Về đến Trừng Viên, Tần Phong cẩn thận bế Diễm Tinh lên phòng mà hắn đã cho người chuẩn bị cho Diễm Tinh.
Nhìn cô bé đang ngủ ngon lành trên giường một lúc, hắn mới xoay người ra bên ngoài.
Đợi đến khi Diễm Tinh tỉnh dậy đã đến bữa trưa.
Nhìn căn phòng tràn ngập ánh sáng mình đang nằm, tâm trạng Diễm Tinh bỗng tốt lên một chút.
Căn phòng này tông màu chủ đạo là màu trắng, ở góc phòng có một cái bàn học dài màu hồng.
Bên cạnh đó là một chiếc bàn dài cùng một chiếc ghế sofa, trên bàn còn đặt một lọ hoa nho nhỏ.
Bên ngoài còn có ban công, ở đó đặt một chiếc xích đu hình mái vòm.
Ở trong có đặt tấm đệm cùng gối màu hồng.
Còn có một chiếc bàn tròn nho nhỏ, trên chiếc bàn đó cũng đặt một chậu hoa cẩm tú cầu.
Tổng thể cả căn phòng thoạt nhìn rất ấm áp, ánh sáng tốt.
Diễm Tinh cứ nghĩ căn phòng của cô là rộng lắm rồi, hóa ra phòng này còn rộng hơn không ít.
Từ đây có thể nhìn ra, Tần Phong tốn công sức chuẩn bị căn phòng này cho cô.
Tuy mới tiếp xúc với hắn ít lần, nhưng cô cảm thấy con người hắn cũng không hẳn là khó ở chung.
Vì vậy khi nghe tin cô sẽ ở tạm nhà Tần Phong, cô có ngạc nhiên nhưng lại không có mấy sợ hãi.
Dù sao hắn cũng sẽ không xấu xa đến mức làm khó một đứa trẻ như cô đâu nhỉ?
Diễm Tinh nhìn quanh căn phòng một lượt, đang ngắm nhìn dở thì ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng mở cửa và tiếng bước chân.
Nhìn thấy người vừa đi vào, Diễm Tinh nhoẻn miệng cười, ngọt ngào gọi: "Phong ca ca!"
"Tỉnh rồi sao." Tần Phong bôn mặt vẫn vậy nhưng giọng nói thêm ba phần ôn nhu.
"Vâng!" Diễm Tinh gật nhẹ đầu tay nhỏ bé chỉ chỉ căn phòng nói tiếp: "Phòng này thật đẹp!"
Tần Phong khẽ cười, hắn đây là dựa theo phòng của Diễm Tinh mà cho người sửa sang lại.
"Lại đây!" Tần Phong ngồi bên giường Diễm Tinh khẽ vẫy tay nói.
Diễm Tinh thấy hắn gọi, cũng bò ra khỏi chăn, khẽ đến bên cạnh hắn.
Dù nói cô không sợ nhưng cảm giác bên cạnh hắn vẫn có chút áp lực.
Tần Phong thấy bộ dáng cẩn thận này của Diễm Tinh thì khẽ nhíu mày.
Trông hắn đáng sợ như vậy sao? Cô bé này lúc nào gặp hắn cũng là bộ dáng này.
Đưa tay bế lấy Diễm Tinh, hắn nói: "Không cần sợ!"
"Dậy rồi thì nên xuống ăn trưa thôi!"
"Ân." Diễm Tinh bị động tác của hắn làm giật mình, nhưng cũng nhẹ nhàng nói một tiếng, hai tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, để hắn bế mình xuống lầu.
"Nhớ kỹ lối xuống." Tần Phong thấy Diễm Tinh thất thần, khẽ búng trán cô một cái sau đó nói.
Diễm Tinh ôm chỗ hắn búng ánh mắt ai oán nhìn hắn.
Tần Phong thấy ánh mắt này thì bật cười: "Chú ý lối xuống nếu không sẽ đi nhầm."
Ở Trừng Viên không giống những biệt thự khác.
Vì ngày xưa mẹ Tần Phong rất thích cấu trúc nhà theo dạng mê cung này, nên ngày đó bố Tần Phong đã cho người xây dựng theo ý bà.
Bà thật ra là lo sợ, một ngày nào đó nhỡ người xấu muốn vào, phải tìm rất nhiều thời gian mới thấy họ.
Sẽ có cơ hội cho họ thoát thân vì họ biết cấu trúc ngôi nhà nhưng kể xấu không biết.
Bà là lo lắng cho Tần Phong nhất, dù sao người Tần Gia ngoài mặt rất có thể diện, đi đến đâu cũng là lời nịnh nọt.
