Hai gian phòng 503 và 504 vốn là phòng dành riêng cho chuyện thương vụ, ban đầu không nghĩ tới Sài Tĩnh Ngọc cũng sẽ đi theo, nên Phương Minh Viễn định sẽ sắp xếp Triệu Nhã và Phùng Thiện cùng một phòng, hắn và Lưu Dũng nghỉ ngơi ở phòng còn lại. Nhưng bây giờ xem ra, sắp xếp như thế hiển nhiên không ổn. Có điều cô tiếp tân họ Hồ kia cũng nhanh chóng biết ý, lập tức gọi người đến thay chiếc sofa nhỏ trong phòng thành một chiếc lớn hơn to cỡ cái giường. Nhờ thế, ba cô gái mới có thể cùng nghỉ ngơi trong một phòng. Lưu Dũng cũng chưa muốn ngủ, bèn ngồi tán chuyện phiếm với Phương Minh Viễn, Võ Hưng Quốc thì ngồi ở ghế salon bên ngoài, mở to tiếng tivi, sau đó đóng cửa phòng lại Bọn Phương Minh Viễn ngồi chưa đầy năm phút, Trần Trung cũng bước vào trong phòng. - Anh Trần, sự tình đã giải quyết xong chưa? Võ Hưng Quốc vội vàng nhảy dựng lên, thấp giọng nói. - Đã giải quyết tốt! Trần Trung thuận tay ném chiếc thẻ công tác cho Võ Hưng Quốc. - Hừ, một cái trưởng phòng nho nhỏ, mà cũng dám làm càn như vậy, thật sự là không biết trời cao đất rộng! Mắt chó nhìn người thấp! Võ Hưng Quốc tiếp lấy chiếc thẻ công tác, líu lưỡi nói: - Không ngờ nha, nguyên lại là Cục Thuế Vụ, trách không được sao lại ngạo mạn như vậy. Võ Hưng Quốc nhỏ giọng nói với Trần Trung: - Anh Trần, cậu Phương bọn họ mấy người đều đi Thượng Hải, anh khẳng định cũng sẽ đi theo, liệu chị dâu có đi theo luôn không? Chị dâu nếu như cũng đi theo, em cũng mang theo Hồng Ảnh luôn, coi như mọi người cũng có bạn. Hiện tại Trần Trung cùng Võ Hưng Quốc đều đã lập gia đình, hộ khẩu đã sớm chuyển từ Bình Xuyên sang thành phố Phụng Nguyên Bây giờ mấy người Phương Minh Viễn đi Thượng Hải học, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thế nào cũng phải ở đó chừng bốn năm. Lo lắng hai người không tiện, mấy ngày trước Phương Minh Viễn đã hỏi qua hai người, có muốn đưa cả gia đình tới Thượng Hải hay không. Làm như vậy, hai người vừa có thể làm việc, vừa có thể chăm sóc gia đình. - Chị dâu cậu chỉ sợ là không đi được! Trần Trung lắc đầu nói. - Cô ấy nếu đi, người già trong nhà sẽ không có người chiếu cố. Anh định cho thằng bé trong nhà đi theo, coi như là mở mang đầu óc. - Anh định mang một mình Tiểu Chính đi theo thôi sao? Đến Thượng Hải không có ai để ý thằng bé, anh yên tâm sao? Võ Hưng Quốc kinh ngạc nói. Phương Minh Viễn trong một năm, hối hả ngược Bắc xuôi Nam, đi lại rất nhiều, Trần Trung đương nhiên cũng phải đi theo. Con anh là Trần Chính, năm nay mới học lớp 9, lại đang ở độ tuổi cần quản giáo nhất. - Không phải còn có cậu sao? Trần Trung cười nói. -Em? Võ Hưng Quốc mặt đầy vẻ đau khổ nói. - Em thì có thể quản thằng bé kiểu gì? Chính em cũng mới chỉ miễn cưỡng tốt nghiệp cấp 2. - Học tập và sinh hoạt không cần cậu chiếu cố, chỉ cần cậu để ý thằng bé giúp anh một chút là được! Trần Trung cười cười nói: - Thằng bé có thể tự chăm sóc cho mình! Phương Minh Viễn từ bên trong đi ra cười nói: - Anh Trần, nếu anh lo lắng không chăm sóc được cho cha mẹ ở nhà, cứ mang tất cả mọi người qua Thượng Hải là được, em kiếm cho anh một căn phòng thật lớn, năm sáu người ở cũng không có vấn đề gì. - Cậu Phương! Hai người vội vàng đứng lên. - Hay là thôi đi, cậu Phương cậu cũng không phải là không biết, cha mẹ tôi lúc trước theo tôi từ Bình Xuyên tới Phụng Nguyên, tôi phải tốn công phu miệng lưỡi một hồi mới thuyết phục được bọn họ. Mà đến bây giờ, họ vẫn cứ một mực nói ở Phụng Nguyên không thoải mái bằng ở Bình Xuyên. Lần này lại còn muốn đưa bọn họ tới Thượng Hải, đã khó lại càng khó hơn! Trần Trung khó xử nói. Phương Minh Viễn gật đầu, người già thường luôn là không muốn rời xa quê nhà, điểm này hiển nhiên là không thể giống với người trẻ tuổi. - Anh Võ, vậy còn anh thì sao. Theo tôi thấy, anh tốt nhất vẫn là mang theo chị dâu đi thôi. Dù sao phần lớn thời gian anh đều ở Thượng Hải, như vậy cũng tiện hơn. Hắc hắc, rảnh rỗi cũng có thể vận động một chút, chơi cái trò gì mà hắc hưu hắc hưu, chế tạo dăm ba tiểu hài tử nha! Phương Minh Viễn hướng về phía Võ Hưng Quốc chớp chớp mắt vài cái. Mặt Võ Hưng Quốc lập tức có chút đỏ lên. Y mới kết hôn cách đây ba năm, vợ là một nhân viên của siêu thị Carrefour. Hai người kết hôn tới giờ, cuộc sống gia đình cũng coi như êm ấm. Chẳng qua do Võ Hưng Quốc thường xuyên ở Bắc Kinh, hàng năm ngoại trừ thời gian nghỉ đông và nghỉ hè, cũng chỉ có các ngày lễ tết mới đoàn tụ với vợ. Võ Hưng Quốc luôn cảm giác có lỗi với vợ, nên nhà y lúc nào cũng là phụ xướng phu tùy (vợ nói chồng nghe theo) - Cậu Phương, cậu cùng anh Trần nói chuyện, tôi đi ra ngoài sắp xếp với khách sạn, chuẩn bị phòng ngày mai cho ba người. Võ Hưng Quốc vừa nói vừa vừa đứng dậy chạy nhanh ra ngoài. Phương Minh Viễn và Trần Trung nhịn không được cười rộ lên. Võ Hưng Quốc vừa mới mở cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang gõ tới. - A! Trong hành lang lập tức vang lên tiếng con gái thấp giọng hô, chẳng qua cũng may thanh âm cũng không lớn. Thì ra, tại cửa ra vào hiện tại có ba người đang đứng, hai nam một nữ. Thời điểm Võ Hưng Quốc mở cửa, vừa đúng lúc mấy người này đang do dự không biết có nên gõ cửa hay không. Kết quả chính là cả hai bên đều giật nảy mình. - Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Đối phương liên tục rối rít xin lỗi. - Quản lý Mã? Ông lại muốn làm gì? Hay lại có người muốn mướn phòng này rồi? Võ Hưng Quốc liếc mắt thấy Mã Tự đang đứng ở một bên, tức giận nói. - Xin lỗi anh, tôi là chủ nhiệm ở đây Lưu Hải Dụ. Bởi sai lầm của nhân viên chúng tôi, gây ra chút rắc rối cho anh, nên chúng tôi muốn tới nhận lỗi với các anh! Nam nhân trung niên đứng giữa ba người vội vàng nói. Y chính là chủ nhiệm Lưu Hải Dụ Vừa rồi Mã Tự đuổi theo ra ngoài, vừa lúc bắt gặp Triệu Uy mặt mày ủ rũ đem thẻ công tác giao cho Trần Trung, sau đó lặng lẽ mang cả nhà rời đi. Rồi y cũng giống Triệu Uy, bị mấy cái giấy thông hành trên xe dọa cho sợ hãi đến mức hét toáng lên. Vội vội vàng vàng quay trở lại, thông báo cho Lưu