Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Lưu luyến chia tay- Tô Thác- Phần
- ------------
Hôm đó cha ta không trở về ăn tối, trong nhà đột nhiên vắng tanh, hạ nhân đều trở nên an tĩnh hơn nhiều. Một bầu không khí bất an bao trùm lấy Thẩm gia.
Ta ăn cơm tối xong thì leo lên nóc từ đường, ngồi trên mái nhà nhìn về bầu trời ngập ánh tà dương huyết sắc ở phía Tây. Trong lúc yên lặng, ta có thể nghe rõ những thứ âm thanh khác. Ngoài tường viện tử, có vài bóng tử linh chợt lóe qua.
Ta che miệng nôn thốc nôn tháo, cố gắng xoa dịu cảm giác khó chịu không thể giải thích trong người.
Nhị Thái công đến bên cạnh ta rồi nói: “Thể chất ngươi đặc biệt, chắc là cũng cảm nhận được rồi phải không?”
Ta hỏi: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Nhị Thái công nói: “Đất trời loạn lạc.”
“Sẽ thế nào?”
Nhị Thái công nhìn về mảnh trời phía Tây, trịnh trọng nói: “Thiên hạ sẽ đại loạn.”
Ta nói: “Nhưng mà nơi này là dưới chân Thiên tử mà.”
“Thiên tử thì sao? Chẳng qua là mệnh tốt hơn người thường mà thôi. Năm nay địa long nằm lệch, phong thủy loạn hết rồi. Thời vận của Đại Đường cũng sắp cạn rồi.”
Ta thẫn thờ nhìn tia sáng màu đỏ cuối cùng phía bầu trời, nỗi sợ hãi trong lòng dần lớn mạnh. Ta ý thức được, những ngày vui chơi bừa bãi kia sắp một đi không trở lại rồi.
“A Mi.” Tiết Hàm gọi ta từ bên dưới.
Ta cúi đầu xuống. Huynh ấy đã thay y phục, cắt may chỉnh tề, vô cùng vừa vặn, nhưng không phải là kiểu dáng đồ mặc trong nhà.
Huynh ấy cũng thay đổi rồi.
Kể từ lúc bọn ta định thân, ta không còn nói chuyện với huynh ấy nữa, ngày thường nhìn thấy, nếu không phải là hung hăng trừng mắt thì là ở sau lưng tìm chút biện pháp trị huynh ấy. Nhưng mà huynh ấy cũng không oán hận nửa câu, cứ giữ mãi bộ dạng tươi cười với ta.
Chỉ là hôm nay, hai người bọn ta đều có tâm sự, vẻ mặt nghiêm trọng, đồng thời buông bỏ xuống khúc mắc trong quá khứ.
Ta hỏi: “Huynh cũng nghe nói rồi đúng không?”
Huynh ấy gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, giống như một thanh kiếm sẵn sàng chờ được tuốt ra khỏi vỏ.
Huynh ấy như vậy khiến ta cảm thấy xa lạ, ta cảm thấy huynh ấy không còn là Tiết Hàm của ta nữa.
Có lẽ thấy sự bất an của ta, Tiết Hàm cũng leo lên mái nhà ngồi cạnh ta.
Bọn ta cùng nhau ngồi ngắm nắng chiều dần tắt lịm phía chân trời, thật lâu chẳng ai lên tiếng.
Sau đó, Tiết Hàm mở miệng.
Huynh ấy nói: “Cha ta gọi ta quay về, nói rằng, ông ấy đã xin mệnh lệnh từ Hoàng thượng, ít ngày nữa là phải xuất chinh rồi.”
Ta hỏi: “Phải đánh trận rồi sao?”
Tiết Hàm gật đầu: “An Lộc Sơn vô cùng hung hãn, lại lôi kéo thêm mấy bộ lạc người Hồ nữa, quân đội của chúng ta đã sớm bại rồi.”
Ta thì thầm nói: “Tiết Tướng quân nhất định sẽ khải hoàn trở về.”
Tiết Hàm kinh ngạc nhìn ta, có lẽ đây là câu nói dịu dàng ân cần đầu tiên mà huynh ấy nghe được từ ta, thế nên trông huynh ấy vô cùng xúc động.
Ta có chút không tự nhiên, vò đầu bứt tai, đứng dậy nói: “Ta trở về đây.”
Đúng lúc này Tiết Hàm nắm lấy tay ta. Bàn tay huynh ấy nóng rực, siết chặt lấy cổ tay ta khiến ta rùng mình, Ta ngạc nhiên nhìn huynh ấy, trong đôi mắt kia hiện lên thứ tình cảm xa lạ, là xúc cảm ôn nhu trìu mến chưa từng có. Ta có chút ngây ngốc.
Tiết Hàm ôn hòa nói: “A Mi, mấy ngày này muội đừng chạy loạn nữa, ở yên trong nhà thôi, được không?”
Ta gật đầu.
Huynh ấy buông tay ta ra. Ta bước vài bước rồi quay đầu lại, huynh ấy vẫn nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Nhưng kỳ lạ là, lần này ta không cảm thấy mất tự nhiên nữa. Thay vào đó là cảm giác thật an tâm, thật thích chí.
Bởi vì quay đầu lại là thấy huynh ấy.
Một khoảng thời gian sau, cha ta đi sớm về khuya, Tiết Hàm cũng thường chạy về nhà huynh ấy. Tỷ tỷ ta về nhà, cũng chỉ suốt ngày cau mày thở dài bàn luận chiến sự với nương ta. Đám hạ nhân hoảng loạn, bầu không khí trong phủ vô cùng nặng nề.
Ta cũng an phận hơn nhiều, vô cùng nghe lời của Tiết Hàm mà không chạy loạn đi chơi nữa.
Một ngày nọ, Tô Thác tới tìm ta, một người trong tường, một người ngoài tường, huynh ấy nói với ta rằng huynh ấy phải đi.
Ta bàng hoàng: “Huynh phải đi đâu?”
Tô Thác buồn bã nói: “Cha ta phái người tìm được ta rồi, muốn đón ta trở về.”
Ta nhìn huynh ấy, quả thật là đã thay một bồ đồ mới tinh, chất vải tinh tế, trên đầu còn cắm một cây trâm bạch ngọc. Vốn dĩ huynh ấy đã vô cùng tuấn tú, giờ đây ăn vận như vậy tức khắc biến thành một vương tôn công tử cao quý. Nhưng nhìn huynh ấy như này, ta thấy vô cùng xa lạ.
Ta vô cùng buồn bã: “Huynh đi rồi, sau này ta tìm ai chơi cùng?”
Con người của Tô Thác vô cùng rộng lượng, lúc bọn ta cùng chơi với nhau, huynh ấy luôn nhường ta, chẳng như Tiết Hàm, lần nào cũng phải thắng ta mới được.
Nghe ta nói lời này, Tô Thác dở khóc dở cười, nói: “ A Mi, muội không còn nhỏ nữa, phải gả cho người khác tới nơi rồi. Sau này muội nên bớt chơi bời đi, học chút nữ công là ổn.”
Ta bĩu môi: “Ai bảo không đây! Cha ta đã định thân cho ta với Tiết Hàm rồi.”
Tô Thác sững sờ, lớn giọng hỏi: “Cái gì?”
Ta nhún vai: “Huynh ấy nói thích ta, muốn lấy ta, cha nương ta đều vui vẻ đồng ý rồi. Huynh nói xem, ta kém cỏi như thế, nếu huynh ấy không lấy ta thì sẽ không có ai lấy ta nữa sao?”
Nhưng ánh mắt của Tô Thác như phát hỏa: “Muội....định thân rồi?”
Ta nói: “Huynh nghĩ ta tình nguyện sao?”
“Muội có thích hắn ta không?”
Ta nghĩ tới mấy lời của A Tử, rồi lại nghĩ tới mấy ngày trước đây ngồi trên mái nhà, cảm thấy Tiết Hàm không đến nỗi đáng ghét như trước nữa. Thế là ta nói: “Chắc là có chút thích đi.”
Sắc mặt Tô Thác tái mét.
Ta nói tiếp: “Tô Thác, muội cũng rất thích huynh đấy.”
Tô Thác nghe xong, bất đắc dĩ cười cười. Huynh ấy đưa tay vuốt tóc ta. Ta còn chưa kịp thấy động tác của huynh ấy, chỉ thấy lóe lên một cái, huynh ấy đã cắt một lọn tóc của ta.
Huynh ấy cười với ta, lộ ra hàm răng trắng: “Cái này để ta làm kỷ niệm. A Mi, sau này ta sẽ quay lại thăm muội.”
Tô Thác cứ như vậy mà đi rồi.
- ------------