Dư Tình nhìn đối phương chậm chạp không trả lời mình, nội tâm vô cùng thấp thỏm.
Mới vừa rồi cậu cũng bị mối ‘duyên phận’ này làm cho hoảng sợ, nhưng theo ngay sau đó là vô cùng hoài nghi và không chắc chắn:
Tại sao không trả lời mình? Là vì mình nói chuyện kiêu ngạo quá à? Anh ta thấy phản cảm? Mình nên nói như thế nào mới được?
Dư Tình cầm di động, nhưng không có động tác gì.
Anh ta không để ý đến mình. Là mình sai. Mình ngu ngốc thật, tại sao muốn nghiêm túc nói chuyện thôi mà cũng không xong?
“Ai cũng thế cả… tất cả mọi người đều như thế.” Cậu vô thức nói, không ngừng kéo lên kéo xuống vài ba tin nhắn trong khung chat, nước mắt tuôn rơi trên màn hình điện thoại.
Cho dù ban đầu đối phương có hoà nhã thiện lương đến mức nào, đến cuối cùng vẫn cảm thấy chán ghét và mất kiên nhẫn với mình.
Tất cả mọi người đều như thế. Nếu đã thế, vậy thì ngay từ đầu không cần rải chút thiện ý làm gì.
Nhìn tin nhắn trả lơi của bản thân, đột nhiên Dư Tình cảm thấy giận dữ, cậu ném điện thoại lên tường, âm thanh màn hình va vào tường rồi rơi xuống đất vỡ nát, tiếng thở dốc của chính mình… Đêm tối như một chiếc máy khuếch đại âm thanh, khiến cho vô số thanh âm vụn vặt trở nên rõ ràng vô cùng, cảm quan của cậu dường như bị phóng đại lên mấy trăm lần.
Dư Tình biết cậu bị bệnh, thực ra căn bệnh này trước đây cậu đã từng mắc phải. Sau khi lên năm cuối, áp lực rất lớn, cậu thường xuyên cảm thấy thiếu ngủ nhưng rồi chẳng thể nào vào giấc, dường như cậu bị mất ngủ kinh niên rồi. Dư Tình bắt đầu uống thuốc ngủ, sáng sớm uống cà phê nhưng hiệu quả lại quá kém.
Dư Tình bắt đầu hoảng loạn, cậu nói với mẹ mình: “Mẹ, con cảm thấy rất khó chịu.”
Nhưng mà mẹ cậu trả lời rất lạnh nhạt: “Đừng tạo áp lực lớn quá cho mình, tự chăm sóc bản thân cho tốt, mẹ rất bận.”
Khoảnh khắc ấy cậu không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Cậu gào lên với mẹ mình: “Con rất khó chịu!”
Mẹ cậu cau mày: “Con gào gì vậy? Đây là giáo dưỡng của con sao? Mẹ ngày thường dạy con như vậy à?”
“Chuyện đó rất quan trọng sao, mẹ?” Dư Tình khó hiểu, “Việc giải quyết vấn đề đó bây giờ là không nên làm sao mẹ?”
Cẩu Khâm đang xem tài liệu lại cứ bị cậu cắt ngang, bà không kiên nhẫn: “Con khó chịu, vậy thì tự đi gặp bác sĩ đi. Mẹ thấy là con đang tạo cho mình áp lực quá lớn, nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Sau đó ngữ khí của bà trầm trọng: “Sau này đừng la lối, không có chút tố chất nào cả.”
Nói xong rồi mặc kệ Dư Tình, rời khỏi phòng khách, lên lầu về đến thư phòng của mình.
Dư Tình vẫn đứng giữa phòng khách, không nói nên lời.
Từ lúc đó trở đi, cậu phát hiện bản thân bắt đầu thường xuyên vô duyên vô cớ tức giận, thậm chí có đôi khi vì ở lớp không giải được một tờ đề mà bực tức đến bẻ gãy bút chì. Lại thường xuyên vô duyên vô cớ khóc, trong đêm khuya tĩnh lặng hàng xóm còn tưởng rằng có ma quậy phá.
Nhưng Cẩu Khâm không hề biết, bởi vì bà rất bận.
Dư Tình thường xuyên cảm thấy tâm tư của mình rất khó đoán, chính cậu cũng không biết. Có đôi khi tính nhẫn nại của cậu rất mạnh, mất đi thứ gì cậu cũng không thèm để ý, không hề phiền muộn. Làm bài thi rất tốt cũng hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ. Tuyệt đại đa số thời điểm, cậu chính là một người thờ ơ đứng ngoài cuộc.
Nhưng bây giờ Dư Tình biết rõ ràng mình đang ở trung tâm lốc xoáy, nhìn lại tin nhắn mình trả lời đối phương, đầu óc cậu trống rỗng.
Sao mình lại trả lời anh ta như vậy?
Nếu anh không thể chấp nhận tôi, vì sao lúc đó lại muốn phân phát thiện ý cho tôi, nói với tôi rằng “năm mới vui vẻ”?
