Trùng Sinh Thế Gia Tử

chương 156: đầu nhiếp chấn bang đau rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phòng họp của Phòng Xây dựng là kiểu phòng dài giống như là phòng học. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang ngồi vào vị trí chủ ở giữa, bên cạnh là Dịch Quân và Lý Lâm.

Hiện giờ, Khương Xuân Quý cũng đã lấy lại tinh thần. Đối với Dịch Quân, Khương Xuân Quý có chút oán hận, nhưng lại không có cách nào giải quyết. Người ta như mặt trời buổi trưa, lại là người tâm phúc bên cạnh Chủ tịch huyện, Khương Xuân Quý lúc này cũng chỉ có thể đánh nát răng nanh mà nuốt vào bụng thôi (tương đương với ngâm bồ hòn làm ngọt).

- Trưởng phòng Kiến Minh, do anh làm đại diện, báo cáo tình hình cơ bản của Phòng Xây dựng một chút đi.

Nhiếp Chấn Bang trầm tư một lát, lập tức điểm danh Hùng Kiến Minh.

Ấn tượng của Hùng Kiến Minh tạo ra cho mình là rất tốt. Người này không phải là người ném đá xuống giếng, chỉ dựa vào điểm này đã đủ thấy bản tính của Hùng Kiến Minh là không xấu rồi. Vừa rồi khi mình phê bình Khương Xuân Quý trước mặt nhiều người của Phòng Xây dựng, Hùng Kiến Minh không những không hả hê khi có người gặp họa mà ngược lại còn lên tiếng giải vây cho Khương Xuân Quý, điều này chứng mình tâm tính của Hùng Kiến Minh không tệ. Trong tình huống này, Hùng Kiến Minh hoàn toàn có thể giống như Cổ Chính Hà đứng ở một bên, im lặng không nói là được rồi, không đáng mạo hiểm nói lời làm mình thêm tức giận.

Vì vậy, lúc này Nhiếp Chấn Bang đối với Hùng Kiến Minh đương nhiên là để ý hơn. Nghe lời của Nhiếp Chấn Bang nói, Hùng Kiến Minh lập tức cũng gật đầu nói:

- Chủ tịch, tính đến hết một tháng trước, một năm qua Phòng Xây dựng chúng tôi tổng cộng hoàn thành việc xây dựng khu công trình công cộng và xanh hóa công viên của thành phố. Xin được từ cấp trên số tiền ba triệu nhân dân tệ, tự trù được số tiền hơn bốn trăm nghìn tệ, hoàn thành việc cải tạo cơ bản đèn chiếu đường phố khu vực huyện Lê và dự án xanh hóa của công viên huyện Lê. Ngoài ra, về phần phục vụ công cộng, công ty cung cấp nước của huyện bên này trên cơ sở Nhà máy cung cấp điện huyện hiện nay, cơ bản đang chuẩn bị lại tranh thủ từ thượng nguồn sông Tháp xây dựng một cửa cống dẫn nước mới và một nhà máy lọc nước mới để bảo đảm vấn đề nước uống của nhân dân toàn huyện.

Nói tới đây, Hùng Kiến Minh ngừng một chút, sau khi nhìn sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang, lúc này mới tiếp tục nói:

- Chỉ có điều, vấn đề tài chính của xây dựng nhà máy mới có không ít khó khăn. Hiện nay đầu tư dự tính là sáu triệu, chúng tôi tự trù ba triệu tám trăm nghìn, từ bên quỹ tài chính chuyên dùng cho công trình dân dung của chính quyền khu tự trị có thể tranh thủ được khoảng một triệu năm trăm nghìn. Nhưng vẫn còn thiếu khoảng bảy trăm nghìn tệ. Vẫn mong phía huyện ủy và ủy ban giúp nghĩ biện pháp.

Nhà máy cung cấp nước sao?

Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một hồi. Công trình cung cấp nước uống, điện, rau xanh, đây đều là vấn đề liên quan đến vấn đề dân sinh, nhất định phải coi trọng, cũng bắt buộc phải coi trọng. Khu vực Tây Bắc khô hạn ít nước, tình hình của huyện Lê coi như là còn tốt, dựa vào sông Tháp, nguồn nước dùng không thành vấn đề. Nhưng cùng với sự phát triển của kinh tế, hơn nữa, nhà máy cung cấp điện của huyện Lê còn là nhà máy cũ xây dựng được năm sáu chục năm, đã không thể thích hợp với sự phát triển của tình hình trước mắt. Xây dựng nhà máy cung cấp nước uống mới là chuyện rất cần thiết.

Nhưng số tiền bảy trăm nghìn tệ, Nhiếp Chấn Bang lại có chút khó xử. Hiện nay tình hình tài chính của huyện Lê Nhiếp Chấn Bang rất rõ. Đừng nói là bảy trăm nghìn, lấy ra bảy mươi nghìn cũng là quá sức. Tiền của mình thì Nhiếp Chấn Bang tùy tiện có thể lấy ra, nhưng dùng tiền của mình để giúp đỡ dự án chính phủ, cả nước Trung Quốc đều không có tiền lệ này. Hơn nữa, số tiền này từ đâu đến cũng không tiện nói, nói là tiền của mình để giúp đỡ, Chủ tịch huyện bỏ tiền túi ra giúp không những không được tiếng tốt mà thậm chí,

còn khiến cho người ta nghĩ đến hình tượng dùng tiền mua quan chức, nói không chừng còn khiến cấp trên có suy nghĩ. Phương án này không ổn rồi. Nhưng đây là công trình quan trọng, cũng là một sự thúc đẩy đối với huyện Lê, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Ồ, bảy trăm nghìn tệ, nhiều thì cũng không nhiều, bảy trăm nghìn này cứ giao cho tôi, các vị trước tiên tiến hành xây dựng giai đoạn đầu, về số tiền của giai đoạn sau này, huyện sẽ ra mặt giải quyết cho mọi người.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn đồng hồ trên tay, sắp đến mười một rưỡi rồi, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy:

- Được rồi, tổng thể mà nói, công tác của Phòng Xây dựng tôi vẫn là rất hài lòng. Phòng Xây dựng hiện nay mặc dù còn thiếu Trưởng phòng, nhưng tôi hy vọng thành viên ban lãnh đạo Đảng của Phòng đang ngồi vẫn là phải thiết thực gánh vác trách nhiệm, không được tưởng rằng Trưởng phòng còn trống thì dừng công tác lại. Được rồi, còn phải đi nơi tiếp theo, tôi sẽ không ở lại lâu thêm nữa.

Nghe thấy Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, đám người Hùng Kiến Minh đều ngây ra, nhìn nhau một cái, vẫn là Hùng Kiến Minh đứng ra nói:

- Chủ tịch, ngài xem, lúc này sắp đến giờ ăn cơm rồi, nếu không thì ngài ở bên chúng tôi ăn rồi hãy đi.

Nhiếp Chấn Bang khoát tay, quan trường là như vậy, lãnh đạo thị sát dường như không ở đây để cấp dưới tiếp đón một chút thì chính là lãnh đạo không hài lòng, đây là một tập tục xấu. Nhiếp Chấn Bang lúc này là quyết định phải nỗ lực thay đổi. Mình mặc dù ở kiếp trước không bước vào quan trường, nhưng ở kiếp trước lại hiểu rõ đối với những vấn đề lớn mà xã hội phản ánh, trong đó, thứ mà khắc sâu nhất trong ký ức chính là tam công chi xuất. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang quyết định phải bắt đầu từ mình giết chết tập tục này.

(Tam công chi xuất: chỉ ba loại chi phí mà bên phía chính phủ sẽ phụ cấp gồm phí xuất ngoại, phí xe cộ vận chuyển, phí tiếp đãi cán bộ)

Thấy nét mặt của đám người Hùng Kiến Minh, Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Các người đó, một bữa cơm thôi mà, tùy tiện ăn ở đâu đều được, chỉ cần làm tốt công việc của bản thân, đây chính là sự tôn kính lớn nhất. Khách khí không phải là thể hiện trên bữa cơm mà là thể hiện trên công việc.

Tiếp đó, sau khi ăn cơm trưa ở nhà ăn của Ủy ban nhân dân huyện, buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang lại đến Phòng Giao thông. Có lẽ là buổi sáng được tin tức từ Phòng Xây dựng, trong sân của Phòng Giao thông ngoài mấy lãnh đạo cấp trung trung và mấy Phó phòng của Phòng Giao thông ra, không có cảm giác đánh trống khua chiêng nữa.

Tình hình Phòng Giao thông bên này càng khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy đau đầu, nguồn vốn mà xây dựng giao thông cần là vô cùng lớn. Mặc dù có nguồn tài chính từ cấp trên, nhưng có lúc chính quyền địa phương cũng cần tự lực cánh sinh, ngoài tiền từ trạm thu phí ở quốc lộ, tiền thu phí bảo dưỡng đường ra thì nguồn tiền thu về của Phòng Giao thông bên này không rộng, cộng thêm nhân khẩu huyện Lê ít, giá thành bảo trì tu sửa diện tích đường quốc lộ lớn lại càng tăng thêm. Như vậy, tài chính của Phòng Giao thông bên này cũng khá khó khăn, nói cho cùng thì lại là chuyện cần tiền.

Nhưng, thành viên tổ Đảng của Phòng Giao thông bên này, Chủ tịch Công đoàn Ngụy Thành Lâm của Phòng Giao thông lại cho Nhiếp Chấn Bang cảm giác rất tốt.

Báo cáo công việc và giải thích số liệu ở một số phương diện chuyên ngành của toàn bộ Phòng Giao thông, vể cơ bản đều là do Ngụy Thành Lâm đến giải đáp, những Phó phòng khác dường như thành người trang trí. Ngụy Thành Lâm người này là cán bộ kiểu học giả điển hình, nói đến những thứ chuyên ngành mà có thể từ tốn nói ra, ngược lại nếu nói người khác thì lại giống như là một cái hũ nút vậy, người này bị xa lánh tới cái chức vụ Chủ tịch Công đoàn, đương nhiên là chuyện bình thường rồi.

Trong thời gian mấy ngày, Nhiếp Chấn Bang sau khi đến một số Phòng cơ quan quan trọng, chuyện Chủ tịch Nhiếp đều không tiếp nhận sự chiêu đãi của cấp dưới sớm đã truyền đi khắp huyện Lê rồi.

Về vấn đề lựa chọn Trưởng phòng, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là có đại khái, nhưng mấy ngày này đầu của Nhiếp Chấn Bang lại đau nhức, nguyên nhân chính là nhìn đống văn kiện trên bàn. Phòng Xây dựng cần số tiền bảy trăm nghìn, Phòng Giao thông cần nhiều hơn, cũng khoảng một triệu năm trăm nghìn, Phòng Y tế cũng cần tiền, để cải thiện điều kiện của Bệnh viện nhân dân huyện Lê và cơ sở y tế bên dưới các xã, thị trấn, kế thừa và phát huy Y học truyền thống dân tộc, những thứ này đều là cần tài chính. Phòng Tài chính bên này đừng nhìn là quản lý tài chính, nhưng cũng giống như vậy, đều cần tiền. Tóm lại, bây giờ trong đầu Nhiếp Chấn Bang chỉ có một chữ, tiền.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang mới cảm nhận được, chức Chủ tịch huyện này làm không dễ. Nằm ngửa trên chiếc ghế, Nhiếp Chấn Bang dùng sức xoa mặt một cái, lầu bầu nói:

- Tiền, tiền à, tôi lấy đâu ra tiền đây.

- Haha, Chủ tịch đang bận gì vậy?

Đột nhiên, ở cửa, một âm thanh truyền đến.

Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang cả người giật bắn lên, nhìn người trước mặt, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, là Phó Chủ tịch huyện Bạch Lực Khắc, lập tức chỉ chỉ vào ghế sô pha nói:

- Chủ tịch Bạch đến à, mau mời ngồi.

Từ sau khi mình trở thành quyền Chủ tịch huyện, số lần mà Bạch Lực Khắc chạy đến phòng làm việc của mình cũng nhiều lên. Không giống như tâm trạng của Ba Nhã Nhĩ, tâm trạng của Bạch Lực Khắc rất bình ổn. Nhiếp Chấn Bang lên chức đã là chuyện không cách nào tránh được, cùng với chuyện gây khó dễ với Nhiếp Chấn Bang, chi bằng đánh quan hệ cho tốt, ít nhất vẫn còn một vị trí Phó Chủ tịch thường trực nữa.

Bạch Lực Khắc rất tự nhiên ngồi xuống, nhận chén trà Dịch Quân đưa, cười nói:

- Chủ tịch buồn vì chuyện tài chính phải không, khu vực Tây Bắc nghèo chính là nghèo về tài chính, chính quyền địa phương không lấy ra tiền, các quy hoạch đầu tư đều làm không được, đương nhiên là không phát triển được rồi.

- Lão Bạch, trước kia khi Chủ tịch Ngô còn tại chức, làm thế nào giải quyết vấn đề này.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mở miệng hỏi.

Biết chính là biết, không biết chính là không biết, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không cảm thấy hỏi Bạch Lực Khắc sẽ khiến uy tín của mình bị giảm xuống ít nhiều.

Bạch Lực Khắc sửng sốt, lúc này Bạch Lực Khắc không ngờ Nhiếp Chấn Bang sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt ngạc nhiên chợt lóe lên. Đối với thái độ này của Nhiếp Chấn Bang, Bạch Lực Khắc cũng là âm thầm tán thưởng. Sự thiết thực này của Nhiếp Chấn Bang không phải là giả bộ hay khoác lác mà là làm thực chất, nếu đổi lại là mình ở vị trí này, Bạch Lực Khắc tự nhận mình làm không được tự nhiên như vậy, cho dù muốn hỏi cũng chỉ là hỏi bóng gió chứ không phải là hỏi thẳng như vậy.

Lập tức, sau khi Bạch Lực Khắc trầm tư một lát, nói:

- Trước kia Chủ tịch Ngô cũng là vay mượn khắp nơi, từ bên tài chính thành phố mượn một ít, khất nợ một ít, lại từ đơn vị làm hiệu quả tốt trong thành phố kiếm một ít. Năm này kéo năm khác, qua đi như vậy. Còn về xây dựng, cũng chưa bao giờ dám thực thi, đến ý tưởng này cũng đều không có

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại có cảm giác không bột đố gột nên hồ. Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang coi như là được lĩnh hội sâu sắc, phát triển không phải chỉ có kế hoạch là được đâu.

Thực sự là cần sự phối hợp về tài chính kinh tế. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên nói:

- Lão Bạch, đa tạ. Sau này công việc của Ủy ban nhân dân huyện còn cần anh ủng hộ nhiều hơn.

Bạch Lực Khắc nghe thấy câu này cũng có chút kích động. Nhiếp Chấn Bang nói như vậy ý tứ đã rất rõ ràng rồi. Mặc dù Phó Chủ tịch thường trực không phải là việc Nhiếp Chấn Bang có thể quyết định được, nhưng nếu có Nhiếp Chấn Bang công nhận thì khả năng thăng chức của mình cũng lớn hơn nhiều, lập tức, Bạch Lực Khắc cũng cười nói:

- Chủ tịch, cậu quá khách khí rồi, hiệp trợ giúp Chủ tịch làm tốt công tác Ủy ban nhân dân đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của tôi, nên làm mà. Cậu bận việc trước đi, tôi không làm phiền nữa.

Sau khi tiễn Bạch Lực Khắc, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng bắt đầu bận rộn. Bây giờ ban lãnh đạo Huyện ủy về cơ bản đã ổn định rồi, cũng là lúc ở hội nghị thường vụ thông lệ lần này xác định thành viên của các Phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio