầu tư khai thác quặng? Đặng Trọng có chút giật mình, y thật không ngờ Phương Minh Viễn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy. Phải biết rằng, Phương gia hiện nay có kinh doanh trong ngành chuỗi các siêu thị, điện ảnh, trò chơi điện tử đều có tiếng tăm, nhưng cho tới bây giờ đều không có nghe nói qua, Phương gia muốn đầu tư vào lĩnh vực khai thác quặng. - Chính xác mà nói, cũng không phải muốn khai thác lấy quặng, mà là bởi vì chúng tôi dự tính muốn đầu tư vào ngành sắt thép, vì rất muốn kiểm soát được chi phí sản xuất nên muốn liên kết lấy quặng, cho nên mục tiêu của chúng tôi, trước mắt chỉ giới hạn ở mỏ than và quặng sắt. Lời nói của Phương Minh Viễnkhiến Đặng Trọng lại giật mình kinh hãi. Tuy nhiên, vào thời điểm năm chín tư, trung ương đã mở cửa xu thế kinh doanh ngành sắt thép, cho nên Đặng Trọng đối với dự tính muốn kinh doanh ở ngành sắt thép của Phương gia cũng không cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Ngược lại mơ hồ cảm thấy vui vẻ, nếu lời nói của Phương Minh Viễn là thật, như vậy nguồn vốn ba tỷ nhân dân tệ đầu tư chính là thật sự muốn đầu tư đến Liêu Ninh rồi. Đặng Trọng trầm ngâm một lát nói: - Cậu Phương, tài nguyên khoáng sản là của cải trọng yếu của quốc gia, là nguyên liệu cơ bản không thể thiếu của việc phát triển công nghiệp , quốc gia đối với khu vực này vẫn đang chú trọng. Trong tỉnh đối với nguồn đầu tư ngoại lai này đương nhiên là rất hoan nghênh. Tuy nhiên, mỏ than, quặng sắt ở tỉnh hiện giờ đều phải đối mặt với vấn đềthiết bị biến chất lão hóa. Đặng Trọng hiển nhiên là vì Phương Minh Viễn có ý thu mua mỏ than và quặng sắt hiện có của quốc gia, cho nên vẫn là nhắc nhở hắn một câu. Phương Minh Viễn đương nhiên biết, hiện giờ ba tỉnh đông bắc , bất kể là mỏ than hay là quặng sắt, đều gặp phải sản xuất thiết bị biến chất, an toàn thợ mỏ chưa được coi trọng, tài nguyên dễ khai thác đã bị cạn kiệt, giá thành sản xuất không ngừng tăng cao, có rất nhiều vấn đề lưu lại trong lịch sử khai thác quặng. Phải biết rằng, ở hậu thế,an toàn sản xuất mỏ than ở Hoa Hạ rất kém, nhưng đều có tiếng trên thế giới. Hàng năm sự cố số người chết ở mỏ than vượt quá mấy nghìn người, khiến cho việc khai thác mỏ than ở Hoa Hạ trở thành một trong ngành nguy hiểm nhất trên thế giới. Hơn nữa, mỏ than, quặng sắt bên trong khắp nơi ích lợi chen lẫn phức tạp, nếu muốn thu mua, chỉ việc đổi mới thiết bị sản xuất, làm sạch mối quan hệ bên trong phức tạp , chính là đại công trình khiến người ta đau đầu nhất. Cho nên Đặng Trọng lúc này cũng là có ý tốt muốn nhắc nhở. - Bí thư Đặng, tôi cũng không có ý thu mua mỏ than và quặng sắt hiện có của tỉnh Liêu Ninh, mà là muốn tiến hành thăm dò nội cảnh ở tỉnh Liêu Ninh, tìm kiếm tài nguyên khoáng sán mới. Phương Minh Viễn cười cười nói: - Nếu được , tôi hy vọng có thể được các ban ngành trong tỉnh trợ giúp. Đặng Trọng này trong lòng không khỏi giật mình, câu trả lời của Phương Minh Viễn vượt ra ngoài dự tính của y. Không ngờ Phương gia không có ý thu mua mỏ than, quặng sắt hiện có , ngược lại tính toán khai thác, phát triển quặng mới, như thế tránh phiền toái cho việc thu mua mỏ than, quặng sắt hiện có mang đến, nhưng rồi lại có không ít việc không xác định. Phải biết rằng thăm dò tài nguyên khoáng sản mới, đó cũng không phải là đứa trẻ tập chơi làm người lớn, chẳng những cần đầu tư thật lớn, hơn nữa khi nào thì có thể có sản xuất, điều này không ai biết được chính xác. Nếu nói thăm dò sau một năm hai năm, vẫn không thu hoạch được gì, nguồn vốn đầu tư kia có thể nói là thành bong bóng hết. Phương Minh Viễn nhìn ra Đặng Trọng đang chần chừ, mỉm cười nói: - Bí thư Đặng, xem ra tôi cũng không có nói rõ ràng, khiến cho ông hiểu lầm. Nhà máy luyện thép mới, chỉ cần được tỉnh phê chuẩn, sẽ lập tức chuẩn bị thi công, trước khi chưa phát hiện tài nguyên khoáng sản mới, nếu nhà máy luyện thép xây dựng hoàn thành, cũng có thể thu mua nguyên liệu mỏ than, quặng sắt trước đây. Tảng đá trong lòng Đặng Trọng lập tức rớt xuống dưới, mặc kệ kết quả thăm dò như thế nào, mộtnhà máy luyện thép hiện đại hoácó thể xuất hiện ở tỉnh Liêu Ninh, thì sẽ có tác động tương đối khả quan đối với nền kinh tế của tỉnh Liêu, ít nhất chiến tích cũng đã nằm trong tay rồi. Phương Minh Viễn giơ tay với lấy một tấm bản đồ Liêu Ninh, đặt trước mặt Đặng Trọngnói: - Chúng tôi đã chọn được vị trí nhà máy, chính là ở trong này. Đặng Trọng hướng nhìn theo ngón tay Phương Minh Viễn, không khỏi ngẩn ngườira.