Hải Dụ. Lưu Hải Dụ ban đầu còn không tin, chính mình ra ngoài kiểm tra, không xem thì thôi, xem rồi chính y cũng bị dọa không nhẹ. Không đến thủ đô, thì không biết mình là tiểu nhân vật, những lời này lại một lần nữa khiến cho Lưu Hải Dụ thấm thía. Chỉ bằng biển số xe này thôi, thêm vào đống giấy thông hành đi kèm, ngay lập tức có thể nhận ra, địa vị và thân phận của chủ nhân chiếc xe này chắc chắn là không thấp! Lưu Hải Dụ sau một hồi chửi rủa Mã Tự chán chê, vội vội vàng vàng gọi phó chủ nhiệm phụ trách quan hệ xã hội cùng y tới tìm bọn Phương Minh Viễn xin lỗi trước Vừa rồi gõ cửa chính là Quan Quan, đóa hoa xinh đẹp nhất của phòng xử lý. Y suy tính, đàn ông ít nhiều cũng có tật xấu thương hương tiếc ngọc, có người đẹp đứng bên cạnh nói vài lời, biết đâu người ta sẽ vì nể mặt người đẹp mà buông tha mình. - Chịu nhận lỗi rồi sao? Võ Hưng Quốc đánh giá bộ dáng trên dưới của họ vài lần, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Phương Minh Viễn và Trần Trung Kì thực hai người đã nghe thấy đối thoại giữa bọn họ, Phương Minh Viễn hướng về phía Võ Hưng Quốc khoát khoát tay chặn lại nói - Anh tự xem rồi xử lý đi! Giữa trưa tháng bảy, thời tiết rất nóng, ánh mặt trời gắt gao chiếu xuống, trời đã oi lại nồng, nhiệt độ có khi lên tới hơn bốn mươi độ, có cảm giác làm cho ngay cả nhựa đường cũng phải nóng tới mức mềm đi. Dưới mái hiên phòng 26 trong trường học, Uông Ưng cùng Tôn Tuấn đang ngồi cùng một chỗ, đánh giá người đi lại trong trường. Tới thời điểm kim đồng hồ chỉ 1h40’, cửa trường càng lúc càng có nhiều người xuất hiện. - Uy, mày có thể đảm bảo hắn sẽ xuất hiện sao? Uông Ưng ngửa cổ lên uống một ngụm nước mát lạnh, lau mồ hôi trên trán rồi nói. Loại thời tiết nóng nực như thế này, cho dù là ngồi im một chỗ bất động, vẫn cứ mồ hôi đầm đìa. Bất quá trong phòng học 26, còn có vài cái quạt, cũng coi như chút an ủi cho tâm linh non nớt của bọn họ. - Không biết, dù sao chúng ta cũng không biết phải đi đâu tìm hắn, không trả lại tiền cho người ta, trong lòng tao sẽ cảm thấy không yên! Tôn Tuấn thành thật nói. - Được rồi, được rồi! Uông Ưng bất đắc dĩ nói - Bất quá đợi tới 1h50’ thôi, rồi chúng ta vào trong phòng. Ngồi trong phòng học thoáng mát, làm tâm tính bĩnh tĩnh một chút, mới có thể chuẩn bị tốt cho bài thi. - Hay là mày vào trước đi, để tao đợi ở ngoài cho. Tôn Tuấn có chút áy náy nói. - Thôi đi, mình mày ở lại đây, vạn nhất xảy ra chuyện gì, kì thi đại học năm nay mày đừng mong tham gia nữa! Uông Ưng liên tục khoát tay nói. - Dù sao cũng chỉ còn mười phút thôi, tao ngồi đây một lúc cũng không có chết được! Uông Ưng vừa nói, vừa liếc bốn phía, bỗng nhiên hắn giật giật Tôn Tuấn, thấp giọng nói: - Mày xem kìa, bên kia có ba em mỹ nữ a! Đừng xem Uông Ưng tuy là cặp kính trước mặt có thể dày sánh ngay với đít chai, nhưng là soi mỹ nữ, tên quả thực không hề sai chút nào, thật sự so với mắt ưng còn tinh hơn Tôn Tuấn nhìn theo ánh mắt của y, đột nhiên nhảy dựng lên, chạy về phía ba cô