"Gia chủ, bên phía người quản lý của bọn họ cũng đã đưa ra câu trả lời chắc chắn là vài ngày nữa sẽ công bố cho phu nhân làm đại sứ thương hiệu..."
"Nếu đã chưa công bố, vậy thì bảo bọn họ đừng công bố nữa." Đứng bên lan can, nhìn xuống phòng khách lộng lẫy, hào khí ở bên dưới, Cố Thiên Kỳ liền bổ sung:"Đem đại sứ thương hiệu đổi thành Hạ Đồng đi."
Không có đoàn đội ở phía sau hỗ trợ, Tô Sở Sở rất nhanh cũng liền đã bị toàn thể dân mạng chỉ trích thậm tệ.
Đỉnh điểm nhất là khi GC - nhãn hiệu mà trước đó có tin đồn sẽ hợp tác với cô cũng đã đổi ý, lựa chọn diễn viên khác.
Đương nhiên, làm Tô Sở Sở tức đến phát điên chính là, đại sứ mới mà nhãn hàng này lựa chọn, cư nhiên lại là Hạ Đồng!
Ở bên dưới bài quan tuyên của nhãn hàng, vô số dân mạng cũng đã bắt đầu để lại bình luận.
Chín phần mười đều là đang chế giễu, châm biếm cô, nói rằng cô bị cướp đại ngôn, đó cũng là ông trời có mắt.
Ngoài ra, trong số những bình luận này, cũng không thiếu bình luận khen ngợi ngoại hình trong trẻo cùng khí chất thanh thuần của Hạ Đồng rất thích hợp với mẫu dây chuyền kim cương mới ra mắt của nhãn hàng này.
Chỉ có điều, trong khi Tô Sở Sở vẫn còn chưa kịp bão nổi, thì ngày hôm nay, Hạ Đồng cũng đã tao ngộ lửa giận của một người khác...!
Đêm đã khuya, bởi vì bị cảm, nên sau khi uống thuốc, Hạ Đồng cũng đã lên giường ngủ sớm.
Đầu óc chìm trong mông lung, nửa tỉnh nửa mê.
Trong giây phút đang mê mang này, giữa bóng đêm tĩnh lặng, Hạ Đồng dường như đã lờ mờ nghe thấy được âm thanh cửa phòng của mình đang bị người đẩy ra.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên, lại khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng bất an.
Hạ Đồng rất muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì thân thể còn có chút trì độn, cô cũng chỉ có thể cố gắng hé mắt, nương nhờ theo ánh sáng u tối của đèn ngủ, khó khăn lắm mới nhìn thấy được một bóng người cao lớn đang đứng ở ngay bên giường, nhìn chòng chọc vào mình.
Trái tim bang bang nhảy lên, gần như ngay tức khắc, Hạ Đồng cũng đã đoán ra được thân phận của bóng người đen kịt này.
Nhưng còn chưa để cô có cơ hội kêu lên, đối phương cũng liền đã giống như một con sói đang bạo nộ, trực tiếp bò lên giường, dùng hai tay bóp chặt lấy cổ cô.
"Tiện nhân! Dám làm Sở Sở của tao đau lòng, mày mau đi xuống địa ngục với cha mẹ mày đi..."
Cổ họng bị bóp chặt, bên tai lại không ngừng truyền tới tiếng nguyền rủa cay nghiệt.
Trong nháy mắt này, Hạ Đồng thậm chí cũng đã sinh ra ảo giác, bản thân đã quay trở về cái ngày bị người cưỡng ép dìm vào trong nước.
Không khí trong phổi từng chút một trôi đi, tựa như một mảnh rừng đang không ngừng khô cạn, đầu óc vốn đã không mấy linh quang của Hạ Đồng cũng liền giống như một đoàn hồ dính, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Chỉ có bàn tay là theo bản năng không ngừng xê dịch, cuối cùng cũng chạm tới chiếc đèn bàn đặt ở bên cạnh, dùng hết sức lực còn sót lại của mình cầm lấy nó, trực tiếp đập thẳng vào trên đầu của đối phương.
Ba một tiếng, có lẽ là không ngờ được Hạ Đồng sẽ đến một chiêu như thế này, bóng đen liền bị đánh đến ngã nghiêng sang một bên, đau đớn ôm đầu gào rú, đồng thời, cũng tạo cơ hội cho Hạ Đồng trốn ra.
Chỉ có điều, từ trên giường bò dậy, nhìn xem người đàn ông đang nửa ngồi nửa quỳ trên giường, Hạ Đồng thế mà lại không có ý muốn bỏ chạy, trái lại, còn tiếp tục tiến tới, dùng đèn bàn đánh thẳng lên sau ót của hắn thêm một lần nữa.
Lần này, Hạ Đồng có thể nói là đã dùng hết sức bình sinh, khiến cho bóng đèn đều bị đập nát, mà đầu của đối phương thì cũng đã theo đó nhiều ra một lỗ hổng, bắt đầu rỉ máu, đau đến đối phương mắng mỏ không ngừng.
Lạnh lùng nhìn xem hết thảy, thảm trạng của đối phương khi rơi vào trong mắt Hạ Đồng, lại khiến cô có một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Bởi vì sao? Kể từ sau khi trùng sinh, Hạ Đồng cũng đã từng diễn luyện không dưới trăm lần, nếu lần nữa bị người khống chế, thì bản thân cần phải làm gì để chống trả.
Nhưng không ngờ được rằng, cơ hội thực tiễn lại đến nhanh như vậy.
Chỉ có thể nói, Cố Thiên Thừa đã quá gấp rút muốn giết chết cô.
Đem chiếc đèn bàn đã hư hại trong tay vứt đi, nhìn xem Cố Thiên Thừa đang ôm đầu bò dậy kia, ánh mắt Hạ Đồng cũng đã chuyển tới trên thanh dao gọt trái cây đang nằm ở ngay bên cạnh mình.
Một suy nghĩ đáng sợ cũng đã bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Chỉ có điều, đúng vào lúc này, ngay khi Hạ Đồng chuẩn bị cầm lấy dao gọt trái cây, thì lỗ tai cô cũng đã nhanh nhạy nghe thấy được tiếng động cơ xe vừa ngừng ở trước sân.
Gần như ngay tức khắc, trong đầu đã lướt qua rất nhiều suy nghĩ, Hạ Đồng liền dứt khoát từ bỏ lựa chọn cầm dao, đưa tiễn Cố Thiên Thừa về nơi chín suối, mà chỉ nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Một đường lao nhanh, vừa chạy, Hạ Đồng cũng vừa dùng tay, đem đầu tóc của mình vò đến rối tung cả lên.
Một bên ôm má phải kêu cứu, một bên, nước mắt cũng đã bắt đầu tuôn rơi.
.
Truyện Tổng Tài
Giây phút chạy xuống cầu thang, nhìn thấy được thân ảnh mặc tây trang của người nào đó, gần như không chút do dự, Hạ Đồng cũng liền đã chạy tới, nhanh chóng trốn ra sau lưng đối phương:"Anh cả...mau cứu em..."
"Xảy ra chuyện gì?" Bị bộ dạng này của Hạ Đồng dọa sợ, trong lúc Cố Thiên Kỳ vẫn còn chưa kịp phản ứng, thì Cố Thiên Thừa cũng liền đã máu me đầy đầu đuổi tới, vươn tay túm lấy tóc Hạ Đồng, thô bạo ghì mạnh.
"Con đàn bà chết tiệt! Mày lại dám đánh ông đây, xem ông đây có đánh chết mày hay không!"
"Á!" Có cảm giác như da đầu đều sắp bị kéo rách, Hạ Đồng cũng chỉ có thể phát ra một tiếng thét chói tai.
Mà một tiếng kêu rên này, cũng đã giống như chuông báo, đem Cố Thiên Kỳ từ trong sửng sốt kéo ra.
Ngay tức khắc, hắn liền đưa tay, giữ chặt lấy cánh tay của Cố Thiên Thừa, không để gã đem Hạ Đồng kéo đi nữa:"Cố Thiên Thừa! Mau bỏ tay ra!"
Đã sớm bị lửa giận ăn mòn lý trí, Cố Thiên Thừa bây giờ làm sao lại có thể nghe lọt tai lời nói của người khác được chứ?
Chỉ có điều, ngay khi gã đang đỏ hồng mắt, chuẩn bị mắng chửi Hạ Đồng thêm vài câu, thì đón chờ gã liền đã là một cú đấm rơi thẳng vào trên mặt, khiến gã không thể không buông tay, ngã quỵ ra đất.
Anh cả uy vũ!!! (☆o☆).