Nghe thấy đối phương nghi ngờ khó hiểu, mặt Quý Trăn nháy mắt lại đỏ bừng, ý thức được rằng mình có thể đã hiểu lầm gì đó. Anh ngượng ngùng buông cậu ra, có chút xấu hổ muốn nói ra chân tướng để vãn hồi cục diện lúng túng này, đứng đắn nói: “Bạn học, đừng xúc động.”
Đối phương bị anh thả xuống, lấy lại tinh thần đi vòng qua, cũng không nhìn anh, cậu tiếp tục ghé vào vòng bảo hộ: “Xúc động gì vậy? Anh cho rằng tôi muốn nhảy sông à?”
“A!” Quý Trăn gãi gãi mặt, cảm giác càng quẫn bách. Thề là trong đời anh chưa bao giờ có khoảnh khắc xấu hổ như vậy, từ trước đến nay anh đều vô cùng lý trí, bình tĩnh, cũng không biết gần đây bị làm sao: “Đúng vậy, chuyện kia, ngại quá…”
“Không có gì.”
“Ơ!” Quý Trăn lắp bắp: “À, được…”
Ngay lúc này anh xấu hổ đến mức hận không thể nhảy sông, gương mặt đỏ bừng chỉ muốn lập tức rời đi, “Vậy cậu, cậu từ từ ngắm sông đi.” Nói xong lại cười một tiếng: “Ha ha.”
Cười xong lại càng xấu hổ, Quý Trăn không dám dừng lại, sợ mình lại phạm sai thêm nữa, trốn chạy như bay.
Chạy đến bên kia đường, gương mặt xinh đẹp kia vẫn còn trong đầu anh không tài nào xoá đi được, lại loáng thoáng có hơi quen thuộc, cảm giác như đã gặp qua ở đâu đó.
Đến khi Quý Trăn về đến nhà, phát hiện trong phòng bếp bồn rửa chất đầy chén bát, phòng khách trong nhà lộn xộn, Quý Kha đang quỳ rạp trên mặt đất chơi Switch.
Quý Trăn buông cặp và chìa khoá, tựa như thói quen, hỏi Quý Kha: “Ăn chưa?”
Quý Kha không để ý đến anh, anh cũng không thèm để ý, vào bếp bắt đầu rửa chén. Rửa xong xuôi cũng đã gần giờ tối, Quý Kha vẫn còn nhập tâm chơi game bên kia, Quý Trăn cũng mặc kệ nó, tự mình nấu một bát mì ống mà ăn.
Ăn được phân nửa, di động đột nhiên rung lên, anh nhìn thấy tin nhắn của thầy Tôn dạy môn ngữ văn: “Em đọc bài văn đó chưa?”
Cái người Quý Trăn này thật ra vô cùng kiêu ngạo, cậy tài khinh người, lúc năm nhất năm hai ỷ bản thân thành tích tốt, ở thành phố C như cá gặp nước, đối với giáo viên nào cũng dám vênh mặt, cũng dám tranh luận, nhưng chỉ ngoại trừ Tôn Tốc.
Thầy Tôn Tốc trước kia ở thành phố C vẫn luôn ra đề thi đại học cho thành phố, chính là lời nguyền đối với cả thành phố, bây giờ đã qua tuổi nhưng vẫn hoạt động giáo dục ở tuyến đầu, năm kia còn bế quan một năm tham gia ra đề cho cả nước.
Nhưng Quý Trăn không để ý đến những việc đó, anh thật sự tôn trọng Tôn Tốc, bởi vì khi năm nhất anh và Quý Khai hai người nghèo đến cùng đường, không chốn dung thân, là Tôn Tốc cho anh mượn tiền, còn giúp anh tìm nhà tốt, giúp anh không đến nỗi phải bỏ học làm thuê để nuôi sống bản thân và em trai.
Quý Trăn không dám chậm trễ, vô cùng tôn kính nhưng vẫn cứ là trợn tròn mắt nói dối: “Xem rồi thầy, viết tốt thật đấy ạ [/like].
Tôn Tốc vô cùng vừa lòng: “Tất nhiên rồi, dù sao cũng là tác phẩm đạt giải thưởng. Nói cho thầy nghe một chút cảm nhận của em đi. [/cute]
Quý Trăn lập tức tự thú: “Thật xin lỗi thầy, giờ em đi xem liền!”
Anh không dám chậm trễ lập tức kéo lên, click mở file PDF, đập vào mắt chính là tiêu đề: ‘Goodbye’, tác giả: Trường trung học số , lớp -, Dư Tình.
Quý Trăn luôn không thích đọc văn chương, theo thói quen xem lướt qua giống như xem đề mục, đến cuối cùng lại phát hiện đoạn kết bài phần phụ lục có mấy chữ, bởi vì kiểu chữ khác nhau nên anh tò mò nhìn, là giới thiệu nguyên tác ‘Goodbye’: Nguyên tác, Osamu Dazai…
Quý Trăn nghĩ thầm sao gần đây luôn nghe đến cái tên này, chuyện này làm anh không ngăn được lại suy nghĩ đến cuộc điện thoại mấy ngày trước, cùng với giọng nói dễ nghe của người bên đó. Anh kéo lên trên, hít sâu một hơi chuẩn bị đọc nghiêm túc. Đọc mới được vài dòng đã thấy đầu váng mắt hoa, không muốn xem tiếp nên buông điện thoại, tiếp tục ăn tối.
Yên lặng ngồi ăn một hồi, đột nhiên anh dừng lại, ngay sau đó có chút do dự cầm lấy điện thoại, hạ quyết tâm mở khoá, trên màn hình vẫn là tác phẩm đó, anh ấn vào nút ở góc phía trên bên phải, chọn ‘chia sẻ đến tin nhắn’.
Sau khi copy paste số điện thoại không tên vào, anh gõ vào box chat: “Chia sẻ.”
Nhưng không lập tức gửi tin nhắn, anh nghĩ ngợi, cuối cùng lại chèn thêm một cái emoji rồi mới tương đối hài lòng. Gửi xong rồi lại tự cảm thấy mỹ mãn, đúng rồi, văn hay chữ tốt phải chia sẻ cho nhiều người xem mới đúng, cho loại người như anh xem đúng là phí của giời. Vậy nên anh vẫn cứ là không xem!
Ăn tối dọn bài xong, Quý Trăn vừa đi vào phòng thì điện thoại đã thông báo có tin nhắn mới, anh lấy di động ra, chẳng hiểu vì sao lại có hơi gấp gáp. Nội tâm anh không nhịn được khinh bỉ bản thân, rõ ràng không phải anh tự viết, anh có tư cách để gấp gáp gì chứ?
Có điều đối phương hồi đáp lại ngoài dự kiến của anh, người đó trả lời một dấu “?”.
Quý Trăn càng luống cuống, siết lấy điện thoại gõ chữ giải thích: “Bài văn này được giải thưởng quốc gia, tôi thấy viết rất khá nên muốn muốn chia sẻ cho cậu xem.”
Nội tâm yên lặng sửa cho đúng: “Không có, thật ra tôi còn chưa xem.”
Lúc gửi xong chính anh cũng có cảm giác ngượng ngùng, một kẻ đến “Ánh trăng đêm nay thật đẹp” mà nói cũng sai thì làm gì có tư cách nói mấy lời này, khiến cho mình giống như bác học lắm vậy.
Nhưng sau đó đối phương lại không trả lời, Quý Trăn liền để điện thoại đó đi rửa mặt.
Mà Dư Tình ở bên kia nhìn đối phương chia sẻ tác phẩm của chính mình, rơi vào trầm tư thật lâu.
Đợi đến khi anh tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa đọc tin nhắn mới đến, trong nháy mắt lại cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Đối phương trả lời: “Tôi biết, là tôi viết.”
“Cho nên…” Trong đầu Quý Trăn nhảy số làm đẳng thức giải toán, “Cậu ấy là Dư Tình?”
Thật ra Quý Trăn đối với cái người ‘Dư Tình’ này hoàn toàn có thể coi như xa lạ, căn bản không ấn tượng, nhưng anh lại rất quen thuộc với cái tên này.
Toà nhà của khoa Khoa học Tự nhiên và khoa Khoa học Xã hội tách biệt nhau, trong trường còn có người nói đùa rằng “Tui đang học ở một trường khoa học.”. Nhưng Quý Trăn vẫn thường xuyên nghe được tin tức của vị bạn học này từ nhiều nơi, tỷ như mấy chuyện “Sáng tác lại đạt giải rồi”, rồi thì “Ngữ văn lại đạt hạng nhất”, vân vân.
Nhưng khiến mọi người có ấn tượng sâu sắc nhất về Dư Tình, tuyệt đối là vì “Thông báo” oanh tạc toàn trường năm hai trung học phổ thông.
Lúc ấy mọi người đang có tiết tự học buổi tối, có người mắt tinh phát hiện trên sân thể dục rải đầy hoa hồng, còn thắp nhiều ngọn nến. Một cậu trai diện mạo có vài phần nhuệ khí ngồi ở trung tâm hoa hồng, trong tay cầm đàn ghitar, đàn hát một ca khúc Tây Ban Nha mà cả trường chẳng mấy người nghe qua. Hát xong một khúc, cậu ta nói rống về phía dãy nhà khoa Văn: “Dư Tình lớp -, tôi thích cậu.”
Lời vừa nói ra, ngay tức khắc doạ đến đám đông bạn học, nguyên nhân không gì khác ngoài việc mọi người đều biết Dư Tình là một thằng con trai. Tỏ tình rải hoa bừa bãi thì cũng kệ đi, đằng này lại còn tỏ tình với một đứa con trai.
Hứa Miễn lúc ấy vẫn ngồi cùng bàn với Quý Trăn, vốn đang làm bài lại bị âm thanh kinh ngạc của mọi người làm cho ngứa ngáy, đề cũng không làm nỗi nữa, y nhìn bạn cùng lớp đều tiến đến cửa sổ xem náo nhiệt, có người còn trực tiếp chạy đến sân thể dục.
Hứa Miễn nhịn không được, kéo vị học bá cùng bàn mình, người duy nhất vẫn còn ngồi lù lù bất động, hưng phấn đứng dậy, “Đi thôi anh Quý, đi xem người ta tỏ tình mà học tập kìa.”
Quý Trăn kéo tay áo mình lại, nhàn nhạt từ chối: “Không đi, đang bận học.”
Sau đó anh nghe người ta thuật lại hoàn chỉnh rằng, hoá ra là một đàn anh trúng phải tình yêu sét đánh với Dư Tình lúc cậu vừa mới vào trường, bị khí chất u buồn như có như không trên người đối phương hấp dẫn. Đau khổ yêu thầm một năm mới thấy bản thân sắp phải tốt nghiệp rồi, không tỏ tình thì muộn mất, vì thế nên quyết định bày tỏ tình yêu của mình đối với Dư Tình. Không được hồi đáp cũng không sao cả, mục đích của hắn chỉ là thể hiện sự yêu thích của bản thân mà thôi.
Vì thế có một ngày khi tan học, Dư Tình bị mấy người đàn anh đàn chị không quen biết vây quanh, có mấy chị gái tủm tỉm hỏi cậu: “Đàn em, em thích dạng tỏ tình như thế nào?”
Dư Tình trả lời: “Lãng mạn.”
Bởi vậy mới có màn tỏ tình trước toàn trường lúc hoàng hôn này.
Có điều màn tỏ tình này kết thúc lại rất thảm. Theo báo cáo của quần chúng đến sân thể dục hóng chuyện, đến khi đàn anh hát hết bài này đến bài khác, Dư Tình sắc mặt không tốt cau mày tiến đến sân khấu, đi theo phía sau chính là chủ nhiệm khoá và thầy giáo vụ.
Dư Tình đi về phía đàn anh, trực tiếp dẫm lên hoa hồng, quần chúng vây xem nhất trí cho rằng, thứ Dư Tình dẫm lên không phải hoa hồng, mà là trái tim của đàn anh.
Sau đó Dư Tình nói với đàn anh gì đó, quần chúng vây xem đều tỏ vẻ cách xa quá nghe không rõ, chỉ thấy lúc Dư Tình nói xong, đàn anh liền xám xịt mà đi theo chủ nhiệm khoá. Dư Tình nhanh nhẹn xoay người xem đám người hóng chuyện như vô hình, bình tĩnh rời khỏi trung tâm sân khấu, cậu không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng chân mày kia vẫn luôn nhăn lại.
Hứa Miễn lúc ấy cũng chạy đến hiện trường, sau khi thấy chân dung Dư Tình rồi thì mất hồn mất vía trở lại phòng học. Y lấy điện thoại của mình đăng nhập vào diễn đàn của trường tám nhảm về màn tỏ tình đó, thỉnh thoảng lại refresh giao diện xem có tin tức gì mới về Dư Tình không, đến mức Quý Trăn còn cảm thấy Dư Tình chơi ngải cậu ta rồi.
Kể từ đó có một khoảng thời gian ngắn y cứ mỗi ngày đều lải nhải bên tai Quý Trăn: “Quý Trăn, cậu ấy thật sự rất có khí chất, quá đẹp trai, ôiii.”
Quý Trăn không để ý đến y, yên lặng làm bài tập.
“Quý Trăn, cậu ấy thật sự quá đẹp, cậu không thấy được cái xoay người cuối cùng của cậu ấy đâu, trời đất ơi. Nếu tôi là gay, tôi cũng tỏ tình. Xin hỏi, có ai mà nhịn không tỏ tình được?”
Quý Trăn vẫn không để ý đến y như cũ.
Cũng từ sự kiện đó về sau, Dư Tình có thêm một biệt danh là “thẳng nam trảm”, so với biệt danh ‘lâu thảo’ của Quý Trăn lợi hại hơn không biết bao nhiêu.
(Thẳng nam trảm: trước đây là trend dùng để chỉ thỏi son màu hồng san hô YSL Nu Incongru, thỏi son duy nhất được nam giới khen ngợi, ý ở đây là đàn ông cũng không cưỡng lại được.
Lâu thảo: giai đẹp của toà nhà khoa khoa học tự nhiên)
Mà đàn anh tỏ tình kia cũng không có chuyện gì, hình như là có quan hệ với giáo viên, hoặc là vì hắn sắp thi đại học nên giáo viên cũng không quá truy cứu, chỉ bắt đi xin lỗi Dư Tình.
Kỳ thi đại học đến, học sinh năm cuối rời khỏi trường, năm hai thăng cấp thành năm cuối, trường học lại tiếp tục nghênh đón học sinh năm nhất. Một mùa hè trôi qua, mọi người đều có thêm nhiều chủ đề tám chuyện khác, mà Dư Tình bạn bè ít lại không gây chuyện, tựa như vẫn cứ một mình sớm chiều, vì thế cậu cũng dần mờ nhạt trong mấy câu chuyện tám nhảm kia.
Chuyện này tuy đã hết hot nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người, tỷ như Quý Trăn ngay lúc này, chỉ nhìn thấy chữ ngắn ngủi “Tôi biết, là tôi viết.” thôi mà trong đầu lại lởn vởn hình ảnh lúc giờ phút đêm giao thừa, anh nhận được một cuộc điện thoại, âm thanh bên đó rất êm tai như tiếng suối trong, vô cùng phù hợp với diện mạo và khí chất của cậu.
Nhưng cậu ấy lại nói với anh rằng, cậu không muốn sống nữa.
Một người khiến nhiều người thích như vậy, tại sao lại muốn chết?