Trùng Sinh Thế Gia Tử

chương 157: bức cung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tòa nhà văn phòng của Huyện ủy huyện Lê

Nằm ở tầng ba, phòng họp nhỏ bên cạnh phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy chính là nơi tiến hành của hội nghị thường vụ.

Vốn dĩ đây chỉ là hội nghị thường vụ theo thông lệ nửa tháng một lần, nhưng bời vì sự điều chỉnh lớn của bộ máy Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lê, lần này cũng coi như là hội nghị thường vụ đầu tiên của ban lãnh đạo mới huyện Lê. Bởi ý nghĩa không giống bình thường, đương nhiên là thu hút sự quan tâm chú ý của nhiều người. Quan trọng hơn là, mấy vị trí Trưởng phòng của các cơ quan trực thuộc huyện vẫn treo ở đấy chưa được quyết định, sợ là cũng sẽ có kết luận ở hội nghị thường vụ lần này. Đối với việc liên quan mật thiết đến lợi ích của bản thân, đây mới là chuyện mà cán bộ huyện Lê đều quan tâm.

Bây giờ, chỉ mới tám giờ, Nhiếp Chấn Bang đã ngồi trong phòng làm việc của Trương Sở Bân, vẫn là phòng làm việc của Mạc Chí Hải trước đó, có điều sau khi Trương Sở Bân chuyển vào đây thì đã có sự điều chỉnh nhất định đối với cách bài trí ở trong phòng. Nhiếp Chấn Bang cũng vẫn nhìn ra được, không có sự thay đổi quá nhiều, chủ thể của phòng không đổi, có một số sự thay đổi nho nhỏ, đây là điều bình thường, dù sao thì trên quan trường cũng có sự kiêng kỵ như vậy.

Từ điểm này, Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn ra con người Trương Sở Bân, vẫn là một người rất thực tế. Lần nữa đứng ở phòng làm việc này, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm thán, dường như hình ảnh đối đầu với Mạc Chí Hải lại một lần nữa nổi lên rồi.

- Thế nào? Chấn Bang, có phải là có cảm giác quen thuộc không? Lúc trước, khi cậu và Mạc Chí Hải xảy ra sự xung đột, tôi cũng có nghe được. Haha, bây giờ có chút xúc động à.

Trương Sở Bân tự mình đưa cho Nhiếp Chấn Bang chén trà xanh, cười nói.

Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, lập tức liền giật mình. Lúc trước, phòng làm việc của Trương Sở Bân ở ngay đối diện phòng của Mạc Chí Hải, khoảng cách gần như vậy, âm điệu hôm đó của mình cũng không nhỏ, nghe được cũng là bình thường. Lúc này bị Trương Sở Bân nhắc đến, Nhiếp Chấn Bang dường như cũng có cảm giác hơi ngượng ngùng, cười nói:

- Bí thư, anh vẫn là đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Bí thư Trương, lần này qua đây chủ yếu là có mấy vấn đề muốn trao đổi với anh một chút. Anh xem, danh sách chọn Trưởng phòng của mấy Phòng cơ quan trực thuộc huyện này, anh có ý kiến gì không?

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đưa một tập tài liệu trong tay cho Trương Sở Bân ngồi bên cạnh. Nhận tập tài liệu, Trương Sở Bân chỉ là nhìn qua một cái, lập tức đặt xuống, nói:

- Chấn Bang, việc này cậu làm chủ là được rồi. Tôi không có ý kiến gì, ngoài chuyện này ra còn vấn đề gì khác không?

Vấn đề chọn Trưởng phòng của Phòng cơ quan trực thuộc huyện là chuyện mà Trương Sở Bân trước đó đã hứa rồi, tất cả do Nhiếp Chấn Bang toàn quyền phụ trách. Lúc này Trương Sở Bân đương nhiên sẽ không làm chuyện gì trái với quy tắc, cho dù Trương Sở Bân sau này có suy nghĩ thì đó cũng là chuyện về sau.

Ít nhất thì bây giờ sẽ không làm như vậy.

Về việc lựa chọn Trưởng phòng của Phòng cơ quan trực thuộc huyện, Nhiếp Chấn Bang lại không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào, lập tức đặt văn kiện sang một bên. Nhiếp Chấn Bang sau khi cân nhắc suy nghĩ của mình kỹ càng, lúc này mới nói:

- Bí thư Trương, về vấn đề của Phòng Công an huyện, tôi có chút suy nghĩ khác biệt, muốn trao đổi với anh một chút.

Vừa nghe câu này của Nhiếp Chấn Bang, trong lòng Trương Sở Bân liền lộp bộp một chút. Nhiếp Chấn Bang người này, thật không đơn giản, nhanh như vậy đã chuẩn bị ra tay với Triệu Côn Luân rồi.

Lúc đầu, chuyện Triệu Côn Luân và Mạc Chí Hải cùng ép cung Nhiếp Chấn Bang và Trần Nhạc, Trương Sở Bân cũng có chút nghe ngóng được. Triệu Côn Luân tên này, cũng là cực kỳ ngông cuồng, ngạo mạn. Làm Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật kiêm Trưởng phòng Công an huyện, trong tay nắm thực quyền, hưởng đãi ngộ cấp của cấp Cục trưởng, tất cả điều này khiến Triệu Côn Luân bình thường thực sự là không coi cán bộ khác ra gì.

Việc Nhiếp Chấn Bang sẽ xuống tay với Triệu Côn Luân, Trương Sở Bân cũng suy nghĩ qua, đây tuyệt đối là điều chắc chắn rồi. Dù sao thì, với tư cách là công thần lớn nhất lần này, chắc chắn cũng phải có một câu trả lời cho Trần Nhạc, mà câu trả lời này, trực tiếp nhất, tốt nhất chính là để Trần Nhạc tiếp nhận cái chức Trưởng phòng Công an.

Nhưng, Trương Sở Bân thật sự là không nghĩ tới là, Nhiếp Chấn Bang lại nhanh như vậy. Không ngờ cậu ta lại chuẩn bị đề xuất ngay trong Hội nghị thường vụ đầu tiên lần này.

Đều không phải là người mới vào quan trường, Nhiếp Chấn Bang cố ý chọn trao đổi với mình ngay trước Hội nghị thường vụ, Trương Sở Bân tuyệt đối sẽ không cho đây chỉ là một lần nói chuyện phiếm không thôi.

Trầm tư một lát, Trương Sở Bân cũng chậm rãi nói:

- Chấn Bang, ý của cậu là sao? Có suy nghĩ gì cứ nói tự nhiên đi, ở chỗ tôi cậu còn sợ gì, biết thì hãy nói, mà đã nói thì nói hết.

Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng gật gật đầu nói:

- Bí thư Trương, mặc dù ở địa phương, tình trạng Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật kiêm Trưởng phòng Công an cũng không hiếm thấy. Hiện nay đồng chí Triệu Côn Luân về phương diện năng lực, tôi cảm thấy vẫn còn có chút thiếu sót. Khoảng thời gian trước, công trường xảy ra chuyện cũng là như vậy. Hơn nữa, đồng chí Triệu Côn Luận dù sao cũng là Bí thư Ủy ban chính trị và pháp luật, là lãnh đạo cấp Trưởng phòng thứ ba trong thường vụ Huyện ủy huyện Lê, lại là đồng chí lão thành, còn công tác ở tuyến đầu của Phòng công an như vậy, tôi thấy cũng có chút không thích hợp. Đồng chí Trần Nhạc trẻ trung, khỏe mạnh, lại xuất thân từ trường lớp chính quy, đúng là người thích hợp đảm nhận chức Trưởng phòng công an. Bí thư Trương, anh thấy thế nào?

