Sau khi Phương Minh Viễn cùng mọi người biết tin đã lập tức thông báo cho Chu Đại Quân và Quách Thiên việc ngoài ý muốn này. Cuộc họp buổi tối chỉ có Phương Bân thay mặt họ tham gia còn họ phải vội vàng đi đến Bình Thủy giải quyết vụ này. Chu Đại Quân và Quách Thiên nghe xong trong lòng đầy căm phẫn. Chuyện này liên quan đến tương lai của Bình Xuyên, ông ta lập tức thông báo cho Quan Duyệt Võ còn bản thân mình thì đích thân mang theo hai cảnh sát hộ tống Phương Minh Viễn và Tôn Chiếu Luân đến Bình Thủy. Quách Thiên không giống với Chu Đại Quân, anh ta là đại diện của quân đội đóng tại huyện, nếu như trong huyện có việc gì dính líu tới quân đội thì sẽ không có người giải quyết, vì vậy anh ta không thể đi Bình Thủy được, nhưng anh ta cũng đã phái một người đi cùng với bọn họ.Trong lòng hai người đều hiểu rất rõ dám chặn một toa xe chở hàng rõ ràng không phải là người bình thường, sợ rằng Phương Minh Viễn qua đó sẽ gặp phải điều gì bất trắc. Quan Duyệt Võ lập tức đem chuyện này báo cáo với Lý Đông Tinh, Lý Đông Tinh cũng cảm thấy bất ngờ, ông ta cũng không ngờ lại xảy ra sự việc như vậy, bèn vội vàng gọi cho một đồng nghiệp cũ làm ở nghành đường sắt để hỏi chuyện này. Lúc bọn họ biết được tin trời cũng đã chập choạng tối, giờ này cũng đã không còn tàu đến Bình Thủy nữa rồi, Phương Minh Viễn quyết định đi xe suốt đêm đến đó, đêm dài lắm mộng hắn sợ lại xảy ra thêm chuyện phiền toái gì khác nữa. Nhưng kể cả là như vậy thì đến được Bình Thủy cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau mất rồi. Hạ Đông Bằng trầm ngâm ngồi trong phòng làm việc, lúc này đây ông ta vô cùng hối hận về việc làm của mình. Lý Đông Tinh vốn xuất thân từ ngành đường sắt nên rất nhanh đã biết được sự việc này của ông ta. Tuy Lý Đông Tinh trước đây làm ở ga Duy Nam nhưng ga Duy Nam và ga Bình Thủy vốn cùng trực thuộc Tần Tây nên ông ta vốn không xa lại gì với các vị lãnh đạo ở đây. Chỉ ba tiếng trước Hạ Đông Bằng đã bị trưởng ga Tiền Khang gọi từ nhà lên phòng làm việc đề nghị tường trình rõ đầu đuôi sự việc và đã nghiêm khắc phê bình ông ta. Lúc này ông ta mới biết rằng thì ra chủ tịch huyện Bình Xuyên vốn cũng xuất thân từ ngành đường sắt. Lúc này ban lãnh đạo cục đường sắt Tần Tây đã biết chuyện này và vô cùng tức giận. Ngành đường sắt vốn là đơn vị vận chuyển hàng hóa, khách hàng đã bỏ tiền thuê họ vận chuyển thế mà lại bị chặn giữ hàng ở Bình Thủy thậm chí còn có nguy cơ mất hàng, việc này mà truyền ra ngoài thì còn gì là danh dự của ngành đường sắt nữa. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến việc đề bạt các vị trí trong ngành sau này, nếu làm cho lãnh đạo bất mãn thì với loại hành vi này họ sẽ vô cùng ác cảm. Nhưng Hạ Đông Bằng cũng cảm thấy mình rất oan ức, ông ta làm sao biết được chủ tịch huyện Bình Xuyên trước đây làm trong ngành đường sắt? Ông ta cũng đâu biết rằng chỉ vì một cửa hàng tư nhân nhỏ như vậy mà Lý Đông Tinh phải đích thân báo lên lãnh đạo cục đường sắt Tần Tây. Nhưng bây giờ tất cả chuyện này không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng bây giờ là làm sao làm nguội bớt cơn giận của Lý Đông Tinh, có thế thì ông ta mới giữ được cái ghế phó trưởng ga của mình, nếu Lý Đông Tinh nhất định không cho qua chuyện này thì chắc chắn Hạ Đông Bằng sẽ bị hạ cấp có khi còn bị kỷ luật nặng, việc này đối với ông ta mà nói thật khó chấp nhận. Nhưng làm sao mới có thể làm nguôi cơn giận của Lý Đông Tinh đây? Trần Quân Khoa nhổ nước bọt vào mặt ông ta, ông ta lập tức cho anh ta một cú đá vào bụng vẫn không buông tha, ông ta còn cho mấy cảnh sát đánh anh ta, hơn nữa Trịnh Quân đã sớm đưa hết số hàng chuyển đến kho của cửa hàng Bình Thủy rồi.bây giờ cho dù Hạ Đông Bằng muốn lập tức vận chuyển hàng thì cũng chẳng kiếm đâu mà chuyển. Vừa rồi ông ta cũng đã gọi điện cho Trịnh Quân hy vọng anh ta có thể mang hàng trở lại, như thế cũng dễ giải thích với Lý Đông Tinh hơn. Nhưng Trịnh Quân làm sao có thể nhả miếng mồi ngon như thế ra được, một tên chủ tịch huyện nhãi nhép anh ta có xem ra gì. Không có hàng, Hạ Đông Bằng không biết nên giải quyết thế nào mới làm cho Lý Đông Tinh hạ hỏa được. Nhưng ông ta vẫn còn một hy vọng mong manh là khuyên chủ hàng không truy cứu việc này nữa, vậy là không còn đương sự Lý Đông Tinh có muốn truy cứu tiếp cũng không được. Như vậy mình cũng dễ nói chuyện hơn, có điều đến bây giờ ông ta cũng không biết phải làm sao để thuyết phục nhà họ Phương. - Thật là đau đầu! Hạ Đông Bằng nhoài người nằm xuống bàn làm việc trong lòng đầy rối rắm, sao mình lại có thể hồ đồ giúp Trịnh Quân chặn hàng hóa lại, mình làm sao lại có thể tham lam mấy chục ngàn tệ mà đẩy bản thân đến nỗi xấu hổ này. Ông ta hận Trịnh Quân chỉ biết lấy hàng của ông ta nhưng lại không hiểu cho sự khó xử của ông ta. Nếu mình đổ rồi thì anh ta có thể dễ dàng tìm người khác giúp đỡ, vì biết như thế nên Hạ Đông Bằng cảm thấy rất cay đắng. Ông ta đường đường là một phó trưởng ga dưới một người trên vạn người thế mà trong mắt Trịnh Quân cũng chẳng là cái thá gì! - Hừ Trịnh Quân không hài lòng đặt mạnh chiếc điện thoại lên bàn. Cái ông Hạ Đông Bằng này làm mình cứ tưởng ông ta lại có chuyện gì tốt lành cho mình nữa ai ngờ lại bắt mình nhả món hàng hổi chiều ra. Ông ta đùa gì vậy chứ! Một số hàng trị giá đến hai triệu rưỡi nhân dân tệ, trừ tiền hàng cho chủ hàng còn có thể kiếm đến một triệu rưỡi tiền lãi, một việc tốt đẹp như vậy chỉ có kẻ đầu óc chập mạch mới bỏ qua. - Anh Trịnh ai mà không có mắt lại dám gọi điện thoại đến chọc giận anh của em thế? Người con trai nằm trên ghế sô pha nhìn vào chiếc điện thoại cười hì hì nói. Chiếc điện thoại di động trong tay Trịnh Quân, y cảm thấy rất ưng ý, riêng tiền mua máy cũng đã tốn không dưới ba mươi nghìn tệ, cộng tiền mua số điện thoại nữa cũng mất không dưới bốn mươi nghìn tệ, nếu có được chiếc điện thoại ấy sẽ rất nổi bật so với mọi người. Y cũng hiểu Trịnh Quân là loại người nào, cửa hàng buôn bán lớn nhất huyện nằm trong tay anh ta, bốn mươi nghìn tệ chẳng phải chỉ cần anh ta nói một câu là xong sao? - Còn ai vào đây ngoài Hạ Đông Bằng bên nhà ga, ông già này, não của ông ta bị lừa lấy mất rồi hay sao mà dám bảo mình đem hàng trả lại. Mẹ kiếp, sao ông ta không nghĩ xem Trịnh Quân tôi đã nuốt được miếng mồi ngon thì có bao giờ nhả ra! Chẳng qua cũng chỉ là một tên chủ tịch huyện nhãi nhép ở Duy Nam, Hạ Đông Bằng sợ, tôi đây không thèm sợ! Có bản lĩnh thì cứ đến Bình Thủy này xem, chọc giận tôi thì chỉ có nước cuốn gói! Trần Quân ra vẻ khó chịu nói: - Cái quái gì thế không biết, chỉ mới gọi ông ta một tiếng trưởng ga là ông ta đã không biết trời cao đất dày là gì rồi, còn muốn chỉ đạo tôi! À đúng rồi, chúng ta vừa nói đến đâu nhỉ? - Dạ, anh mới nói muốn chúng em tìm giúp anh một cửa hàng tiêu thụ, chuyện này thì dễ thôi nhiều nhất là hai ngày chúng em sẽ tìm cho anh, hơn nữa còn đảm bảo sẽ bán được với giá cao nhất. Bây giờ cái gì cũng dễ bán chỉ cần anh muốn bán là được! Tên thanh niên kia cười lớn: - Đây mới là thời điểm chúng ta thuận lợi như cá gặp nước! - Chỉ cần cậu làm tốt việc này, làm tôi hài lòng, nhìn thấy chưa, cái này thế nào? Trịnh Quân chỉ vào chiếc điện thoại đang đặt trên bàn. - Tốt, tất nhiên là tốt rồi, cái này khi đi đàm phán mà mang theo thì khí thế rõ rệt rồi. So với xe đẹp và khách sạn sang trọng thì còn làm người ta lác mắt hơn nhiều! Em chỉ cần có cái đó thì khi đàm phán cũng đỡ tốn đến ba phần công sức! Y nói với ánh mắt đầy vẻ ham muốn. - Chỉ cần cậu làm việc đến nơi đến chốn nó sẽ là của cậu! Trịnh Quân khoát tay nói. - Thật ạ? Tên thanh niên kia lập tức bật dậy thích thú reo lên. - Trịnh Quân tôi đã bao giờ nói không giữ lời chưa? Anh ta lộ ra vẻ mặt không hài lòng. - Cái đó, cái đó… Tên kia vội vàng cười trừ. Vào lúc Hạ Đông Bằng đang tìm cách để giải quyết sự việc một cách thỏa đáng thì có người trong văn phòng gọi điện đến, mấy người Phương Minh Viễn đã đến nơi. Hạ Đông Bằng giật mình, ông ta nhìn lên chiếc đồng hồ trên bàn đã 1 giờ13 phút sáng, ông ta bất giác cảm thấy như vừa hít phải một luồng khí lạnh, tuy ở Bình Thủy trời đã vào hạ nhưng sao Hạ Đông Bằng vẫn cảm thấy lành lạnh. Bình Thủy, Bình Xuyên tuy chỉ khác nhau có một từ nhưng cũng cách nhau đến mấy trăm cây số, những người này rõ ràng là sau khi biết tin đã lập tức xuất phát đến đây, điều này chứng tở số hàng hóa này rất quan trọng. Muốn thuyết phục họ nhượng lại hàng hóa cho Trịnh Quân e rằng khó vô cùng. Sau khi kiểm tra, nhân viên nhà ga dẫn đoàn của Phương Minh Viễn vào phòng làm việc của Hạ Đông Bằng. - Mời mọi người ngồi! Tôi chính là Hạ Đông Bằng. Ông ta giơ tay ra bắt tay mọi người, dù trên mặt xuất hiện một nụ cười nhưng bên trong tim lại đánh thình thịch không ngừng. Trong số người bọn họ có một thiếu niên cảnh sát và bộ đội, thật là ngoài dự liệu. Chẳng nhẽ việc này còn liên quan đến cả cảnh sát và quân đội? Thế thì càng rắc rối, mặc dù quân đội không can thiệp đến chuyện của địa phương nhưng đụng đến họ thì cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp. Tôn Chiếu Luân mang vẻ mặt lạnh như băng bắt tay với Hạ Đông Bằng, anh ta nói: - Trưởng ga Hạ, xin hỏi người áp tải hàng hóa của chúng tôi đâu? Hạ Đông Bằng lúc này cảm thấy hồi hộp một chút, đúng là kẻ đến không thiện người thiện chẳng đến, Tôn Chiếu Luân thật chẳng giữ cho mình chút thể diện nào. Hơn nữa nghe giọng thì hình như anh ta không phải là người ở Tần Tây mà là ở miền nam. - Các vị đường xa tới đây, nhất định là rất mệt rồi, hay là ngồi xuống uống chút nước trước đi, tôi sẽ phái người dẫn nhân viên của các anh đến. Hạ Đông Bằng lấy hết sức nở một nụ cười thật tươi nói, chỉ có điều nụ cười trên mặt ông ta trông còn khó coi hơn khóc. Bởi vì biết tin hơi muộn, trưởng ga Tiền Khang lại khiển trách ông ta quá lâu nên khi ông ta đến thông báo cho mấy người trong sở đừng đánh Trần Quân Khoa nữa thì đã muộn mất rồi. Trần Quân Khoa mình mẩy đầy thương tích, tuy chưa đến mức hấp hối nhưng tình hình có vẻ không được tốt lắm. Ông ta vốn nghĩ nhà họ Phương kiểu gì cũng phải đến sáng mai mới biết tin lúc đó mới đến đây, tối nay có thể điều trị cho Trần Quân Khoa rồi sẽ tìm cách dù là hối lộ hoặc là hăm dọa đi nữa cũng phải khiến tên tiểu tử này im miệng. Nhưng bây giờ toàn bộ kế hoạch đã bị đổ bể mất rồi. - Không cần đâu, mời trưởng ga Hạ dẫn đường, chúng tôi muốn đi xem xem! Tôn Chiếu Luân không chút do dự nói.