Khoảng một giờ sau, Phương Bân và Tôn Chiếu Luân hai người bận tối cả mặt, rát cả cổ, lưng đẫm mồ hôi, đầu óc căng cứng, mới lê được cái cơ thể mệt mỏi rã rời về đến văn phòng. Phương Bân nằm dài trên ghế sofa, nói gì cũng không muốn nhúc nhích nữa. Tôn Chiếu Luân chẳng sướng như Phương Bân, đành ngồi vào bàn làm việc mà nằm soài lên phía trước như bị rút gân rút cốt. Phương Minh Viễn nhìn về phía siêu thị- một vùng lộn xộn, kệ hàng trống không giống như chẳng có thứ gì. Người trong siêu thị đang vội vội vàng vàng dọn đồ. Hiển nhiên, vì cơn bão tranh mua nên siêu thị Carrefour không thể không lại đóng cửa một giờ nữa, bắt đầu chất hàng lên lại. -Tiền này tuy tới nhanh nhưng cũng mệt chết được! Giọng Phương Bân trầm trầm, khàn khàn, lúc có lúc không như vọng về từ một nơi xa xôi, làm Phương Minh Viễn ngồi sau dựng cả lông. Hắn vội đứng dậy rót cho mỗi người một ly nước, hai người từ từ ngồi thẳng dậy, chậm chạp đỡ lấy ly nước rồi lại chậm rãi uống một hơi, hai người lúc này mới xem như có chút sức sống trở lại. -Cậu Phương, cô gái đó đã đi rồi à? Tôn Chiếu Luân lúc này mới để ý không thấy bóng dáng Vu Nhị trong văn phòng nữa. -Đi rồi! Vừa lòng hả dạ nên đi rồi! Phương Minh Viễn giơ tay ra dấu hiệu chiến thắng. Có máy nghe làm mồi nhử lợi hại, không khí cuộc phỏng vấn sau đó trở nên tốt hơn hẳn, Vu Nhị cũng không có ý gây khó dễ với Phương Minh Viễn nữa nên việc phỏng vấn cũng nhanh hơn. -Vậy là tốt rồi! Tôn Chiếu Luân thở phào một cái, đã vừa lòng hả dạ mà đi thì chắc chắn sẽ không viết những gì không có lợi cho Carrefour. Có thể được một tờ báo uy tín như Tần Tây Nhật báo viết bài, đương nhiên sẽ có sự trợ giúp khó mà tính được cho sự phát triển sau này của Carrefour. -Cô gái? Cô gái nào? Phương Bân uống nước xong lại ngả đầu nằm tiếp. Tôn Chiếu Luân từ tốn nhắc lại rõ ràng chuyện Vu Nhị đến, Phương Bân hơi ngạc nhiên nghĩ ngợi một hồi lâu vẫn không thấy có chút ấn tượng nào về chuyện này. -Thôi bỏ đi, những việc này giao cho Phương Minh Viễn đi, mấy sạp hàng trong siêu thị tôi lo còn chưa xong, lấy đâu ra tinh thần mà gặp phóng viên gì chứ, người đẹp xấu gì cũng mặc, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Phương Bân nhắm mắt lại, chưa đầy hai phút sau đã ngáy o o, có lẽ anh ấy đã đuối lắm rồi. Tôn Chiếu Luân bất giác cười khổ sở, tuy bảo anh cũng đã lao tâm khổ trí cố gắng hết sức, nhưng ông chủ thì có thể ngủ, còn giám đốc như anh lại không được ngủ. Ngồi thở một chút lại có việc phải làm. Chưa nói đến tối còn phải gặp Chu Đại Quân và Quách Thiên để bàn bạc về số người chi viện của hai bên. Lúc này, người của nhà họ Phương đã đem cơm tối đến cho người siêu thị, đó là do Phương Minh Viễn vừa tranh thủ thời gian rảnh để gọi. -Cậu Phương, theo thống kê ban đầu của phòng Tài vụ, mức doanh thu của hai ngày nay phải gần hai triệu. Thêm doanh thu mấy ngày trước nữa, tổng cộng cũng gần hai triệu hai trăm ba mươi ngàn, số tiền này, cậu định tiếp tục dùng mua hàng hay tạm thời để đó đã? Tôn Chiếu Luân tranh thủ vừa ăn cơm vừa hỏi Phương Minh Viễn. -Bao nhiêu? Hai triệu hai trăm ba mươi ngàn? Phương Bân ngạc nhiên kêu lên, đến nỗi làm đổ cốc bia đang cầm trên tay mà cũng chẳng nhận ra. Mấy hôm nay, anh ấy tuy cứ bận rộn ở siêu thị, nhưng đối với chuyện tiền nong thì chẳng rõ là mấy. Tuy biết rõ tình hình tiêu thụ hai ngày nay rất mạnh, nhưng việc mức doanh thu mỗi ngày gần cả triệu bạc thực sự làm cho anh kinh ngạc. -Giám đốc Tôn, người bên thu mua của chúng ta hiện giờ vẫn có thể mua được hàng ư? Phương Minh Viễn ngạc nhiên hỏi. Theo hắn được biết, cơn bão tranh mua nổi lên cả nước, đến các kho nhà xưởng cũng đều trống không, các kho dự trữ trong cả nước chỉ một chốc là sạch hàng. Bởi thế, trước khi cơn bão tranh mua bùng nổ hắn mới cố hết sức thu gom tiền mua hàng. -Rất khó, nhưng cũng không phải là không có cách. Chỉ là muốn xem ý cậu Phương là muốn kiếm lời hay muốn danh tiếng. Tôn Chiếu Luân là người thế nào chứ! Tuy lúc đầu cảm thấy nghi ngờ và khó hiểu về việc Phương Minh Viễn từ chối không tăng giá, nhưng đến hai ngày sau lại làm sao có thể nhìn không ra được dụng ý của Phương Minh Viễn. -Nhập hàng từ đâu? Phương Minh Viễn hỏi tới. Tôn Chiếu Luân chỉ về phía Nam, cười nói: -Nếu cậu Phương không để ý đến việc không có lợi nhuận hoặc lợi nhuận ít, chỉ cần chị Quách giúp đỡ, chúng ta vẫn có thể mua được không ít hàng. Có điều, sợ rằng thời gian hơi lâu. Phương Minh Viễn liền hiểu ra ngay. Ý của Tôn Chiếu Luân là nhờ Vu Thu Hạ ra tay giúp đỡ, mua hàng ở Hồng Kông sau đó đưa về Tần Tây. Có điều nếu như vậy thì phải qua hải quan, đương nhiên sẽ chậm trễ đôi chút. -Hàng của chúng ta còn có thể cầm cự được mấy ngày? Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp. -Trước mắt, theo tôi tính, như tình hình hôm nay mà nói thì vẫn có thể duy trì được năm đến sáu ngày. Cũng không nói trước được sau khi thực hiện hạn chế lượng hàng khi mua, sẽ ảnh hưởng thế nào đến doanh thu. Tôn Chiếu Luân tính toán. -Chúng ta vẫn còn lô hàng gần năm trăm ngàn đang trên đường về, ước chừng hai ngày nữa là về đến. -Lão Tôn, không phải ông nói với tôi là chỉ có thể gắng gượng được ba đến bốn ngày sao? Tôi đã báo cáovới chủ tịch huyện Lý như vậy rồi. Phương Bân kêu lên. Tôn Chiếu Luân vẫn giữ nguyên nét mặt nói tiếp: -Ậy, ông chủ Phương, lúc mà nói với ông tôi đã quên mất chúng ta còn một kho hàng ở ngoại ô nữa, nếu tính luôn hàng còn trữ trong kho đó thì là năm sáu ngày. -Sao ông có thể quên được nhỉ? Phương Bân dở khóc dở cười nói. Phương Minh Viễn tính nhẩm trong bụng, mua hàng từ Hồng Kông vận chuyển về Bình Xuyên một là mất nhiều thời gian hơn, hai là tiền vốn tất nhiên sẽ cao hơn, nếu như không tăng giá hàng thì rất ít lời thậm chí có thể sẽ không có lời, không khéo còn bị lỗ nữa. Căn cứ theo lượng hàng dự trữ trong kho, tính ra, trong cơn bão tranh mua này, Carrefour có thể cầm cự bảy đến tám ngày và thu về gần chục triệu doanh thu đã là quá cố gắng cho chính quyền huyện Bình Xuyên đủ thời gian để ứng phó rồi. Nếu cố gắng tiếp thì sợ rằng sẽ chẳng tốt cho nhân viên trong siêu thị và cả bản thân siêu thị. -Cậu Phương, tôi muốn nhắc cậu một câu, kho chúng ta tốt nhất không nên để tồn quá nhiều hàng như vậy, một khi cơn bão tranh mua này qua đi thì sức mua của người dân sẽ giảm xuống, siêu thị sẽ đối mặt với tình trạng bán ế, nếu như chúng ta trữ quá nhiều hàng thì chắc chắn sẽ lỗ. Phương Minh Viễn gật đầu, những người này đến củi lửa, giấy vệ sinh một lúc đều mua đến cả trăm, dùng ba đến năm năm vẫn chưa cần phải mua nữa, mức doanh thu cao ngất này hoàn toàn có thể bù lại sức mua của dân huyện Bình Xuyên về sau. Khi cơn bão này qua đi, hệ thống thương nghiệp của cả nước đều sẽ đối mặt với việc ế khách trong một khoảng thời gian dài. -Reng... Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Tôn Chiếu Luân nhấc điện thoại, mới nghe vài câu mặt liền biến sắc. -Cậu Phương, chúng ta gặp rắc rối rồi, lô hàng năm trăm ngàn đã bị giữ ở ga Bình Thủy rồ