Trương Sở Bân lúc này cũng rơi vào trầm tư. Trần Nhạc là người của Nhiếp Chấn Bang, đây là điều sớm đã có khẳng định rồi. Có thể khiến Triệu Côn Luân dọn ra khỏi vị trí Trưởng phòng công an, đợi một thời gian, chỉ cần Trần Nhạc ngồi vững rồi thì cũng tương đương với việc cắt bỏ đi đôi cánh của Triệu Côn Luân, điều này đối với huyện Lê mà nói cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Nhưng lợi cho Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân cũng có chút không muốn. Tuy vậy, Trương Sở Bân hiện giờ cũng không có người lựa chọn thích hợp ở Phòng Công an.

Một lúc sau, Trương Sở Bân cũng gật đầu nói:

- Tôi cảm thấy khả thi, đợi lúc nữa, Chấn Bang cậu đề xuất vấn đề này lên hội nghị thường vụ, mọi người cùng nhau thảo luận một chút.

Lúc này, Trương Sở Bân cũng đã có chủ ý rồi. Trước tiên cứ chặt đôi cánh của Triệu Côn Luân đi rồi tính sau, còn về mình, không có ai có thể xem xét lại, tin rằng đến lúc đó Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không tiếc một vị trí Phó phòng đâu.

Cùng với sự trôi qua chậm rãi của thời gian, lúc này, mấy Ủy viên thường vụ mới lên chức cũng đã ngồi trong phòng họp. Hiện tại, khi đồng hồ điểm chín giờ, Nhiếp Chấn bang mỉm cười từ ngoài cửa bước vào, phía sau cách không đến một mét, Trương Sở Bân cũng mỉm cười bước vào.

Lần đầu tiên ngồi bên trái của Trương Sở Bân, ngồi ở cái vị trí đầu tiên phía bên trái bàn hội nghị hình bầu dục, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút xúc động.

Không giống thói quen của các lãnh đạo Thành ủy, Trương Sở Bân nói chuyện không có thói quen ho khan hay là gõ bàn, tuy nhiên khi Trương Sở Bân nói chuyện hoặc là chuẩn bị nói lại thích đặt tay lên bàn, hai tay nắm lại với nhau giống như là đang chắp tay cầu nguyện vậy.

Nhìn hết mọi người một lượt, Trương Sở Bân lúc này mới dùng giọng điệu nhẹ nhàng, trầm thấp nói:

- Các đồng chí, lần này huyện Lê xảy ra nhiều chuyện, ban lãnh đạo Huyện ủy cũng có sự điều chỉnh lớn, thêm mới không ít gương mặt. Với bộ máy Huyện ủy mới, phải có phong cách mới, hi vọng một khởi đầu tốt có thể có, bắt đầu từ hội nghị thường vụ lần này.

Trương Sở Bân nói chuyện chính là cái đặc điểm này. Giọng điệu, ngữ khí đều rất nhẹ nhàng, âm thanh không lớn nhưng có thể đem lại cho người khác một cam giác giống như ngập trong gió xuân vậy.

Dừng một lát, Trương Sở Bân tiếp tục nói:

- Đề tài thảo luận sau đây là về vấn đề nhân sự của các Phòng cơ quan trực thuộc huyện, hay là mời Chủ tịch Nhiếp nêu danh sách đề cử trước đi.

Chủ tịch của Ủy ban nhân dân huyện nếu tên những người được chọn làm Trưởng phòng của cơ quan trực thuộc huyện, điều này ở trong quan trường Hoa Hạ cũng từng có tiền lệ như vậy. Trương Sở Bân nói như thế cũng không phải quá đáng. Chỉ có điều, thông thường đều là bên Phòng tổ chức khảo sát trước, sau đó mới quyết định người được chọn mà thôi. Bây giờ đột nhiên thay đổi quy tắc, không ít Ủy viên có chút không quen mà thôi.

