Thành phố Ngiêm Thủy nằm ở phía tây nam của tỉnh Tần Tây, cùng với Duy Nam, Hoàng Xuyên là ba thành phố của Tri Châu, tên gọi cổ là Trần Thương, là quê hương của vua Viêm Đế, Chu Tần Vương, được ca tụng trong câu: “quê cũ của Viêm Đế, quê hương của đồ Thanh Đồng, phật cốt thánh, quê hương của nghệ thuật dân gian”. Nó nằm ở phía tây của tỉnh Tần Tây, là đầu mối giao thông then chốt để đến các vùng tây nam và tây bắc Hoa Hạ, là nơi mà hàng hóa mới mua của siêu thị Carrefour bị giữ lại. - Sao các anh có thể tùy tiện tạm giữ toa hàng của chúng tôi như vậy! Trần Quân Khoa bất bình lớn tiếng với phó trưởng nhà ga Bình Thủy Hạ Đông Bằng. Anh ta nghe nói hiện tại nguồn cung cấp trong huyện không đủ, cần phải đưa số hàng này về bổ sung gấp, thật không ngờ đang trên đường trở về thì lại bị giữ lại ở đây. Anh ta đã dùng lời ngon ngọt nói với Hạ Đông Bằng cũng đã biếu ít tiền bạc, nhưng không ngờ Hạ Đông Bằng thế nào cũng không chịu! Nếu không phải vì anh ta thiếu một cánh tay và có mấy tên cảnh sát nhà ga đứng bên cạnh Hạ Đông Bằng thì anh ta đã cho ông ta ăn vài cái bạt tay. - Tùy tiện? Anh ăn nói kiểu gì thế! Thế nào gọi là tùy tiện? Hạ Đông Bằng tức giận nói: - Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, các thương gia trong huyện chúng tôi rất thích số hàng này của các anh và quyết định mua hết số hàng này! Anh lập tức thông báo cho ông chủ của anh kêu anh ta mau sang đây ký hợp đồng đi, chúng tôi sẽ tăng giá lên 50%! Trần Quân Khoa nghe xong càng thêm giận dữ, con người đứng trước mặt kia nhìn bộ dạng không đến nỗi nào nhưng sao hành động lại xấu xa đến vậy. Tuy tăng thêm 50% giá cũng không tồi, bọn họ chắc chắn sẽ có lãi thậm chí là lời to. Nhưng bây giờ là thời đại nào chứ, cả nước đang tranh nhau mua bán làm cho giá cả các mặt hàng đều tăng giá kịch liệt, đặc biệt là những số hàng này của họ có đến hơn một nửa là những loại đồ điện đang được tiêu thụ mạnh nhất, ở rất nhiều thị trường đã tăng giá thậm chí là tăng lên mấy lần. Những người này bây giờ chấp nhận mua cao 50% nhưng khi qua tay cũng sẽ có được khoản lợi nhuận không nhỏ. - Các ông như thế này là ép mua ép bán! Hành vi này là trái với pháp luật! Trần Quân Khoa còn muốn nói thêm nữa nhưng bị Hạ Đông Bằng khoát tay chặn lại. Mấy người cảnh sát tiến lên phía trước đẩy Trần Quân Khoa ra khỏi phòng làm việc của Hạ Đông Bằng. - Một tiểu thương ở huyện mà dám nói ta là cướp mua cướp bán, vi phạm pháp luật, thật là không biết gì cả! Hạ Đông Bằng nói một cách không mấy hài lòng: - Những loại người như thế này phải cắt cái đuôi tư bản của bọn họ đi mới đúng! Nếu không vì bọn họ thì giá cả đâu có cao như thế này! Thật là không biết điều! Trrong lúc ông ta nói có một người thanh niên khoảng 27, 28 tuổi đẩy cửa bước vào, Hạ Đông Bằng đang lúc tức giận nhìn thấy anh ta liền nở một nụ cười rất tươi, người vừa đến tên là Trịnh Quân là phó tổng giám đốc cửa hàng lớn nhất huyện Bình Thủy. Tuy trên danh nghĩa anh ta là phó tổng giám đốc nhưng thực quyền của anh ta còn lớn hơn cả tổng giám đốc, ai bảo anh ta có một người bố lớn, người ông lớn chứ! Hạ Đông Bằng lần này chặn hàng hóa của nhà họ Phương chính là theo yêu cầu của anh ta. - Trưởng ga Hạ, lần này thật là cảm ơn ông! Trịnh Quân hài lòng nói: - Có số hàng này thì cửa hiệu của chúng tôi sẽ thêm phong phú nhiều! Tranh nhau mua bán đã trở thành hiện tượng toàn quốc, tất nhiên huyện Bình Thủy cũng không thể nằm ngoại lệ. Mấy ngày hôm này Trịnh Quân cứ như người vừa ở trên thiên đường vừa ở dưới địa ngục. Một mặt rất vui mừng vì việc kinh doanh buôn bán thuận lợi không ngờ, mặt khác lại lo lắng về kho hàng đang ngày càng trống dần mà tâm lý cảm thấy bất an. Cơ hội làm ăn thế này rất hiếm gặp, nếu vì không có hàng mà phải đóng cửa kinh doanh, bỏ phí cơ hội kiếm được một đống tiền thì có lẽ anh ta sẽ hối hận cả đời. Mấy ngày hôm nay thông qua buôn bán trao tay anh ta cũng đã vớt vát được hơn trăm nghìn, vì vậy hàng hóa đối với anh ta bây giờ như là sói đói mà gặp thịt sống vậy. Hạ Đông Bằng đã nhận sự ủy thác của anh ta xem xét cẩn thận tất cả những khoang hàng thông qua ga Bình Thủy, chỉ cần nhìn thấy hàng thích hợp thì lập tức chặn lại. Mấy ngày này hàng hóa của nhà họ Phương chắc chắn không phải là lô đầu tiên và khẳng định cũng không phải là lô cuối cùng bị chặn lại. - Giám đốc Trịnh khách sáo rồi, có thể giúp được anh đó là vinh dự của Hạ Đông Bằng tôi, làm sao dám nhận từ cảm ơn chứ. Hạ Đông Bằng hài lòng cười nói: - Lần này tôi đã giúp anh kiếm được một con dê béo, chuyến hàng này trị giá năm trăm nghìn nhân dân tệ, trong đó hơn một nửa là đồ điện! - Năm trăm nghìn nhân dân tệ! Hơn một nửa là đồ điện! Trịnh Quân cũng không kìm nổi sự ngạc nhiên, trong lòng vui như mở hội. Đồ điện đang là mặt hàng bán chạy nhất hiện nay, nếu bây giờ có tăng giá thêm hai ba lần nữa thì cũng không lo thiếu nơi tiêu thụ! Năm trăm nghìn tiền hàng, nếu thị trường Bình Thủy cứ tốt như thế này thì có thể thu lại được ít nhất là hai triệu năm trăm ngàn nhân dân tệ! Một vụ mua bán kiếm được gấp bội như vậy sao có thể không khiến Trịnh Đông động lòng được chứ! - Trưởng ga Hạ, đối phương là người như thế nào? Trịnh Quân vẫn chưa đến nỗi bị niềm vui làm cho mụ mị đầu óc. Nếu đối phương là kẻ “khó gặm”, chặn hàng hóa lại như thế này e rằng sẽ mang đến không ít rắc rối ngày sau. Muốn làm việc gì cũng phải nghĩ đến ba và ông ngoại một chút, không nên để họ trên quan trường tạo thêm những đối thủ không đáng có. - Giám đốc Trịnh có thể hoàn toàn yên tâm, đó là một nhà buôn bán nhỏ của huyện Bình Xuyên trực thuộc thành phố Duy Nam. Hạ Đông Bằng cười cười giải thích, ông ta sao lại không biết được những suy nghĩ của anh ta chứ. Trịnh Quân lập tức thôi lo lắng, chỉ là một nhà buôn nhỏ ở huyện, thực lực tất nhiên có hạn, nếu là cửa hàng quốc doanh của Duy Nam thì anh ta còn đắn đo suy nghĩ hậu quả chứ là một cửa hiệu nhỏ thì chẳng là gì trong mắt anh ta, anh ta muốn thế nào cũng được, bắt họ mềm họ không dám cứng, bắt họ cứng đố họ dám mềm! - Thế thì tốt quá! Số hàng đó bây giờ đang ở đâu? Trịnh Quân sốt ruột hỏi. Một món hời lớn như vậy nếu chưa bỏ được vào túi mình thì anh ta thật sự không thể yên tâm được. - Vậy xin mời giám đốc Trịnh theo tôi Hiểu được tâm lý của Trịnh Quân, Hạ Đông Bằng đứng lên. - Đúng rồi. Trịnh Quân rút từ trong túi ra một chiếc phong bì đặt lên bàn của Hạ Đông Bằng nói nhỏ: - Đây là mười phiếu nhận ti vi, có thể mang phiếu đến cửa hàng chúng tôi nhận hàng, là ti vi màu mới tinh hiệu Hoàng Hà. Chỉ là chút quà mọn không cần khách sáo. Chú hai nhà ông tôi cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nói chú ấy thứ sáu tuần này đến báo danh. Hạ Đông Bằng đứng bất động gật gật đầu cầm phong bì bỏ vào ngăn kéo bàn. Mười tấm phiếu này nếu y chuyển nhượng có thể kiếm được mấy chục nghìn thậm chí đến cả trăm nghìn nhân dân tệ, bằng cả mấy năm lương rồi, hơn nữa người kia còn nợ ông ta một ân tình, đây mới là điều tuyệt vời nhất. Trần Quân Khoa đứng bên cạnh lô hàng cảnh giác nhìn người qua lại. Anh ta tuy rằng phận mỏng lực yếu nhưng nếu muốn lấy số hàng này đi thì cũng cần phải bước qua xác anh ta. Anh ta là một thương binh xuất ngũ, quay về địa phương thì các xí nghiệp ở huyện làm ăn đình trệ nên trong một thời gian không thể sắp xếp cho anh ta được một công việc. Đúng lúc đó nhà họ Phương mở đợt tuyển người thế là anh ta trở thành nhân viên của siêu thị. Tôn Chiếu Luân thấy anh ta cũng có khiếu ăn nói, thật thà lại chỉ còn có một bên cánh tay nên sắp xếp cho anh ta làm nhân viên văn phòng của bộ phận mua hàng. Sau đó do Phương gia cần mua nhiều hàng, tất cả nhân viên trong bộ phận mua hàng đã được Tôn Chiếu Luân điều đi các nơi. Trần Quân Khoa cũng theo một công chức đã nghỉ hưu làm việc ở bộ phận này đến Thục Địa mua hàng. Sau khi mua xong, Trần Quân Khoa phụ trách đi theo xe đem hàng về Bình Xuyên còn người nhân viên kia ở lại xem có thể mua thêm được chút nào nữa không. Ai ngờ, công việc đang thuận lợi thì khi mới vừa đặt chân về đến Tần Tây lại bị người ta chặn hàng lại ở huyện Bình Thủy này. Trần Quân Khoa mang một cái ơn với nhà họ Phương. Anh ta hiểu rất rõ rằng mình chỉ còn một cánh tay bất kể làm việc gì cũng ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng trong công việc Tôn Chiếu Luân và mọi người đều chiếu cố anh ta, đều xem anh ta bình đẳng như người khác, không hề có chút kỳ thị. Anh ta tuy rằng không biết thế nào gọi là chết vì tri kỷ nhưng nếu người khác tốt với mình mình cần phải báo đáp lại, đạo lý dễ hiểu đó anh ta tất nhiên hiểu. - Giám đốc Trịnh, chính là ở đây! Anh nhìn thấy người kia chưa? Anh ta chính là người áp tải hàng. Hạ Đông Bằng chỉ vào Trần Quân Khoa nói: - Người này đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu tình hình, lúc nãy trong văn phòng lại còn dám uy hiếp tôi, còn nói sẽ đi tố cáo tôi. - Một kẻ tàn tật, thật không biết trời cao đất dày là gì! Trịnh Quân bĩu môi nói: - Tố cáo, cứ để ông ta đi tố cáo, tôi muốn xem xem ai dám thụ lý vụ này! Việc của ngành đường sắt là do cảnh sát đường sắt giải quyết. Hạ Đông Bằng lại là phó giám đốc ga Bình Thủy, chuyện này lại không xoay sở nỗi? Hai người bọn họ mang theo mấy người cảnh sát đã đến trước mặt Trần Quân Khoa. Trịnh Quân khinh miệt nhìn Trần Quân Khoa khoát tay nói: - Đem anh ta dẹp sang một bên cho tôi, đứng ở đây thật là ngứa mắt! Mấy viên cảnh sát hùng hổ bước tới, bóp chặt lấy tay Trần Quân Khoa lúc này đang muốn phản kháng: - Ngoan ngoãn một chút! Nếu không mấy ông cho ăn vài cái tát bây giờ. Trịnh Quân và Hạ Đông Bằng chờ mấy người khống chế được Trần Quân Khoa xong, lúc này mới ngênh ngang bước lên. Hạ Đông Bằng vỗ vỗ vào hai má của Trần Quân Khoa cười nhạt rồi nói: - Oắt con, bây giờ thì đã hiểu thế nào là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt rồi chứ? - Hừ Trần Quân Khoa tuy bị mấy viên cảnh sát giữ chặt nhưng vẫn phun một ngụm nước miếng vào mặt Hạ Đông Bằng. Khoảng cách hai bên quá gần, Hạ Đông Bằng lại không ngờ rằng trong tình thế như thế này mà Trần Quân Khoa dám phản kháng nên đã lĩnh trọn ngụm nước bọt này vào mặt. Ông ta giận tím mặt, giơ chân đá vào giữa bụng Trần Quân Khoa.