Nhưng ẩn bên trong những lời nịnh hót đó có rất nhiều gai, thậm chí có người còn mong Tần Gia ngã xuống.
Tần Phong thì còn nhỏ, bà muốn giảm thiểu tối đa những gì có thể gây hại cho Tần Phong, đến cả người bạn thân nhất của bà cũng không biết cấu trúc của ngôi nhà này.
Vì vậy, cấu trúc biệt thự này là do một tay Tần phu nhân đã qua đời mà ra.
"Không phải còn có ca ca sao? Nếu A Tinh quên, chắc chắn ca ca sẽ tìm thấy." Diễm Tinh bĩu môi nói nhưng cô cũng chú ý thêm về đường đi.
Cô cũng không muốn thật sự bị lạc đâu, rất mất mặt.
Nghe Diễm Tinh nói vậy Tần Phong nhướng mày cũng không nói gì thêm, lại thả chậm bước chân một chút để Diễm Tinh nhớ đường.
Đến khi xuống dưới tầng, Diễm Tinh hai mắt mở to.
Cô cứ nghĩ rằng ở Trừng Viên này sẽ giống với nhà chính Tần Gia, nhưng lại hoàn toàn tương phản.
Cô kiếp trước từng đến nhà chính Tần Gia một lần, nơi đó mặc dù bên ngoài là vỏ bọc đẹp đẽ nhưng bên trong lại cho người đến cảm giác âm u, tăm tối, dù tường cùng gạch lát sàn màu sáng nhưng những đồ vật trang trí bên tròn đó hầu như là màu đen.
Nhưng Trừng Viên này lại khác, cả ngôi nhà toán lên sự ấm cúng.
Cũng lấy tông màu trắng làm chủ đạo, đồ vật trang trí cũng là những đồ vật quý giá nhưng lại khiến người nhìn cảm giác thoải mái vui vẻ.
Dưới sàn nhà có một lối đi nhỏ được lắp kính.
Nơi đó cô có thể nhìn thấy có nhiều con cá lớn nhỏ đều có đang bơi lội.
Con đường kính kia kéo dài khoảng m, kéo đến một hồ cá trong nhà.
Phải công nhận, người thiết kế ra ngôi nhà này rất tỉ mỉ, từng chi tiết đều rất coi trọng.
Thấy Diễm Tinh ngó đông ngó tây mắt cũng không chớp lấy một cái, Tần Phong khẽ cười.
Hóa ra A Tinh cũng có lúc lộ ra bộ dáng như vậy.
"Thích không?" Tần Phong xoa xoa má Diễm Tinh hỏi.
"Thích!" Diễm Tinh nghe Tần Phong hỏi vậy, không chần chừ gật đầu nói.
"Về sau còn nhiều cơ hội nhìn, bây giờ ăn trưa đã." Tần Phong gật đầu nói sau đó bế A Tinh đi vào phòng ăn.
Vào đến phòng ăn, Dì Trần đã đợi sẵn ở đó.
Dì Trần là người từ nhà ngoại của Tần Phong theo mẹ Tần Phong sang đây lúc bà mới gả đi.
Tần Phong đối với bà rất kính trọng, có khi còn kính trọng hơn so với cha mình.
Diễm Tinh cũng biết đại khái chuyện của Tần Phong, kiếp trước cô cũng từng gặp qua dì Trần mấy lần khi đi thăm Tần Phong lúc hắn bị thương phải nằm viện.
Cô có ấn tượng rất tốt đối với dì Trần cho nên khi gặp cô cũng khẽ chào một tiếng còn không ngại lộ ra nụ cười khả ái.
Dì Trần mấy hôm trước thấy thiếu gia cho người sửa sang lại phòng bên cạnh căn phòng của hắn thấy hơi nghi ngờ.
Sau đó lại nghe thiếu gia bảo có người sắp đến Trừng Viên ở, bà lại bất ngờ.
Sau đó, hôm nay bà thấy thiếu gia ôm một bé gái vào nhà.
Động tác dịu dàng đó khiến bà ngơ ngác một hồi.
Từ khi phu nhân mất, thiếu gia rất ít khi lộ ra bộ mặt ôn nhu dịu dàng đó, cũng đối với người khác lãnh đạm không ít.
Hiện tại đối với một cô bé lại có bộ dạng như vậy, bà rất muốn nhìn xem rốt cuộc cô bé đó là thần thánh phương nào.
Hiện tại nhìn thấy, ngoài Tần Phong ra quả thật bà chưa từng thấy đứa bé nào đẹp như vậy.
Đôi mắt to tròn cùng lông mi cong vút, miệng nhỏ khi cười rộ lên giống như hoa nở.
Giọng nói như tiếng chuông bạc, nhu nhu ngọt ngọt rất dễ nghe.
Cô bé giống như búp bê sứ, mọi người rất muốn chạm vào nhưng lại sợ làm cô bé bị tổn thương, rốt cuộc vẫn chỉ dám đứng xa mà nhìn.
Còn bé đã đẹp đến bậc này, không biết lớn lên còn trổ mã đẹp như thế nào nữa.
Tần Phong đem Diễm Tinh đặt lên ghế sau đó mới hướng đến dì Trần nói: "Dì Trần, cô bé là Diễm Tinh.
Là con gái của chú Triệu cũng là em gái của Hạo Hiên.
Nhà chú Triệu có việc phải đi ra nước ngoài một thời gian nên nhờ con chăm sóc A Tinh hộ mấy ngày."
"À, là em gái của Tiểu Hiên sao?" Dì Trần cười nói, hóa ra là con gái bảo bối của Triệu Chính.
"Chào dì Trần, cháu là Triệu Diễm Tinh.
Dì Trần cứ gọi cháu là A Tinh là được rồi." Diễm Tinh thấy Tần Phong giới thiệu mình cho dì Trần thì cười nói, lúm đồng tiền lô ra theo nụ cười của cô.
Dì Trần càng nhìn càng thấy cô bé trước mặt tốt nhìn.
Vừa đáng yêu lại lễ phép như vậy, khiến người ta không nhịn được muốn yêu chiều cô bé.
Thảo nào người ta nói con gái của Triệu Chính chính là hòn ngọc quý trong tay Triệu Gia.
Có đứa con gái như vậy, sao không nâng niu trong lòng bàn tay được chứ.
"Tên thật đẹp, A Tinh chắc hẳn đói bụng rồi.
Để dì Trần dọn đồ lên cho hai đứa ăn."Dì Trần cười nói sau đó sai người đem đồ ăn lên.
Ở Trừng Viên xó rất nhiều người làm nhưng hầu như là làm theo giờ.
Đúng giờ đó là phải đi, chỉ có đầu bếp cùng dì Trần và hai người nữa là cháu của dì Trần mới ở lại Trừng Viên làm việc.
Tần Phong gật đầu sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh Diễm Tinh.
Khi đồ ăn lên, hắn bắt đầu gắp cho Diễm Tinh.
Diễm Tinh nhìn bát của mình chưa mấy chốc đã đầy thì nhíu mày ngăn lại: "Ca ca, đợi A Tinh ăn xong đã rồi gắp tiếp."
Nghe vậy, Tần Phong mới dừng lại động tác, cũng bắt đầu ăn cơm.
Jason bên kia nhìn thiếu gia nhà mình lần đầu tiên chăm sóc người khác, hơn nữa còn là chăm một đứa bé.
Trong lòng có dự cảm không lành, thiếu gia không phải muốn nuôi Diễm Tinh thành heo đó chứ.
Gắp nhiều như vậy cái bụng nhỏ của cô bé chịu được sao?
Diễm Tinh sau khi ăn xong bát đồ ăn Tần Phong gắp cho, thấy hắn lại muốn gắp cho cô tiếp hai tay liền ôm lấy bát, đáng thương hề hề nói: "Phong ca ca, A Tinh không ăn nổi nữa!"
Tần Phong nhíu mày nhưng cũng không tiếp tục gắp đồ ăn cho Diễm Tinh nữa, nhẹ giọng bảo: "Không ăn nữa vậy thì uống bát canh đi." Sau đó lại múc một bát canh đưa cho Diễm Tinh.
Jason với dì Trần bên này hai người nhìn nhau, thiếu gia nhà họ thật sự biết chăm sóc người khác sao?
Diễm Tinh thấy vậy cũng thầm oán, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của người nào đó bên cạnh cũng không dám từ chối, cầm thìa xúc từng tiếng vào miệng.
Bên này, sau khi Diễm Tinh được Tần Phong đưa đi Triệu Chính cùng Ngô Giai Ý cũng chuẩn bị đồ đạc để ra sân bay.
"Ông xã, hôm qua nghe A Tinh nói em mới chợt nghĩ ra chuyện của cậu ba.
Em không muốn thời gian này cậu ba lại đến gây phiền toái cho cha." Ngô Giai Ý nhìn chồng mình nói.
"Anh sẽ cho người sắp xếp." Lo lắng của vợ, ông hoàn toàn hiểu được.
Chuyện này, thật sự có khả năng xảy ra.