Vì sao ngoại trừ anh ra, không ai biết đêm giao thừa đó tôi chuẩn bị tự sát?
Vì sao không ai để ý tôi đêm khuya chạy khỏi nhà đến sân tầng thứ ở một tiểu khu xa lạ?
Vì sao không ai biết nội tâm tôi thống khổ? Vì sao không ai để ý tôi, quan tâm tôi?
Vô số cảm xúc tiêu cực không thể hiểu nổi ép Dư Tình đến không thở được, cậu không khỏi thở dốc, thậm chí vì thiếu oxy mà bàn tay đã hơi run rẩy. Rồi dường như không thể chịu nổi mà quỳ gối lên sàn nhà, Dư Tình rướn người về phía trước nhặt điện thoại lên, lưng còng đi, thậm chí ngón tay vì run rẩy mà bấm sai vài phím.
Nhưng rồi cuối cùng cũng không gửi đi.
Ngày hôm sau Dư Tình bị chuông điện thoại đánh thức.
Cậu nhìn cũng không thấy là ai gọi đến, trực tiếp ấn nhận, đặt bên tai, cậu không nói lời nào, chỉ chờ đối phương mở miệng trước.
“Alo? Dư Tình?”
Là một âm thanh trầm thấp, Dư Tình hoảng sợ, cậu nhìn di dộng, xác nhận thân phận của đối phương, rồi đưa điện thoại đặt lại bên tai: “Ừ.”
Đối phương rất ôn hoà: “Chào buổi chiều.”
Dư Tình quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, xác định lúc này đúng là hoàng hôn, cậu tính toán thời gian ngủ của bản thân mà ảo não. Trời đã tối sầm, nhìn màn đêm đang dần buông xuống ngoài kia, Dư Tình cảm giác như bị toàn thế giới vứt bỏ.
“Phải nói là chào buổi tối chứ.” Dư Tình nói.
“À.” Dường như người đó đang khẽ cười: “Chào buổi tối.”
“Anh có việc gì sao?”
“Anh có việc gì à?” Dư Tình cử động cơ thể, giường của cậu rất mềm, cảm giác cả người bị chăn bông chèn ép giống như rơi vào đó vậy.
Dư Tình đưa tay xoa huyệt Thái Dương, muốn bản thân tỉnh táo lại.
Cậu nghe thấy đối phương bên kia điện thoại cười nhẹ một chút, khó hiểu hỏi: “Anh cười cái gì?” Ngữ khí tuyệt đối không tính là tốt.
“Không.” Đối phương trả lời: “Tôi đang nghĩ, chúng ta học chung trường, còn rất có duyên.”
Dư Tình không nói gì.
“Tôi là Quý Trăn lớp khoa học tự nhiên, cậu biết không?”
“…” Dư Tình sửng sốt một chút, nghe lời này giống như người kia chính là bạn học cùng trường của mình? Có điều tại sao cậu phải biết những người khác, cậu khó hiểu: “Ừm? Tôi không biết.”
Ý thức được giọng điệu của mình hơi hung hăng, Dư Tình xoa xoa mũi, nói chậm lại: “Quý Chân đúng không? Quý trong quý tiết (mùa), Chân trong chân thật?”
Bên kia trả lời: “Ừm… là Trăn, là bộ Chí ghép với Tần.”
(Quý 臻 = Chí 至 + Tần 秦)
Dư Tình tỏ rõ: “Biết rồi.”
Không đợi Quý Trăn phản ứng lại, Dư Tình xác nhận luôn: “Anh học cùng trường tôi à?”
Âm thanh cậu mềm mại, có chút mơ hồ.
“Ừ.” Quý Trăn không biết phải nói gì: “Tôi năm cuối, lớp lớp khoa học tự nhiên.”
Dư Tình khẽ cười một chút, sờ soạng mở đèn lên, nhất thời ánh đèn màu cam chiếu rọi lên người cậu, cảm thấy hơi an tâm: “Trùng hợp quá. Cho nên, anh đây là tới nhận người quen? Anh muốn nói gì?”
Quý Trăn vân vê bài thi trên bàn, nói: “Tôi muốn nói là tôi biết cậu, có thể cậu không quen biết tôi, nhưng tôi đã nghe nói về cậu rồi, là một người rất ưu tú. Sắp thi đại học rồi, hy vọng…”
Anh còn chưa nói xong đã bị Dư Tình cắt ngang: “Nghe nói về tôi?”
Cậu cười khẽ, ngữ khí đột nhiên trở nên vô cùng không tốt, hùng hổ doạ người: “Từ miệng người khác nghe nói về tôi ư? Những người đó nói về tôi tốt cũng được mà hư cũng chẳng sao, những điều đó nhất định là sự thật sao?”
Quý Trăn nghe cậu đột nhiên tăng âm lượng, trong lúc nhất thời không biết nói gì, ngoan ngoãn câm miệng.
“Người khác nói tôi ưu tú, thì tôi nhất định là ưu tú sao? Anh tận mắt nhìn thấy tôi sao? Chỉ bằng ấn tượng của người khác, anh đã có thể nhận định tôi là người như thế nào sao?”
Tựa như là ý thức được cảm xúc của bản thân không đúng, Dư Tình thở hổn hển mấy lần, có hơi chật vật: “Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng bao giờ nghe người khác nói mà cho rằng biết tôi là người như thế nào. Anh không biết được vì để sống cho bọn họ vừa lòng, tôi đã nỗ lực đến thế nào đâu.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Quý Trăn giơ điện thoại lên, nghe âm thanh ngắt điện thoại “tút tút”, một lúc lâu sau cũng không lấy lại tinh thần được.
Anh đã do dự lâu lắm mới gọi cuộc điện thoại này, mà lần này anh gọi đi, cũng chỉ muốn đơn thuần nói cho Dư Tình rằng, cậu viết văn rất khá, cậu lớn lên rất đẹp, cậu có rất nhiều người thích, cho nên không cần tự sát, hãy thử sống sót.
Nhưng mà dường như anh đã chạm phải vùng cấm nào đó.
Ngắt điện thoại xong, toàn thân Dư Tình như mất hết sức lực, lập tức lảo đảo quay về giường.
Tôi vừa rồi đã tức giận.
Tôi ngày hôm qua cũng tức giận.
Cậu nghĩ, đã lâu lắm rồi không xúc động đến vậy, tức giận qua đi, cảm giác vậy mà cũng không tệ.
Vì sao lại tức giận? Cậu cố gắng nghĩ ngợi nhưng lại chẳng thể nhớ ra.
Nhưng mà không quan trọng.
Cậu nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn những ngọn đèn hoa văn phức tạp trên trần mà ngây người, cảm thấy bản thân lại sắp rơi vào giấc ngủ.
Đột nhiên điện thoại trong tay phải cậu rung lên, đưa cậu từ trong giấc ngủ mơ hồ bừng tỉnh dậy.
Dư Tình không muốn xem thông báo, nhưng điện thoại cứ rung lên hết lần này đến lần khác không ngừng. Rốt cục đến khi nhận được cái thông báo, cậu cố sức giơ tay phải lên, mở khoá xem tin tức.
Người gửi đến là một dãy số lạ, nhưng Dư Tình rất quen thuộc.
“Xin lỗi cậu.”
“Tôi không biết nói chuyện lắm, nên nếu có chỗ nào nói không đúng, xin lỗi nhé.”
“Tôi chỉ muốn nói, cậu rất tốt.”
“Cậu rất ưu tú, cho nên…”
“Cậu viết văn cũng rất hay.”
Dư Tình nhìn tin nhắn này, không nói gì.
Sau đó di động lại rung lên: “Cho nên,…”
Dư Tình mặt không cảm xúc xem xong, ném điện thoại về lại trên giường.
Di động đột nhiên lại sáng lên, Dư Tình xoay người, vừa lúc thấy được tin nhắn mới: “Sống sót.”
Dư Tình như là bị đả kích, cậu cầm lấy điện thoại trả lời lại.
“Sống sót? Sống sót là một việc dễ dàng như vậy à?”
Quý Trăn cố gắng kiềm chế tính tình của mình, thật ra tính cách anh không tốt cho lắm, “Tất nhiên là không, tôi cũng cảm thấy ‘tồn tại’ là một việc không dễ dàng gì, nhưng nó ngăn cản được tôi sống sót sao?”
Anh nói xong lại hơi hối hận, cảm giác ngữ khí của mình có chút hung dữ.
Không biết vì sao, trong mắt anh đối phương là một vật phảm tinh xảo dễ vỡ. Anh rất sợ rằng bản thân mình không cẩn thận, khiến cậu vỡ tan.
Dư Tình ở bên kia dường như rất tức giận, hồi lâu không nói gì.
Quý Trăn xoa xoa mũi mình, một lúc lâu sau mới nói: “Xin lỗi cậu, chuyện đó, dường như tôi có hơi nặng lời.”
“Mọi người đều giống như anh sao?” Dư Tình hỏi.
“Hửm?”
“Tồn tại rất khó, nhưng vẫn sẽ sống sót.”
“Đúng vậy.” Quý Trăn nghĩ ngợi: “Rất nhiều người đều là như thế. Có điều không quan trọng lắm, nếu cậu không muốn nghe về việc đó, sau này chúng ta không nói đến nữa.”
Dư Tình: “Ừm”
“Nghỉ ngơi đi.”
“Ừ, anh cũng vậy.”
“Cúp nha.” Quý Trăn nói.
“Ừm… từ từ.” Trong khoảnh khắc anh muốn cúp điện thoại kia, Dư Tình nói: “Cảm ơn anh. Anh là người rất tốt, ngày mai, tôi vẫn có thể gọi điện thoại cho anh chứ?”
“… Ừ.”