Người trung niên gõ cửa ấy dĩ nhiên chính là Ngụy Bá Đạt, thư ký của Lưu Trì. Y lúc này lại càng hoảng sợ! Ngụy Bá Đạt nghĩ, Phương gia hiện giờ nhà to nghiệp lớn, gia sản bạc triệu, hơn nữa còn có mười mấy ngôi nhà, chắc chắn sẽ thuê người giúp việc làm những việc lặt vặt trong nhà. Mà Phương Minh Viễn là cháu đích tôn của Phương gia, lại một tay lập nên sản nghiệp khổng lồ của Phương gia, chuyện mở cửa vặt vãnh này, dĩ nhiên là không đến lượt hắn lo. Cho nên y căn bản là không đem người thiếu niên ấy và cậu chủ Phương nổi danh liên hệ với nhau. Đương nhiên, Ngụy Bá Đạt cũng đã có chút liên hệ thân cận, đã chiếm được lòng tin của Lưu Trì, về Lý Đông Tinh, thành phố Phụng Nguyên đã có quyết định, sau ngày 1 tháng 10, ông ta sẽ thăng chức, hiện tại chủ tịch quận Lữ Lương đã tiến thêm một bước, đảm nhiện quận ủy, mà phó chủ tịch thường trực quận Lưu Trì hiển nhiên cũng nhờ vậy mà tiếp nhận chức chủ tịch quận. Trải qua một thời gian lui tới công tác, tính tình Lữ Lương, Lưu Trì cũng đã hiểu rõ. Tay Lữ Lương này tình tình có chút nhu nhược, ở tỉnh Tần Tây hậu thuẫn cũng chẳng bằng Lưu Trì, sau khi Lý Đông Tinh thăng chức, tuy rằng Lữ Lương này là nhân vật số một Quận ủy, Lưu Trì chỉ là nhân vật số hai Chủ tịch quận, nhưng đến lúc đó, ai mới là nhân vật chính số một thì còn khó mà nói được! Cũng bởi vì như thế, nên mấy ngày nay, nghe phong phanh các cán bộ quận Bình Xuyên, đều hướng về Lưu Trì, tỏ vẻ thiện ý với người phát ngôn của Lưu Trì là Ngụy Bá Đạt, chuyện này giống như mưa rơi xuống đầu, khiến cho Ngụy Bá Đạt có chút đầu óc choáng váng rồi. Thân trong quan trường, đôi khi thấy còn đáng sợ hơn chuyện đao kiếm ở thương trường, có lẽ chính là lỡ đi sai một bước, có thể đẩy mình vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục! - Chu tổng, xin chào! Vị này là… Ánh mắt Phương Minh Viễn chuyển sang Lưu Trì, nhìn từ một lượt rồi nói. - Đây là đồng chí phó chủ tịch thường trực quận Bình Xuyên Lưu Trì, sao? Hai vị không biết à? Chu Trữ trong lòng trầm xuống. Tập đoàn Nam Cương hiện giờ trong tám xí nghiệp là quy mô nhỏ nhất, hơn nữa vị trí lại lệch về khu vực tây nam. Nếu nói tài lực, không thể so với tập đoàn Kinh Cương, tập đoàn Hải Bảo, tập đoàn Vũ Cương, ngay cả so với những xí nghiệp hạng hai, cũng chắc chắc có chênh lệch. Phương Thắng vào buổi chiều đã tuyên bố, mỗi loại kỹ thuật chỉ trao cho bốn xí nghiệp, Chu Trữ trong lòng liền lo sợ. Bất kể là giao tình hay tài lực, tập đoàn Nam Cương đều không có ưu thế. Tuy rằng, lúc này hắn cũng biết, ngoài ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt và kỹ thuật sản xuất đường ray trường, bốn kỹ thuật còn lại, đối với tập đoàn Nam Cương mà nói, cũng cực kỳ hữu dụng, cơ hội tốt trước mắt, ai không muốn có? Quan trọng hơn là, kỹ thuật này, đều không phải có tiền là mua được, Phương gia nếu không phải có duyên, cũng không thể có được kỹ thuật ấy. Khi Chu Trữ báo cáo lên tổng bộ tập đoàn, tổng bộ tập đoàn Nam Cương liền nổi giận. Chủ tịch tập đoàn Nam Cương, ra lệnh cho Chu Trữ qua điện thoại, bất kể y dùng cách gì, bất kể phải xài bao nhiêu tiền, ít nhất phải lấy cho được một loại kỹ thuật! Chuyện này nói dễ nhưng làm khó, nói tài lực, nói ảnh hưởng, tập đoàn Nam Cương so với các xí nghiệp khác, hoàn toàn không bằng! Cũng may chủ tịch tập đoàn Nam Cương, dĩ nhiên cũng biết yêu cầu của mình đối với Chu Trữ mà nói có chút áp lực, sau thông qua một vài quan hệ, liên hệ với một vị lãnh đạo tỉnh Tần Tây, hy vọng thông qua việc làm thân, có thể làm cân bằng, trước tiên là xuất hiện tới lui ở chỗ của Phương gia, để họ mở mắt nhìn một cái nhắm mắt nhìn một cái, sau đó tổng bộ sẽ nghĩ tiếp biện pháp đàm phán với bảy xí nghiệp nhà nước còn lại, tranh thủ cho Nam Cương một danh ngạch. Mặc dù liên hệ với lãnh đạo tỉnh Tần Tây, lãnh đạo tỉnh cũng đã gật đầu ưng thuận, nhưng thực tế, dĩ nhiên lãnh đạo tỉnh không thể tự mình ra mặt, như vậy, thứ nhất không khỏi cảm thấy có chút hạ mình, thứ hai nếu như Phương gia mở miệng từ chối, chẳng phải lãnh đạo tỉnh cũng mất mặt. Vì thế tính tới tính lui, mọi việc giao vào tay Lưu Trì. Lưu Trì làm phó chủ tịch thường trực quận Bình Xuyên thời gian cũng không ngắn, nhưng người Phương gia, trừ một người thư ký là đồng sự, thường xuyên qua lại ở ngoài, những người còn lại trong Phương gia, y thực sự không có qua lại! Hơn nữa ở quận nếu có chuyện gì, bình thường liên hệ với Phương Minh Viễn đều là Lý Đông Tinh, ngay cả Lữ Lương cũng rất ít nhúng tay. Lưu Trì tuy có nghĩ đến việc kéo gần quan hệ với Phương gia, nhưng y cũng biết, có Lý Đông Tinh phía trước, mình không nắm chắc được, làm không tốt sẽ gây phản cảm đối với Lý Đông Tinh. Dù nói thế nào, chính mình là phó chủ tịch quận, đối với nhân vật số một Quận ủy phải tôn trọng! Đó cũng là quy tắc quan trường! Bây giờ Lý Đông Tinh phải rời khỏi Bình Xuyên, Lưu Trì tự hiểu cơ hội đã đến! Tục ngữ nói, quan huyện không bằng hiện quan, bất kể quan hệ giữa Lý Đông Tinh và Phương gia, bây giờ ông ta thăng chức, khu vực Bình Xuyên này một mẩu ruộng còn có ba phần đất, sau này sẽ do Lưu Trì y làm chủ! Người Phương gia, cũng phải hiểu đạo lý này. Tuy rằng, Phương gia hiện giờ trong nước cũng không tồi, cũng được xem là gia tộc buôn bán hàng đầu trong nước, sau lưng còn có Tô gia, Mai gia, Lư gia, nhưng Lưu Trì tự nhận thấy Lưu gia cũng không kém! Cho nên sau khi Lưu Trì nhận được điện thoại của lãnh đạo tỉnh, rất vui vẻ nhận lời. - Đây là lần đầu tiên gặp mặt! Phương Minh Viễn cười nói. Thực tế là Phương Minh Viễn ở kiếp trước đã thấy qua hình Lưu Trì, nhưng khi đó y đã già rồi so với hiện tại dĩ nhiên là khác nhau rất nhiều. - Cậu chủ Phương, đã sớm nghe danh của cậu, tiếc là không có duyên gặp mặt. Hôm nay được gặp, quả là nghe danh không bằng gặp mặt! Lưu Trì nhiệt tình bước lên trước, đưa tay ra nói. - Cậu chủ Phương, kẻ hèn này là Lưu Trì, hôm nay không hẹn mà tới, thực sự có phần đường đột. Lưu Trì tuy rằng trên mặt cười rạng rỡ, nhưng trong lòng cũng trầm xuống. Y vốn nghĩ, trong nhà sẽ là Phương Thắng, Phương Thắng tuy rằng là con cả của Phương gia, nhưng theo y biết, Phương Thắng ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, cao nhất cũng chỉ là quản đốc xử lý nhận thầu mà thôi. So với những người khác trong Phương gia, có thể nói là kém nhất. Nói khó nghe một chút, ngay cả một lần ra mặt cũng chưa. Y là phó chủ tịch quận, là chủ tịch quận tương lai, ở trước mặt Phương Thắng, tâm lý chắc chắn có ưu thế. Chính mình tự ra mặt, giúp tập đoàn Nam Cương xe chỉ luồn kim, Phương Thắng dù sao cũng phải nể mặt. Nhưng đổi lại là Phương Minh Viễn, Lưu Trì không chắc mình có thể ở trước mặt hắn mà hưởng thụ ý nghĩ mình tài trí hơn người. Y nghe nói, tên nhóc này ở Nhật Bản gây xôn xao, ngay cả thủ tưởng Nhật Bản cũng đã gặp qua, còn nhận được danh hiệu “quốc dân danh dự” gì đó, tuy rằng việc này cũng không lan truyền rộng rãi trong Hoa Hạ, nhưng cấp lãnh đạo Hoa Hạ có ai không biết? Lưu Trì tự cho mình giỏi tới đâu, cũng không thể cho rằng ở trước mặt Phương Minh Viễn, mình có thể so sánh với uy nghiêm của Thủ tướng Nhật Bản. - Chủ tịch quân Lưu khách khí rồi, như vậy vị này chính là thư ký nổi danh của Chủ tịch quận Lưu, thư ký Ngụy Bá Đạt rồi? Quả nhiên cũng là nghe danh không bằng gặp mặt! Gặp mặt ”quả nhiên là còn hơn danh”! Phương Minh Viễn giơ tay ra khẽ bắt tay Lưu Trì, cười nhẹ nói: - Chủ tịch quân Lưu, Chu tổng, ngoài cửa không phải chỗ nói chuyện, mời vào. Các vị ăn cơm rồi chứ? - Ăn rồi, ăn rồi! Sao? Các anh… Chu Trữ vội vàng tiếp lời. Y xem như nhìn ra, Phương Minh Viễn rõ ràng là không ưa Ngụy Bá Đạt, nếu không, đã không ở trước mặt Lưu Trì nói như thế. Ha ha, ngay trước mặt lãnh đạo của y, nói y là thư kỹ lẫy lừng… Lợi hại. Nếu là lãnh đạo lòng dạ hẹp hòi, không chừng chưa đến ngày mai, Ngụy Bá Đạt đã phải cuốn gói ra đi! - Chú Tô và dượng tôi, đang cùng tôi uống rượu ấy mà. Phương Minh Viễn nhún vai nói, bước qua cửa chính. Chu Trữ và Lưu Trì đưa mắt nhìn nhau, dường như mình tới không đúng lúc rồi, nhưng bây giờ, đi về cũng không được. Lưu Trì nhìn thoáng qua Ngụy Bá Đạt sắc mặt trắng bệch, nói không biểu cảm: - Bá Đạt, cậu ra xe chờ tôi và Chu tổng đi. - Vâng ạ. Ngụy Bá Đạt cúi đầu nghe theo, tuy là mùa hè, Ngụy Bá Đạt lại cảm thấy trong lòng lạnh như băng. Cửa nhà Phương gia đóng lại một tiếng. Lưu Trì và Chu Trữ đã đến, dĩ nhiên là đã quấy rầy buổi uống rượu vui vẻ của Phương Thắng bọn họ, chẳng qua bọn họ cũng khó nói. Lưu Trì vừa rồi nghe Phương Minh Viễn nhắc tới Tô Ái Quân, trong lòng cũng hồi hộp một chút, y không ngờ Tô Ái Quân không quay về Phụng Nguyên, mà lại ở đây uống rượu với Phương Thắng, hơn nữa xem bộ dạng bọn họ lúc này, có vẻ đã uống không ít. - Chu Tổng, Phó chủ tịch Lưu, nếu không chê, hãy cùng ba anh em tôi uống vài chén? Tô Ái Quân cười ha hả nói - Trên bàn rượu không có quan chức, chỉ kể tuổi lớn nhỏ! Chu Trữ và Lưu Trì thoáng nhìn nhau, Chu Trữ này là có việc nhờ giúp đỡ, dĩ nhiên là khách phải theo ý chủ, Lưu Trì tất nhiên cũng không còn gì để nói. Bạch Bình gọi điện thoại cho quán rượu Phương gia, yêu cầu đem món ăn, thêm hai bình rượu, thu dọn bát đũa của mình và Phương Minh Viễn lại nhường chỗ cho Lưu Trì bọn họ . Phương Minh Viễn nháy mắt ra hiệu cho Tô Ái Quân, Tô Ái Quân sắc mặt không biến đổi gật đầu, Phương Minh Viễn liền dẫn Bạch Bình đi sang nhà Triệu Nhã. Tô Ái Quân nâng chén lên, hướng về phía Lưu Trì nói: - Cậu Lưu, ngồi ở đây cậu là nhỏ tuổi nhất, Phương lão ca và chúng tôi vừa mới uống không ít, chị dâu và Minh Viễn đi rồi, phiền cậu nghe phía dưới cửa, chút nữa quán rượu Phương gia sẽ đưa đồ ăn tới. Lưu Trì trong lòng không khỏi tức giận, bà già nó, Tô Ái Quân đây muốn mình làm người bưng thức ăn sao? Nhưng nghĩ lại, y đè cơn tức xuống, Tô Ái Quân đã nói, trên bàn rượu không có quan chức, chỉ luận tuổi tác, hơn nữa nếu so ra, cấp bậc của Tô Ái Quân cũng cao hơn y! Mẹ nó, trên bàn rượu lại là một thế áp đảo tinh thần sao!