Không để mẹ con Phương Minh Viễn chờ lâu Phương Thắng liền mang theo Thời Văn Sinh, Tô Ái Quân trở về. - Em chuẩn bị một chút nhé, đêm nay Giám đốc Tô và tiểu Thời sẽ ở lại đây ! Phương Thắng cao hứng mà mãnh liệt nói: - Tối nay ba chúng ta không say không về! Hôm nay là một ngày hãnh diện nhất từ nhỏ đến lớn của Phương Thắng. - Cái gì mà Giám đốc Tô , Phương lão ca, anh nói như vậy mà cũng nói a! Tô Ái Quân bất mãn nói. - Đúng đúng đúng, hiện tại về nhà , chức quan không nói đến, chỉ dựa theo tuổi. Có phải hay không, Anh Tô! Thời Văn Sinh lập tức tiếp lời nói. Trong lòng cũng là ám thích không ngừng, tuy rằng nói Tô Ái Quân tuy là Phó giám đốc sở Giáo dục , y là Phó chủ tịch quận khu Bình Xuyên , tuy rằng nói cấp bậc kém không ít, nhưng quyền lực trong tay cũng không ít hơn so với Tô Ái Quân . Nhưng đây là không chịu nổi lai lịch người ta, ở tỉnh ai chẳng biết , ba của Tô Ái Quân là Phó Thủ tướng Tô Hoán Đông đâu. Có thể cùng Thái Tử Đảng Thành Viên xưng huynh gọi đệ, ở mười năm trước, Thời Văn Sinh căn bản là không dám tưởng tượng. Hơn nữa dưới cách nhìn của Thời Văn Sinh, tuy rằng hiện giờ Tô Ái Quân vẫn là nhậm chức ở bộ Giáo dục , mà bộ Giáo dục lại là một bộ phận trong như nước, quyền không lớn, lợi cũng không nhiều. Nhưng, điều này cũng không có nghĩa là Tô Ái Quân sẽ vẫn cứ như vậy mãi, có thể một ngày nào đó, người ta hoa lệ chuyển mình, làm Bí thư Thành ủy hoặc là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy! Cho nên phải tạo quan hệ cá nhân tốt đẹp với Tô Ái Quân, kia tuyệt đối là trợ lực lớn nhất cho con đường làm quan của chính mình. - Đúng, chính là đạo lý này. Có phải hay không? Anh Phương? Anh ba và Phương Bân kia đều so với anh tự nhiên, cái gì quan với không quan , cho dù tôi là Bí thư Tỉnh ủy, tôi bây giờ còn có thể quản được anh sao? Tô Ái Quân cười nói. - Được, tôi đồng ý, vậy gọi cậu là tiểu Tô! Tô Ái Quân đã nói như vậy rồi, Phương Thắng cũng sẽ không làm kiêu. Vì thế ba người ngồi xuống, người một ly tôi một ly vừa ăn vừa nói chuyện. - Anh Tô .Hôm nay cái tên Mai Nguyên Trạch kia cũng quá kỳ cục , lại còn nói Minh Viễn bọn họ là con chó con mèo, nào có cái bộ dạng lãnh đạo. Thời Văn Sinh căm giận nói: - Nếu lúc đó không Triệu Bí thư ở đấy, em thấy y chỉ muốn đem bọn Minh Viễn đuổi xuống lầu. - Văn Sinh, cái này cậu không cần quan tâm, nhà họ Mai ở cái vị trí đó sẽ không lâu nữa đâu. Tô Ái Quân cười lạnh nói. Giữa trưa, y không tới căn tin, nhưng trong căn tin chuyện gì đã xảy ra y đều biết hết. Sau đó Mai Nguyên Trạch còn muốn tìm Dương Quân Nghĩa và Quan Hưng Nghiệp giải thích, hai vị này căn bản là không có cho y cơ hội mở miệng. Chuyện này truyền về Phụng Nguyên, Mai Nguyên Trạch khẳng định không được yên thân đâu. Kỳ thật, chuyện này khi Phương gia quyết