Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Lưu luyến chia tay- Tô Thác- Phần
- ------------
Mất đi bằng hữu, ta lại càng cô đơn. Đúng lúc này, a nương ta đổ bệnh.
A nương vốn dĩ có bệnh cũ, mỗi năm trời đổ lạnh là bà lại ho dữ dội. Năm nay lại đặc biệt nghiêm trọng, mỗi ngày khi thức dậy đều bị sốt nhẹ. Bọn ta đã đổi đại phu, thay thuốc nhưng bệnh của bà cứ tái đi tái lại cả tháng trời, nhập đông rồi mà bệnh tình còn chuyển biến nặng hơn.
Nam nhân trong nhà bận tới bận lui, tỷ tỷ lại đang mang thai, không thể thường xuyên trở về, trong nhà rối vô cùng rối ren. Ta đang đỡ nương uống thuốc, vừa uống xong bà liền ho liên tục. Bà phun ra một ngụm đờm, bên trên có dính máu.
Ta vô cùng luống cuống.
Hạ nhân trong nhà túm tụm lại xì xầm: “Bệnh này của phu nhân, xem ra vô cùng hung hiểm.”
“Đều nói năm nay số mệnh không tốt. Nào là đánh trận, nào là ốm đau.”
“Nghe nói đám phản quân kia đang hướng chỗ chúng ta mà tới.”
“Không phải là nói long mạch Đại Đường bị lệch rồi sao?”
Ta quát một tiếng: “Nói cái gì đấy?”
Hai bà vú già bị ta quát giật mình.
Ta lạnh lùng nói: “Thiên tử vẫn đang tọa ở Cung Đại Minh kìa! Quốc vận Đại Đường há có thể để các ngươi nghị luận. Nếu để truyền ra ngoài, ai cũng đừng mong giữ được đầu!”
Toàn bộ hạ nhân đều run như cầy sấy, nhìn ta với vẻ khó tin, giống như nhìn thấy một người khác vậy.
Ta không kiên nhẫn, phất tay: “Đều lui cả đi, đừng quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi.”
Mọi người đều lui hết xuống. A nương nằm trên giường nhìn ta, ánh mắt vui mừng nhưng lại ẩn chứa nước mắt. Trong lòng ta có một nỗi buồn khó tả.
Sau lúc ấy, ta dần dần giúp a nương quản gia. Ta xưa nay vô tâm vô phế, trong phủ không hề có chút uy tín nào. Để mọi người trong phủ tín nhiệm, không thể không trưng cái vẻ mặt lạnh lùng này suốt ngày. Thật lâu sau, hạ nhân đều bàn tán với nhau, nói Nhị tiểu thự hình như đã bị thứ gì đó thương tổn rồi.
Giờ ta mới biết được a nương ta đã vất vả thế nào.
Một ngày nọ, ta đang ngồi trong thư phòng tính toán sổ sách thì Tiết Hàm tới.
Mấy ngày nay huynh ấy bận việc trong triều, chính sự trên người nên bọn ta cũng không thường xuyên gặp nhau. Bây giờ gặp lại, phát hiện huynh ấy lại cao lên rồi, đen hơn, ánh mắt cũng minh mẫn hơn.
Ta đã sớm biết người khác nói huynh ấy anh tuấn, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên ta cảm thấy huynh ấy nhìn đẹp mắt. Nhận ra điều này làm mặt ta nóng hết cả lên.
Tiết Hàm bước vào, nhẹ giọng hỏi ta: “Muộn như vậy rồi vẫn còn bận sao?”
Ta nói: “Ta không giỏi tính toán, một trang thôi phải tính rất lâu.”
Huynh ấy nói: “Trước đây dạy muội, muội lại sống chết không chịu học.”
Ta cười khổ: “Ta làm sao biết sẽ có ngày hôm nay?”
Ánh mắt Tiết Hàm trở nên ảm đạm: “A Mi, muội vất vả rồi.”
Ta đặt đồ ở trong tay xuống, đi tới chỗ huynh ấy. Ta hỏi: “Tình huống thật sự không ổn sao?’’
Tiết Hàm mệt mỏi gật đầu: “Cha ta bây giờ tuy rằng có thể miễn cưỡng đối kháng, nhưng phản quân thế lực mạnh mẽ, là có chuẩn bị mà tới. Cha ta cùng đại ca đã bị vây trong thành mười ngày....”
Mấy năm qua, Hoàng thượng vô cùng tin tưởng An Lộc Sơn, phàm ai có ý kiến bất đồng với An Lộc Sơn đều được đưa tới cho ông ta xử lý. Bản thân Hoàng thượng cũng trầm mê trong lòng Quý phi, sớm đã không màng chính sự. Giờ đây phản quân vây tới, bên ta bại binh chất như núi, có muốn vội cũng không vội nổi nữa.
Gương mặt mệt mỏi và phờ phạc của Tiết Hàm lại có nét tuấn mỹ động lòng người. Một người luôn tự tin, một người luôn phấn chấn như huynh ấy, vậy mà cũng có ngày phải lo lắng như vậy.
Ta cảm thấy đã đến lúc an ủi Tiết Hàm rồi, thế là ta nhẹ nhàng nắm lấy tay huynh ấy, kéo huynh ấy ngồi xuống. Sau đó rót cho huynh ấy một tách trà.
Tiết Hàm trưng ra biểu tình thụ sủng nhược kinh, vừa cảm động vừa vui mừng Ta có chút không tự nhiên, bèn chỉ vào tách trà rồi nói: “Là trà hoa nhài đấy, huynh uống thử xem. Ta biết mấy ngày này huynh rất vất vả, ta chỉ muốn nói mọi chuyện đều có Thiên mệnh, người tốt sẽ được báo đáp.”
Tiết Hàm vui mừng cười giống hệt nương của ta: “A Mi, muội trưởng thành rồi.”
Ta hỏi: “Trưởng thành, là tốt hay là xấu?”
Huynh ấy nói: “Tốt, cũng không tốt. Ta hi vọng muội có thể thành thục hiểu chuyện, lại hi vọng muội vĩnh viễn vô ưu vô lo.”
Ta lại hỏi: “Ta như vậy, có được gọi là thành thục hiểu chuyện không?”
Tiết Hàm cười: “Hiểu chuyện rồi, nhưng chưa chắc đã thành thục.”
Ta nói: “Ta không hiểu.”
Huynh ấy đặt tách trà xuống, cẩn thận mà nắm lấy tay ta, cứ như thể đang nâng niu thứ bảo vật nào đó. Ánh mắt nhìn ta vô cùng dịu dàng, nói: “Không vội, sau này rồi muội sẽ hiểu thôi.”
Bốn ngày sau, tin dữ truyền đến, phản quân rốt cuộc phá thành, Tiết lão tướng quân chết trận, mà Tiết đại ca sống chết chưa rõ.
Hôm đó trời mưa rất to, phía chân trời có tiếng sấm vang lên. Nhưng chỉ có ta có thể nghe thấy tiếng mặt đất rạn nứt, hỗn loạn méo mó, thiên địa đều sụp đổ. Những thay đổi ấy khiến ta càng thêm hoảng loạn, ta chạy vội ra khỏi hành lang, hạ nhân bị ta đụng vào nghiêng ngả nhưng cũng không dám nói một lời.
Tiết Hàm mặc bộ áo giáp màu xanh đen, cả người ướt sũng. Huynh ấy nắm chặt thanh kiếm trong tay, đứng thẳng tắp trong đại sảnh, trông hệt như một pho tượng. Nước từ tóc từ người huynh ấy nhỏ xuống, đọng lại trên mặt đất.
Ta chạy vào phòng, huynh ấy quay đầu lại nhìn ta, trong đôi mắt u tối chợt sáng lên.
Ta bước đến, nắm lấy bàn tay ướt đẫm của huynh ấy rồi nói: “Huynh phải đi sao?”
Vẻ mặt Tiết Hàm đau đớn, có chút ngoan cường nói: “Ta phải đi chi viện cùng nhị ca và tam ca.”
Ta cảm thấy trái tim như có gì đó đè xuống,nặng trĩu, hơi thở có chút khó khăn Ta ôm chặt huynh ấy rồi nói: “Huynh phải để ý hướng Đông.”
Trực giác nói cho ta biết, huynh ấy cần phải lưu ý hướng Đông.
Tiết Hàm nhìn tôi dịu dàng âu yếm, đưa tay chạm vào mặt tôi. Bàn tay huynh ấy ướt và lạnh, nhưng lại khiến mặt ta nóng bừng.
Cảm giác lo lắng vô cùng xa lạ, ta càng cảm thấy bất an.
Tiết Hàm từ trong ngực móc ra một cái túi màu đỏ, bên trong là một khối ngọc bội Triều Thọ không tỳ vết.
“Đây là di vật của nương ta, muốn ta tặng nó cho thê tử của mình. A Mi, muội cầm lấy đi.”
Ta ngây ngốc nhận lấy. Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm, mặt đất chấn động. Nha hoàn nhát gan kinh hãi kêu lên một tiếng, còn Tiết Hàm ôm chặt lấy ta.
Sức lực của huynh ấy vô cùng mạnh mẽ, ta có thể cảm nhận được huynh ấy đang run rẩy. Nước mưa từ bộ áo giáp của huynh ấy thấm sang y phục của ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng thì Tiết Hàm đã buông ta rồi. Tiết Hàm đối cha ta ôm quyền, sau đó không quay đầu lại đi thẳng vào màn mưa.
Ta quay đầu nhìn, mưa bay làm mờ tầm mắt ta, chỉ còn nghe thấy tiếng ngựa hí cùng tiếng vó xa dần.
Cha ta đi tới, đặt tay lên vai ta.
- ------------