"Anh cả...Thiên Thừa không biết đã bị gì nữa, anh ấy đột nhiên lại xông vào phòng rồi bóp chặt cổ em...em thật sự rất sợ..."
"Đừng sợ, không sao rồi." Cho dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ thông qua âm thanh không ngừng phát run của Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ vẫn biết, nội tâm của cô bây giờ đã khủng hoảng đến mức nào.
Không biết anh trai mình đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn thấy Hạ Đồng bày ra bộ dạng đáng thương đó, Cố Thiên Thừa liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không quản được đau đớn liền đã lập tức xông tới.
"Anh cả đừng nghe con đàn bà này nói bậy, là nó đã đánh em thành ra như vậy đó, em...A!"
Lân này, đối diện với sự phẫn nộ của Cố Thiên Thừa, Cố Thiên Kỳ chỉ không chút do dự đạp ra một cước, đem gã đá lăn ra đất, thống khổ cuộn người.
"Nổi điên đủ chưa?" Xẵng giọng nói, thời khắc này, Cố Thiên Kỳ đã bắt đầu không đè nén được cảm giác tức giận đang len lỏi trong thâm tâm mình:"Nếu đã điên đủ, vậy thì lập tức cút khỏi đây đi."
"Gia giáo của Cố gia ta bao nhiêu năm qua không phải là để dạy ra một kẻ vũ phu, miệng lưỡi chua ngoa, ngôn từ thối nát.
Cố Thiên Thừa, em thật sự khiến anh rất thất vọng..."
Cố Thiên Kỳ không cảm thấy chính mình là người hoàn hảo đến mức nào.
Thế nhưng, hắn cam đoan, bản thân tuyệt đối phải tốt hơn em trai hắn vô số lần.
Lấy nhau hơn năm, đừng nói là ra tay đánh đập hay mắng chửi khó nghe, trừ lần bạo nộ của mấy ngày trước ra, hắn cũng chưa từng lớn tiếng hay gọi thẳng họ tên của Tô Sở Sở bao giờ.
Cho nên, có thể nói, hình tượng của Cố Thiên Thừa ở trong mắt Cố Thiên Kỳ hiện tại đã hoàn toàn bết bát không chịu nổi.
Tập hợp tất cả những tính cách mà hắn ghét nhất ở một người đàn ông.
"Anh cả, anh muốn vì con ả này mà đuổi em à? Cô ta đánh em thành ra như vậy, anh cũng không quản chút nào sao?"
"Nếu em không bóp cổ cô ấy, cô ấy sẽ tự dưng đánh em thành như vậy à?" Giây phút này, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đối phương, Cố Thiên Kỳ cũng chỉ cảm thấy, đó đều là đối phương tự gieo gió gặt bão, đáng đời.
Nhìn ra được Cố Thiên Kỳ là thật sự không quan tâm chính mình, nắm tay siết chặt, Cố Thiên Thừa liền bắt đầu quát tháo:"Cho dù là vậy đi nữa, nhưng ngôi nhà này là của cha mẹ để lại, anh lấy tư cách gì mà đuổi em đi chứ?"
Không ngờ được đối phương sẽ nói như vậy, Cố Thiên Kỳ cũng không khỏi sững sờ.
Trong mắt thoáng lướt qua một tia cảm xúc không rõ, nhưng rất nhanh, cũng đã bị sự lạnh nhạt thay thế.
"Lấy tư cách gì sao? Ngôi nhà này quả thật là cha mẹ để lại, anh không phủ nhận, nhưng đó là chuyện của trước kia! Hiện tại, anh mới làm chủ nhân chân chính của ngôi nhà này!"
"Bất kể là tập đoàn hay sản nghiệp dưới danh nghĩa Cố gia, thậm chí là quần áo em mặc, xe em chạy, toàn bộ cũng đều là vật sở hữu của anh."
"Bây giờ, anh cho em một cơ hội cuối cùng, lập tức cút khỏi đây cho anh, trước khi anh không nhịn được mà cho người khóa hết tài khoản ngân hàng của em lại."
Giọng nói của Cố Thiên Kỳ thời khắc này đã lạnh lẽo đến tận xương tủy, chứng tỏ cho việc, hắn thật sự đã tức giận.
Biết rõ đối phương là người nói được làm được, chưa từng nói suông bao giờ, nên dù lồng ngực vẫn còn chập chùng không ngừng, nhưng Cố Thiên Thừa xem như vẫn còn giữ lại được một tia lý trí, chưa ngu xuẩn đến mức tiếp tục khiêu chiến quyền uy của đối phương.
Trong lòng bàn tay là một mảnh máu me nhớp nháp, nếu ánh mắt có thể giết người, thì bây giờ, Hạ Đồng có lẽ cũng đã sớm bị Cố Thiên Thừa róc xương lột da.
Song, trở ngại Cố Thiên Kỳ đang đứng ở bên cạnh, Cố Thiên Thừa cũng chỉ có thể cố gắng đem oán khí nuốt ngược vào trong bụng, ngay cả ngoan thoại cũng không dám để lại liền đã mặt mày xám xịt bỏ đi.
Cho đến khi cửa lớn đã lần nữa đóng kín, Hạ Đồng lúc này rốt cuộc mới dám đi ra khỏi sự bảo hộ của Cố Thiên Kỳ.
Nhưng không để hắn kịp nói điều gì, cô liền đã cúi đầu, nói ra một câu làm tâm tình hắn trở nên vô cùng phức tạp.
"Hôm trước hại anh cùng chị dâu cãi nhau, bây giờ lại khiến anh và Thiên Thừa nảy sinh xung đột, đều là do em đã gây ra phiền phức cho anh, anh cả, em thật sự rất xin lỗi..."
Vốn là còn chứa đầy một bụng lửa giận, lại bị lời nói của Hạ Đồng làm cho dở khóc dở cười, Cố Thiên Kỳ cũng chỉ có thể ảo não phản bác:"Câu xin lỗi này, phải để anh nói mới đúng..."
Kể từ ngày tiến vào nhà họ Cố, Hạ Đồng có thể nói là chưa từng có được một ngày bình yên.
Cũng không biết cô gái nhỏ này là bằng cách nào đem thân phận nạn nhân của mình đánh tráo thành hung thủ.
Lắc lắc đầu, Cố Thiên Kỳ liền chuẩn bị đi lên lầu.
Chỉ có điều, bước được mấy bước, hắn mới phát hiện, người nào đó vẫn còn đứng yên ở tại chỗ, phảng phất không có ý định theo sau.
"Trời tối rồi, em cũng mau lên lầu nghỉ ngơi đi, chuyện của Thiên Thừa, anh sẽ tự xử lý..." Cho rằng Hạ Đồng đang suy nghĩ miên man, Cố Thiên Kỳ liền chủ động mở miệng phân ưu.
Thế nhưng, ở phía đối diện, cũng không lộ vẻ cảm kích, Hạ Đồng vẫn chỉ xoắn xuýt không ngừng, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói:"Anh cả...em...không đi được..."
"Tại sao lại không đi được?" Lúc này, ánh mắt chuyển dời, Cố Thiên Kỳ mới phát hiện, đôi chân thon thả, trắng nõn của Hạ Đồng cũng không biết đã run lẩy bẩy từ bao giờ.
Mười đầu ngón chân nho nhỏ, hồng hào cũng lộ ra ở trong không khí, bởi vì lạnh mà có hơi co vào.
"Em...em cũng không biết nữa, chỉ là vừa rồi, hai chân đã đột nhiên nhũn ra, không còn chút sức lực nào nữa." Bây giờ, Hạ Đồng đã bắt đầu lâm vào hoảng loạn, muốn nhấc chân nhưng lại không được.
Nhìn ra được sự gấp gáp của cô, trong lòng hiểu rõ, Cố Thiên Kỳ lúc này liền xoay người đi trở về, ngừng lại ở trước mặt Hạ Đồng:"Để anh dìu em lên lầu."
"Không được, ở đây cách cầu thang quá xa, nếu đỡ em đi lên, anh sẽ mệt lắm..."
"Vẫn là đợi một chút đi, đợi hai chân khôi phục sức lực rồi, em sẽ tự mình đi lên, không cần làm phiền tới anh." Tự mình thều thào, Hạ Đồng liền dứt khoát ngồi xổm xuống đất.
Mà nhìn thấy cảnh này, trong lòng xuất hiện một tia do dự, nhưng rất nhanh, Cố Thiên Kỳ cũng liền đã đem chút chần chừ đó ném ra sau đầu mà đi tới, vòng tay qua, đem Hạ Đồng ôm ngang.
Trong miệng còn không quên nói nhẹ một tiếng xin lỗi vì đã thất lễ.
"Anh cả..."
"Ở yên, đừng nhúc nhích." Nghiêm mặt dặn dò, từ bên ngoài nhìn vào giống như là đang vô cùng bình tĩnh, nhưng thực chất, đáy lòng Cố Thiên Kỳ cũng đã sớm loạn như ma, lòng bàn tay đều thấm đẫm mồ hôi.
Chương sau hương vị trà xanh của Đồng Đồng sẽ ngày càng đậm đà nha.
๑ 乛 ̮ 乛 ๑.