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, lập tức nói:

- Mấy ngày nay, các Phòng cơ quan trực thuộc huyện tôi cũng đi đến một chuyến, trong lòng cũng có định hình đại khái. Bí thư Trương đã nói như vậy, tôi sẽ bắt đầu thảo luận, nói một chút rồi mời Trưởng phòng Tạ của Phòng tổ chức khảo hạch một cái. Phòng Xây dựng tôi đề cử đồng chí Hùng Kiến Minh, mặt đánh giá là, đồng chí này có năng lực là tương đối xuất sắc, về tác phong sinh hoạt cũng là đã qua sự khảo nghiệm, nói về tình hình các mặt, đồng chí Hùng Kiến Minh tương đối thích hợpCuối cùng, về Trưởng phòng Phòng Y tế, ý kiến của tôi là đồng chí Hoàng Thành Bưu. Đồng chí Hoàng Thành Bưu hiện nay là Giám đốc Bệnh viện nhân dân huyện, lại là thành viên tổ Đảng, Phó phòng Y tế, về kỹ thuật cũng là một bác sĩ có tiếng trong vùng, cán bộ có tính chuyên ngành như vậy, trong lịch sử huyện Lê là rất hiếm thấy. Tôi tin rằng, Phòng Y tế có đồng chí Hoàng Thành Bưu lãnh đạo là có thể yên tâm được.

Nói một hơi, Nhiếp Chấn Bang một mạch đề xuất bốn cái tên khiến chấn động cả hội trường. Tuy nhiên, không ít người cũng nhìn ra, đây nhất định là giữa Chủ tịch và Bí thư đã đạt được sự ước định gì đó, nếu không Trương Sở Bân sẽ không để Nhiếp Chấn Bang làm càn như vậy.

Chính vào lúc này, Nhiếp Chấn bang sau khi uống một ngụm trà, tiếp tục nói:

- Ngoài ra, với Bí thư Triệu Côn Luân, tôi lại có một đề nghị. Đồng chí Trần Nhạc của Phòng Công an, bản thân là sinh viên tốt nghiệp hệ chính quy của trường Đại học Cảnh sát, lại là cảnh sát nhiều năm ở cơ sở, có kinh nghiệm công tác phong phú. Một đồng chí như vậy, tôi thấy chúng ta cũng phải trọng dụng. Tôi kiến nghị, có nên suy nghĩ để đồng chí Trần Nhạc đảm nhiệm Trưởng phòng Công an không.

Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang mặc kệ Triệu Côn Luân sắc mặt âm trầm, tiếp tục nói đề tài này:

- Bí thư Triệu năm nay tính ra cũng đã năm mươi tuổi rồi vẫn kiên trì cố thủ lâu dài ở vị trí tuyến đầu, tinh thần này thực sự đáng để chúng ta khâm phục. Tuy nhiên, hiện nay người trẻ tuổi cũng trưởng thành rồi, tôi thấy, Bí thư Triệu cũng có thể gỡ bỏ trọng trách, để các đồng chí trẻ tuổi có thêm nhiều cơ hội.

- Đương nhiên, vì lo lắng đồng chí trẻ tuổi phạm sai lầm, điều này không phải còn có Bí thư Triệu ở phía sau trông coi sao? Bí thư Triệu cảm thấy thế nào?

Lời vừa nói ra lần nữa khiến tất cả mọi người kinh hãi, phải biết rằng, Phòng Công an huyện không phải vì thiếu Trưởng phòng mà để Triệu Côn Luân tạm thời kiêm nhiệm, nói như vậy quả thực là nghe lọt tai thật. Nhưng, tình hình của huyện Lê là, Triệu Côn Luân vẫn luôn kiêm nhiệm chức Trưởng phòng Công an, thậm chí Triệu Côn Luân bản thân sau khi làm Trưởng phòng mới được cất nhắc trở thành Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật. Nhiếp Chấn Bang nói như vậy cũng bằng rõ ràng muốn cướp đi vị trí Trưởng phòng này từ tay Triệu Côn Luân, nói câu khó nghe hơn thì chính là bức cung rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio