Kì thực tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn ra được, tâm tình của Phương Minh Viễn lúc này rất tốt, từ lúc cùng Triệu Nhã, Sài Tĩnh Ngọc đi ra khỏi phòng học, nụ cười trên môi hắn chưa từng tắt đi phút nào. - Biết được mấy cậu làm được bài thi, tâm tình mình đương nhiên là phải tốt rồi! Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nói. - Sao cậu biết bọn tớ làm được bài thi? Sài Tĩnh Ngọc lập tức truy vấn. Ra khỏi cổng trường, tuy có xe của Sài gia tới đón, nhưng khi biết ba người Triệu Nhã định ăn cơm nghỉ ngơi ngay gần đó, Sài Tĩnh Ngọc lập tức cho người đưa xe về, bảo bọn họ buổi chiều hãy tới đón. - Mấy người thần thái sáng láng như tắm gió xuân, ngồi đây thảnh thơi như vậy, ngay cả chút bối rối lo lắng cũng không có, thậm chí đến cả so sánh đối chiếu kết quả với nhau cũng không, hiển nhiên là rất tin tưởng vào bài làm của mình rồi. Phương Minh Viễn thuận miệng nói bậy nói bạ cho qua. - Bọn tớ đã sớm nói qua, sau khi thi sẽ không nhắc lại tới nó nữa, đương nhiên so sánh kết quả lại càng khôngnhư thế để khỏi làm vướng bận cho bài thi của buổi chiều. Hiển nhiên Triệu Nhã tâm tình cũng đang rất tốt. Có điều ngẫm lại cũng có thể hiểu được, hình thức và nội dung đề thi dù sao cũng đã biết qua trước, ngay cả có là học sinh bình thường, chỉ cần bình tĩnh làm bài, cũng có thể làm tốt, càng không cần phải nói mấy người này ở trường Trung học Long Đàm vốn là học sinh thuộc loại khá giỏi, thành tích và tự tin tất nhiên là không chê vào đâu được. - Ai, đúng rồi, suýt nữa mình quên mất, Nguyên Vũ bảo mình nói với cậu, Khương Ứng Tuyết đã trở lại! Sài Tĩnh Ngọc nói với Phương Minh Viễn - Trở về thì cứ trở về, dù sao cũng không có liên quan tới mình, đằng nào mình cũng không ở đây lâu đâu! Phương Minh Viễn gật đầu tỏ vẻ không sao cả, bày ra một bộ dáng “thiên hạ đại loạn có liên quan gì tới ta đâu”, đối với cô gái kia, hắn thật sự là không buồn để ý. Dù sao lúc trước mình không sợ nàng, hiển nhiên bây giờ lại càng không sợ. - Thật là, nửa năm sau các cậu đều vui vui vẻ vẻ chạy về phía Nam hú hí với nhau, bỏ lại một mình tớ cô đơn buồn tủi ở Bắc Kinh, thật sự là không có lương tâm mà. Sài Tĩnh Ngọc buồn rầu nói. - Cậu cũng có thể học đại học ở phía Nam mà? Có sao đâu? Phương Minh Viễn kỳ quái hỏi, lấy năng lực của Sài gia, cho Sài Tĩnh Ngọc di về Nam học đại học, liệu có thể có vấn đề gì cơ chứ? - Không được, mẹ tớ chắc chắn sẽ không đồng ý đâu! Sài Tĩnh Ngọc vẻ mặt bất đắc dĩ nói. - Bà ấy bảo, không phải đại học ở thủ đô thì không được, chuyện nào chứ chuyện này thì không có thương lượng gì hết. - Thế thì mình chịu thôi! Phương Minh Viễn bất đắc dĩ xòe tay, nói với vẻ vô tội. - Hừ! May mà tớ cũng chưa từng hi vọng vào cậu, không thì thực sự là hao phí niềm tin, cậu thì có thể làm được gì chứ! Sài Tĩnh Ngọc nhíu nhíu cái mũi, ra vẻ khinh thường nói. Mấy người cơm nước xong, đương nhiên là muốn thuê phòng khách sạn nghỉ ngơi. Kì thi buổi chiều bắt đầu lúc 2 giờ, từ giờ đến lúc đó còn không tới 2 tiếng, muốn về nhà nghỉ ngơi hiển nhiên là không thể nào. Phương Minh Viễn đã sớm đặt phòng gần đó, như vậy mới có thể chắc chắn rằng cơm nước no nê xong mấy người Triệu Nhã mớicó thể nghỉ ngơi đầy đủ, chuẩn bị tốt tinh thần cho kì thi buổi chiều. Nói đây là khách sạn ba sao, kì thực chỉ là một tòa nhà xử lý sự vụ ở thủ đô mà thôi, nguyên bản là một tòa nhà sáu tầng, một bộ phận dùng làm phòng làm việc xử lý đất công, một bộ phận khác thì để đối ngoại buôn bán. Phương Minh Viễn đi tới quầy lễ tân, Võ Hưng Quốc báo ra gian phòng đã đặt trước. - Thực xin lỗi, khách sạn chúng tôi không có ghi chép về việc quý khách từng đặt trước gian phòng này, xin hỏi mấy người có nhớ nhầm không? Tiếp viên ở quầy lễ tân tùy ý nói, mở quyển sổ ghi chép trong tay ra, nói: - Phải tới 2 giờ, mới có khách trả phòng! - Sao có thể như vậy, rõ ràng hôm qua tôi tự mình đến đặt phòng cơ mà? Võ Hưng Quốc lấy ra hóa đơn trong túi quần nói - Cô nhìn xem, ngay cả tiền phòng ta cũng đã trả trước. Tiếp tân nhận lấy hóa đơn, xem qua, sau đó đi tới căn phòng sau quầy lễ tân. Mấy phút sau, một nam nhân trung niên đeo kính đi ra, mặt đầy vẻ xin lỗi nói: - Tiên sinh, thực xin lỗi, hai căn phòng này bây giờ còn đang có người dùng. Khách vẫn chưa trả phòng. Nếu như ngài muốn thuê phòng, từ 2 giờ trở đi mới có phòng cho ngài. Võ Hưng Quốc lúc này vô cùng lo lắng, sau hai giờ còn cần làm gì nữa chứ? - Rầm Võ Hưng Quốc đập mạnh xuống bàn, nói: - Ngày hôm qua lúc tôi đặt phòng, có nói với tiếp tân của các người rất rõ ràng, khoảng sau 12 giờ trưa bọn ta sẽ lấy phòng, các người cũng chính mình nói là không có vấn đề gì, nên bọn tôi mới giao tiền phòng! Lời của y vừa dứt, bỗng lúc này đột nhiên có ba người xuất hiện ở cửa khách sạn: Một đôi nam nữ trung niên cùng với một thiếu niên. - Giám đốc Mã, anh ở đây rồi à, cũng tốt, đưa cho tôi chìa khóa hai gian phòng 503 với 504 luôn đi. Nam nhân trung niên vẻ mặt tràn đầy ngạo khí vươn tay ra nói. - Trưởng phòng Triệu, ông đã tới! Nam nhân trung niên đeo kính vội vàng quay đầu nói với tiếp tân đằng sau: - Tiểu Hồ, đưa chìa khóa hai gian phòng kia cho tôi. - Đợi đã! Võ Hưng Quốc ngăn lại nói: - Phòng 503 và 504 là hai phòng chúng tôi đã đặt trước, ông dựa vào cái gì mà đưa cho bọn hắn. Ông không phải mới nói khách còn chưa trả phòng sao? Vậy chuyện bọn họ đây là như thế nào? Quản lý Mã trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, kì thực phòng 503 và 504 đúng là Võ Hưng Quốc đã sớm đặt trước từ sớm, vị trưởng phòng Triệu này chẳng qua là mới gọi điện thoại đặt phòng cách đây mười phút, mà lúc đó ngoại trừ hai căn phòng này ra mới chỉ bị đặt trước, còn các phòng khác đều đã có người dùng. Quản lý Mã cũng đã so sánh qua, thay vì tốn nước bọt thuyết phục khách đã vào ở nhường phòng, chẳng bằng trực tiếp đem hai căn phòng mới chỉ bị đặt trước này cho ông trưởng phòng Triệu. Vị trưởng phòng Triệu này chính là trưởng phòng của phòng nhân sự cục thuế vụ! Nếu đắc tội y, sau này khách sạn có thể sẽ gặp phải phiền toái! Về phần Võ Hưng Quốc, quản lý Mã tất nhiên sẽ không xem trọng. Dù sao chỉ cần qua 2 giờ, hai gian phòng này trưởng phòng Triệu cũng không cần nữa. Có ai ngờ hai bên lại tới cùng lúc! Triệu Uy đánh giá trên dưới Võ Hưng Quốc một lần, trên mặt đầy vẻ bất mãn hỏi quản lý Mã chuyện gì xảy ra? - Mã Tự, tôi còn phải chuẩn bị cho kì thi buổi chiều, không rảnh nói nhảm với anh, mau đưa chìa khóa cho tôi! Mã Tự cúi đầu khom lưng liên tục nói: - Trưởng phòng Triệu, ông chờ một lát, ta tự mình lấy chìa khóa cho ông. - Quản lý Mã, chúng tôi đặt phòng từ hôm qua, sao ông lại đưa chìa khóa cho bọn họ trước? Trần Trung đi tới, mặt lạnh lùng nói. Mã Tự lau lau mồ hôi trên trán, vừa kéo Võ Hưng Quốc và Trần Trung qua một bên vừa nói: - Hai vị, hai vị, tất cả chỉ là hiểu lầm. Hay thế này đi, mấy tiếng nữa các vị hãy đến, tiền phòng này tôi miễn cho các vị được không? Trần Trung cười lạnh nói: - Quản lý Mã, trưởng phòng Triệu không phải người mà ông có thể đắc tội, chẳng lẽ chúng ta lại là người ông có thể đắc tội? Tôi khuyên ông một câu, mau đưa chìa khóa cho tôi! Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn của nó! Vừa nói, Trần Trung lấy ra một tờ giấy chứng nhận trong túi quần quơ quơ trước mặt Mã Tự. Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa có hạn, y cũng không có ý định dây dưa cùng bọn họ. Mã Tự ngay lập tức ngây người, ngay phía dưới quốc huy sáng loáng, là sáu chữ lớn “Cảnh sát điều tra Hoa Hạ” - Này, Mã Tự, anh còn ngây người cái gì? Triệu trưởng phòng bất mãn kêu lên - Nhanh đưa chìa khóa cho tôi, bằng không tôi sẽ gặp chủ nhiệm Lưu của anh đòi chìa khóa! Mã Tự ngay lập tức rùng mình tỉnh lại, chủ nhiệm Lưu theo lời Triệu Uy, đương nhiên là chỉ người phụ trách bọn họ Lưu Hải Dụ. Mã Tự trong lòng không ngừng than khổ, sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, không phải chỉ là hai cái gian phòng thôi sao, đen đủi thế nào lại rước lấy phiền toái lớn như vậy chứ! Y liền kéo Triệu Uy sang một bên, thấp giọng nói: - Trưởng phòng Triệu, ông nghe tôi nói, hai gian phòng này vốn là bọn họ đặt trước từ hôm qua, hôm nay lúc ônggọi điện thoại, tất cả phòng trong khách sạn đều đã có người dùng, chỉ còn hai gian phòng này. Vốn là ta nghĩ bọn họ muộn hơn nữa mới đến, hoặc cho dù có đến chỉ cần bảo bọn họ sau 2 giờ quay lại sẽ miễn cho tiền phòng thì mọi chuyện sẽ ổn. Không ngờ bây giờ bọn họ kiên quyết không nhường, muốn ngay lập tức vào ở ngay. Hơn nữa… Triệu Uy tỏ vẻ không kiên nhẫn khoát khoát tay chặn lại nói: - Tôi không quản mấy cái rắc rối này của anh, mau đưa chìa khóa phòng cho tôi! - Trưởng phòng Triệu, người ta là “Cục Cảnh Sát Điều Tra” Mã Tự giọng run run nói. - Cục Cảnh Sát Điều Tra? Triệu Uy rùng mình một cái, sau cười lạnh nói: - Nếu hắn là cảnh sát điều tra, thì tôi chính là thành viên Quốc vụ viện! Mã Tự, anh không chịu nể mặt tôi đúng không? Vừa nói, vừa vươn tay ra lấy điện thoại trên quầy lễ tân. Tay y còn chưa chạm vào điện thoại, trên vai đã có một bàn tay nắm lấy - Vị trưởng phòng Triệu này, đem chứng minh công tác của ông cho tôi xem một chút. Triệu Uy giận tím mặt, giật mạnh vai ý đồ thoát khỏi tay đối phương, không ngờ tay đối phương dường như còn cứng hơn móc sắt, vẫn cứ ở trên vai y, không hề có dấu hiệu buông lỏng. - Anh định làm gì? Vợ của Triệu Uy sợ hãi hét lớn: - Bảo vệ, bảo vệ đâu! Bảo vệ, bảo vệ! Trần Trung đem Triệu Uy kéo tới, lạnh lùng thốt: - Ông đi theo tôi! Vừa dứt lời, không để ý đến phản ứng của Triệu Uy, kéo y ra ngoài cửa. - Ngươi muốn làm gì? Đây rõ ràng là đang tập kích nhân viên công vụ Quốc gia! Triệu Uy bị Trần Trung kéo đi, trong miệng hét lớn. - Dừng tay, đứng lại! Vợ con của Triệu Uy vừa hét lớn vừa đi theo. Võ Hưng Quốc đập mạnh xuống quầy lễ tân căm tức nói: - Quản lý Mã, hiện tại chìa khóa đã có thể giao cho chúng tôi được hay chưa? Mã Tự tay chân run lẩy bẩy, vội vàng đưa chìa khóa cho Võ Hưng Quốc, cho tiếp tân dẫn bọn họ lên phòng, sau đó chính mình tự mình đi theo. - Cậu Phương, chúng ta đi thôi! Võ Hưng Quốc mặt đầy vẻ xấu hổ quơ quơ chìa khóa trong tay nói với năm người Phương Minh Viễn nãy giờ đang ở một bên xem trò. Vốn chỉ là một việc đơn giản, không ngờ lại thành ra phức tạp như vậy, dây dưa tốn không ít thời gian. - Vị trưởng phòng Triệu kia, quan uy thực là rất lớn nha! Sài Tĩnh Ngọc bĩu môi nói - Một chức trưởng phòng nho nhỏmà còn ra vẻ hơn cả bộ trưởng! Lúc này, Trần Trung đã kéo Triệu Uy tới đường lớn ngoài cửa khách sạn, đưa y tới trước đầu xe, lạnh lùng thốt: - Hiện tại ông đã có thể xuất trình chứng minh công tác được rồi chứ? - Ngươi đây là đang tập kích nhân viên công vụ Quốc gia! Ta muốn bảo cảnh sát! Triệu Uy lớn tiếng kêu lên. - Tùy ông thôi, nhưng tốt nhất là trước hết, ông nên quay đầu lại mà nhìn. Trần Trung vẻ mặt không sao hết nói. Lúc này vợ con Triệu Uy cũng đã đuổi kịp, một trái một phải đứng cạnh Triệu Uy nói: - Ông không sao chứ? Người này sao có có thể dã man như vậy? Chúng ta báo cảnh sát bắt hắn đi! Triệu Uy nghiêng đầu, ngơ ngác không nói lời nào. - Anh Triệu, Anh Triệu, anh lại làm sao vậy? Vợ y đẩy y hai cái, Triệu Uy mới tỉnh lại, khuôn mặt vốn vì tức giận mà đỏ bừng, bây giờ tái nhợt trắng bệch không còn chút huyết sắc. Chính trong nháy mắt, y đã nhìn ra được, chiếc xe mình đang dựa vào này, là chiếc xe Mercedes Benz! Đây cũng không phải điều kinh khủng nhất, kinh hãi nhất chính là, trên cửa sổ xe dán đầy giấy thông hành, tuy nhiều cái y chưa xem qua hết, nhưng là ít nhất y đã thấy được giấy thông hành Chính phủ thủ đô và giấy thông hành của Cục Đường Sắt! Chỉ hai cái này thôi, đã khiến cho Triệu Uy sợ ngây người. Ngay cả vị bí thư của Cục Thuế Vụ bọn y, cũng tuyệt đối không có đãi ngộ cao cỡ này! Rốt cuộc chủ nhân chiếc xe này là thần thánh phương nào a? - Trưởng phòng Triệu, tôi không muốn nhắc lại với ông lần thứ ba đâu! Bên tai y lại truyền tới thanh âm lạnh như băng của Trần Trung.