định xây dựng nhà máy thép với nguồn vốn ba tỷ nhân dân tệ ở tỉnh Liêu Ninh, cũng đã có người đề xuất. Cho rằng cách làm của Mai Nguyên Trạch không đúng, khiến Phương gia cho rằng ở tỉnh cố ý làm khó bọn họ, cho nên chẳng những tổng bộ siêu thị Carrefour chuyển tới thành phố Thượng Hải, ngay cả tân nhà máy thép cũng không rơi xuống đất Tần Tây . Chẳng qua sau đó lại các vị lãnh đạo tỉnh hàm hồ vài câu, cũng cho qua. Lúc này đây, Mai Nguyên Trạch lại xảy ra gây chuyện thị phi, ô dù của y muốn bảo vệ nó cũng bất lực . - Vậy thì tốt! Thời Văn Sinh lập tức vui vẻ, đối với việc giữa Mai Nguyên Trạch và Phương gia ,Thời Văn Sinh đương nhiên là biết rõ ràng, một người không hợp với Phương gia, nếu vẫn ngồi ở Giám đốc sở Công nghiệp máy móc tỉnh, bất kể là đối với phát triển sản nghiệp Phương gia, hay là con đường làm quan của Thời Văn Sinh , đều tuyệt đối không phải là một chuyện tốt! - Văn Sinh, gần đây Lưu Trì thế nào? Tô Ái Quân một bên rót rượu choPhương Thắng, một bên hỏi. - Lưu Trì, ha ha! Vừa nghe đến tên Lưu Trì này, Thời Văn Sinh trong lòng còn có chút khí bực, cười lạnh hai tiếng rồi mới nói: - Lưu Trì hiện tại ở làm trâu ở trong quận, Bí thư Lý và Chủ tịch Lữ đều phải nhường y ba phần. Thì càng không cần phải nhắc đến những người như chúng ta. Ngay cả thư ký của y, tên là Ngụy Bá Đạt, hiện giờ cũng đi ngang ở trong quận kia. - Dượng, bọn họ trêu chọc Dượng? Phương Minh Viễn hỏi. - Trêu chọc ta thìkhông có, phỏng chừng cũng là nể mặt mũi cháu, không dám làm khó ta như thế nào , nhưng đối với những người khác ở quận mà nói, hừ hừ ngầm không có không mắng ! Thời Văn Sinh lắc lắc đầu nói: - Mấy ngày hôm trước, Lưu Trì đi thị sát cục cung cấp điện ở trong quận, Bí thư cục cung cấp điện Bành Lập Đức bởi vì vợ bị bệnh, ở bệnh viện , không thể tự mình nghênh đón, cùng đi với y, Lưu Trì liền rất bất mãn, ngày hôm qua, ngay tại khu hội nghị thường vụ bắt bẻ công tác của cục cung cấp điện , thấy thế nào đều không đúng. Hơn nữa còn đề xuất, yêu cầu hội nghị thường vụ thông qua một quyết nghị gì đó, hễ là lãnh đạo đi xuống thị sát công tác khu, các lãnh đạo chủ chốt bộ môn trừ phi đi công tác bên ngoài, nếu không đều phải phải tham dự nghi thức nghênh đón! Nếu có vi phạm, nhất loạt miễn chức, sau đó lại truy cứu trách nhiệm! Phương Minh Viễn liền nhếch miệng, vị này chắc là điên cuồng , chỉ là không có đi nghênh đón ngươi, sẽ mất quan bãi chức, còn muốn tái truy cứu trách nhiệm, vị này thật đúng là lấy chính mình làm đại nhân vật ! - Quyết nghị này hội nghị thường vụ thông qua sao? Tô Ái Quân đem chén rượu cầm trong tay nặng nề bỏ xuống. - Không, nghe nói là Bí thư Lý đã ngăn chặn ! Thì Văn Sinh tức giận nói. Tuy rằng nói ông ta hiện giờ coi như là người đứng đắn trong các vị lãnh đạo, nhưng đối với hành vi như vậy của Lưu Trì , vẫn đang là có chút ngứa mắt. Bành Lập Đức người ta là trong nhà có việc, cũng xin nghỉ , Lưu Trì còn không tha, lẽ náo việc Lưu Trì đi thị sát quan trọng hơn so với việc vợ con người ta ốm đau? Tô Ái Quân xoay xoay chén rượu trong tay, sau một lúc lâu mới nói: - Văn sinh, theo tôi được biết, Lý Đông Tinh sắp tới phỏng chừng sắp lên chức . Tô Ái Quân đang nói thanh âm còn chưa rơi xuống, ánh mắt mọi người trong phòng cũng đã chuyển hướng về phía y, bao gồm Phương Minh Viễn. Tuy rằng nói Lý Đông Tinh lên chức là điều mà mọi người đều có thể đoán trước , nhưng giây phút này nghe tin, vẫn là khiến mọi người trong Phương gia lâm vào chấn động. Những năm gần đây, đúng là bởi vì Lý Đông Tinh và Phương gia có quan hệ tốt đẹp , cam đoan Phương gia ở quận Bình Xuyên thuận lợi phát triển. - Bí thư Lý về đâu đã rõ chưa? Ai tiếp nhận chức vụ Bí thư? Phương Thắng hỏi tiếp nói. - Đi về phía nào còn khó nói, có người nói sẽ lên thành phố Phụng Nguyên làm phó Bí thư hoặc là Phó Chủ tịch thành phố, cũng có người nói, ở tỉnh cố ý đưa ông ấy điều đến làm Bí thư thành phố ở các thành phố khác của tỉnh Tần Tây. Về phần ai tới tiếp nhận chức vụ công tác của ông ấy, phỏng chừng phải làm là Lữ Lương. Tô Ái Quân thấp giọng nói. Phương Minh Viễn hơi hơi gật đầu, kết quả này cũng không nằm ra ngoài dự kiến. Nếu nói Lữ Lương không được điều động, như vậy Lưu Trì làm sao để đề bạt? Hơn nữa nhân vật số một, số hai đồng thời bị điều chỉnh, như vậy xác suất bình thường trong quan trường, là tương đương hiếm có. Tuy nhiên Lữ Lương người này, tính cách luôn luôn có chút mềm yếu, nếu nói không có Lý Đông Tinh ở trên mặt răn đe, chỉ sợ Lưu Trì dáng vẻ bệ vệ sẽ càng thêm kiêu ngạo. - Trong nhà Lưu Trì xem ra vì vị trí của y, cũng là bỏ ra tâm lực! Tô Ái Quân cười lạnh nói. Hiện giờ những quận ở thành phố Phụng Nguyên, khu Bình Xuyên tuy rằng vừa mới sát nhập Phụng Nguyên, trước cũng rất bạc nhược, vị trí cũng là xa trung tâm thành phố Phụng Nguyên nhất, nhưng nó cũng là dễ dàng làm nên thành tích nhất, cũng là một khu có khả năng chịu đựng nhất ! Hơn nữa theo đó ba cỗ máy là Bình Xuyên thành cổ, trung tâm bán sỉ tiểu thương phẩm, trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật tinh luyện kim loại lần lượt kiến thành, tương lai khu Bình Xuyên có thể nói là một mảnh sáng chói. Trong thời gian ngắn, khu Bình Xuyên chưa thể trở thành một khu có tổng sản lượng kinh tế lớn nhất Phụng Nguyên được, nhưng tuyệt đối là một khu tăng trưởng kinh tế tốc độ cao nhất ở Phụng Nguyên. - Xuống dưới hái quả đào vậy! Thì Văn Sinh bất đắc dĩ nói. Lúc này đây điều chỉnh, bất kể là Bí thư Quận ủy hay là Chủ tịch quận, đều xác định vững chắc không có phần của y. Nhiều nhất cũng chỉ là xếp hạng ở Phó chủ tịch quận hoặc là điều chỉnh lĩnh vực chủ quản một chút. Ai bảo y lên làm Phó chủ tịch quận thời gian còn không dài, kinh nghiệm lý lịch không đủ. Cho dù là có ý giúp đỡ y một chút nhưng quan trường cũng có quy tắc trong quan trường . Cho dù là con ông lớn, cũng cần có kinh nghiệm lăn lộn trong chốn quan trường. - Tuy nhiên, Anh Phương không cần phải lo lắng , Lưu Trì y lại càn rỡ, chỉ cần còn có đầu óc, cũng khẳng định sẽ không sinh sự ,không đâu trêu chọc Phương gia các các anh. Tô Ái Quân bưng lên chén rượu, cười nói: - Chúng ta cứ đợi xem, xem Lưu Trì có thể nhảy nhót ra cái gì thể thống gì? - Minh Viễn à, Bí thư Lý vài năm nay cũng rất chiếu cố nhà chúng ta, ông ta thăng chức là chuyện tốt, đến lúc đó con đi chúc mừng một chút, xemBí thư Lý có chuyện gì khó xử, tận lực giúp ông ta một phen. Phương Thắng quay đầu nhìn Phương Minh Viễn nói: - Giọt nước tri ân này, lúc này lấy toàn tâm mà báo đáp. Lúc trước nếu không có Bí thư Lý ra mặt, hai người Thành Công và Quách Lượng kia, có thể quấy được chúng ta sứt đầu mẻ trán rồi đấy. - Vâng, thưa ba, ba cứ yên tâm đi! Phương Minh Viễn gật đầu nói. - Ha ha, Đông Tinh ông ta có phúc thật! Tô Ái Quân cảm thán nói. Có Phương Minh Viễn trợ giúp, Lý Đông Tinh mặc kệ là ở lại thành phố Phụng Nguyên, hay đi đến những thành thị khác trong tỉnh Tần Tây, chiến tích là không cần lo lắng ! Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm món, lúc ba người Phương Thắng uống đến cao hứng, đột nhiên có người gõ cửa, Phương Minh Viễn vội vàng nhảy người lên, bước nhanh đi vào viện cửa, vừa mới mở ra, chỉ thấy trước cửa dừng một chiếc xe, đứng cạnh xe có ba người, đứng ở cửa chính là một người trung niên, cái đầu bậc trung, hơi gầy. Trong hai người đứng cạnh xe, một người Phương Minh Viễn quen biết, là Phó tổng tập đoàn Nam Cương được phái tới đây , tên là Chu Ninh gì đó. Người kia cũng người trung niên ngoài ba mươi tuổi, khí chất hiên ngang, vừa thấy giống như là quan chức. Người trung niên gõ cửa nhìn Minh Viễn một chút , tuy rằng nói chưa nói tới vênh váo tự đắc, nhưng là tuyệt đối là trên cao nhìn xuống nói: - Nơi này là nhà của xưởng trưởng Phương Thắng sao? Đi thông báo cho người lớn, Chủ tịch quận Lưu…. -Ai ya, sao lại để Cậu Phương tự mình mở cửa, việc này là vinh quang của chúng tôi . Chúng ta buổi chiều gặp qua, tôi là chu Ninh người của tập đoàn Nam Cương! Chu Ninh vội vàng chen ngang, nhiệt tình chủ động vươn hai tay cầm tay Phương Minh Viễn nói, đồng thời bất mãn liếc mắt nhìn cái tên gõ cửa trung niên một cái! Tên thư ký của Lưu Trì này đúng là có mắt không tròng, cũng không nhìn thấy người mở cửa là ai, liền dám nói chuyện như vậy ? Đừng nói là Cậu Phương, ngay cả em trai em gái, cũng không đến lượt tên thư ký Phó chủ tịch quận có thể tùy ý sai khiến !