gái. - Ặc! Uông Ưng há hốc mồm, mình cũng chỉ cho thằng này ngắm mỹ nữ thôi, thằng này lại kích động muốn làm gì thế, định phạm tội chắc? Tôn Tuấn một hơi chạy tới bên người ba cô gái, nhưng ngược lại với suy đoán của Uông Ưng, Tôn Tuấn lại nói chuyện với cậu con trai bên cạnh ba cô gái. - Tôi cuối cùng cũng đợi được anh! Đây là 50 đồng, trả lại cho anh trước! Tôn Tuấn thở hồng hộc xòe tay ra, hiện ra 5 tờ giấy đã bị nắm vo viên tới mức biến hình đưa cho Phương Minh Viễn Ánh mắt Phương Minh Viễn thế nhưng lại lướt qua y, nhìn về Uông Ưng đang chạy phía sau y cách đó không xa, trong lòng cảm xúc không biết là tư vị gì. Hắn thật sự không nghĩ tới, Tôn Tuấn lại ở chỗ này đợi mình, càng không nghĩ tới, Uông Ưng cũng sẽ xuất hiện! Uông Ưng cũng từng là bạn học cấp 2 của Phương Minh Viễn ở kiếp trước, quan hệ cùng Phương Minh Viễn cũng khá tốt. Chỉ có điều là, ở kiếp trước, Uông Ưng sau này đã trở thành nhân viên công vụ Cục Thuế Vụ, quan hệ giữa hai người càng lúc càng xa. Hôm nay thật sự là ngày may mắn, không ngờ cùng một lúc gặp được cả hai người bọn họ! - Kia cũng là bạn học của cậu sao? Phương Minh Viễn trong thanh âm đã mang theo vài phần khàn khàn, chỉ là người khác không có nghe ra. Tôn Tuấn gật đầu nói: - Hắn tên là Uông Ưng, là bạn thân của tôi, cũng là bạn học cấp 3 luôn. - Vương Anh? Lưu Dũng nháy mắt mấy cái, trên mặt lộ ra vẻ như cười mà không phải cười. Đây không phải là Nụy Cước Hổ sao? Nhưng mà người này, lại cao tới một mét tám nha! -Không phải Vương Anh, mà là Uông Ưng, Uông trong Uông dương đại hải (biển rộng mênh mông), Ưng trong Ưng tường trường không (Chim ưng ngự trị trời cao). Uông Ưng cũng nói cùng lúc với vẻ không hài lòng. - Tổ hai người anh tuấn! Phương Minh Viễn đột nhiên thốt ra một câu. Mặt Tôn Tuấn cùng Uông Ưng lập tức từ hồng chuyển tím. Đây là lời hai người bọn y khi nghịch phá hay nói ra, không ngờ hiện tại lại bị Phương Minh Viễn một lời nói toạc thiên cơ, sao có thể khiến hai người không đỏ mặt! Bộ dáng này của hai người bọn y, so với hai chữ “Anh tuấn” đúng là nửa điểm của không có chút quan hệ. - Tổ hai người ưng tuấn? (Chữ Ưng và chữ Anh phát âm gần giống nhau) Sài Tĩnh Ngọc kinh ngạc lặp lại nói: - Câu này có hàm ý gì à? Da mặt Tôn Tuấn và Uông Ưng quả thưc đã đỏ đến phát tím lên. Bộ mặt vừa tím vừa đỏ trông rất hoạt kê. - Thôi được rồi, có lời gì thì nói sau đi, còn mười phút nữa là thi rồi đấy! Phương Minh Viễn cố tình lấp liếm cho qua chuyện, những chuyện của hai người này hắn biết rõ mồn một. - Tiền này trả lại cho anh! Buổi sáng rất đa tạ anh! Nếu không có anh, tôi còn không biết làm thế nào để thoát thân. Tôi gọi là Tôn Tuấn, không biết tên anh là gì? Tôn Tuấn lại một lần nữa đem tiền đưa tới trước mặt Phương Minh Viễn Phương Minh Viễn cười cười, tiện tay thu lại tiền, nói: - Tôi gọi là Phương Minh Viễn, rất hân hạnh được biết các cậu. Hiện tại các cậu vào thi trước đi đã, có gì buổi chiều thi xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!