Chương
Cờ đỏ
Thị trấn Sawtin nằm trọn vẹn giữa hai cánh rừng dài và rộng, bao trọn lấy bốn mặt của những toà tường thành, hiện vẫn còn được giữ lại từ thời chiến tranh xa xưa vì nơi này khá cô quạnh và tách biệt. Carl đã có lần được bố dẫn đến đây trên đường ông đến Menvor để thực thi một công vụ nho nhỏ hồi nó mười tuổi. Nhưng hiện giờ con đường mòn dẫn vào Sawtin có vẻ rậm rạp và um tùm hơn rất nhiều bởi người ta đã xây dựng một con đường nhựa dài, ngoằn nghèo, phẳng lì, rộng thênh thang dẫn từ trạm ga cũng mới xây Sawtin-Wickest vào bên trong cổng thành chính. Nó và Ellen phải đi bộ dọc theo đường mòn băng qua rừng đó để tránh bị những thị vệ gác thành phát hiện lúc bay lập lờ trên bầu trời. Và có điều thú vị là con sư tử bay lượn anh dũng như chúa tể bầu trời thực ra lại rất chậm chạp và nặng nề lúc đi lại bằng bốn chân trên nền đất cỏ vốn là nguyên thuỷ so với những con khác.
Thời tiết ở đây khá hơn ở Mindi nhiều, vẫn lạnh nhưng chưa hề có tuyết rơi phủ đầy mặt đất khiến con đường chúng đi bớt phần nhiều vất vả. Đến lúc này, nó tự dưng nhận ra hai đứa trông chả khác gì những tay tội phạm bị truy nã đang đi cùng với một sinh vật đột biến đã trốn thoát khỏi một trung tâm nghiên cứu động vật phép thuật nào đó và đang cố gắng bỏ trốn gia đình, pháp luật để đi trên con đường hẻo lánh hoang vu mà bình thường ít ai muốn bước tới.
Quá trưa, hai người mới đến được bìa rừng, ngay gần con đường đá dẫn vào cổng chính Sawtin. Trên suốt đường đi, nó đề nghị Ellen vào thị trấn để mua một vài cái bánh mỳ, gia vị và đồ ăn nhẹ với số tiền ít ỏi mà nó đã mang theo bởi nó nghĩ những người phụ nữ luôn muốn tự mình đi mua sắm để tỏ ra đảm đang và tháo vát những chuyện nội trợ gia đình, nhưng cô nàng bóp nát ngay ý tưởng đột phá của nó. Thay vào đó, nó mới là người được cử vào thành trong khi Ellen sẽ cố gắng kiếm vài con thú hoang cho bữa trưa muộn hôm đó, nếu có.
Vậy là nó cố gắng dùng mọi trí thông minh để bày đặt ra một cái cớ nho nhỏ cho nó để có thể vào trong thị trấn mà không bị căn vặn nhiều bởi những tay gác cổng rằng: nó có một người bà con đang thời kỳ hấp hối chờ nó đến phía trong thị trấn và nó đã vội vã đến ngay đây mà không mang được nhiều hành lý. "Nghe cũng tạm!"- Carl tự nhủ.
Những cột đá dày, cao, rêu mốc hiện ra thấp thoáng sau những bóng che của các tán cây rừng, giờ trông đã thưa thớt thấy rõ. Nó háo hức vì cuối cùng, sau hơn hai ngày ăn hang ở lỗ, nó cũng đã được tiếp xúc trở lại với nền văn minh của các thần. Cơn vui sướng trào lên khiến chân nó như nhịp nhàng và nhẹ đi rất nhiều sau hàng giờ liền đi bộ. Nó bước qua một gốc cây lớn, đối diện với cánh cổng thành đá sừng sững trước mặt của thị trấn Sawtin, xứ Pallux. Nhưng đúng lúc nó muốn bước thêm một bước nữa ra vùng sáng mạnh, nó nhận ra một dấu hiệu cảnh báo khác thường và đôi chân nó nặng chịch suy tư và lưỡng lự.
Một lá cờ đỏ với biểu tượng cây trắng bên trong được treo ngay ngắn trước cổng thành. Những barie được kéo xuống ngăn cản bất cứ sự ra vào bất thường nào. Lính canh được tăng cường nhiều thêm trên những bức tường thành dày đặc với thanh gươm dài và nặng treo trang bị ngay ngắn bên hông. Carl biết dấu hiệu đó. Hồi nó còn học ở trường giáo dục văn hoá, khoảng năm lớp năm hay sáu, người ta có giảng dạy một môn là "Lithendu học". Trong mỗi tiết, chúng sẽ học một vài thứ khác nhau như về: địa lý, lịch sử hình thành, văn hoá vùng miền... và cả về những quy tắc trong điều hành cũng như đảm bảo an ninh của Hội Đồng. Có những dấu hiệu được quy ước chung nếu như có tình huống khẩn cấp cần được loan báo đến người dân tức thì, chẳng hạn như chiến tranh, bệnh dịch hay thảm hoạ thiên tai. Khi một nơi nào đó ở Lithendu xảy ra một trong những sự cố đó, người ta sẽ bắn pháo hiệu lên cao cả trăm dặm để cảnh báo tới các ngôi làng, thị trấn khác và đến tận Menvor, giúp họ có những chuẩn bị tối cần thiết về trị an, lương thực, thuốc men... trước khi người đưa tin chính thức được cử đến. Và khi nhận được tín hiệu đó, người ta sẽ treo một lá cờ như lá cờ hiện đang được treo trên cổng thành Sawtin lúc này để cảnh báo người dân, khách thăm quan du lịch... và mọi cổng chính phụ sẽ được phong toả, người dân bên trong sẽ ở yên đó cho đến khi lệnh chính thức từ Menvor được ban xuống. Còn người bên ngoài muốn vào sẽ phải qua rất nhiều những biện pháp nhận dạng để được chấp thuận cho trú tạm, thậm chí là bị bắt giam không ăn uống cho đến khi chứng minh là mình hoàn toàn vô hại.
Lá cờ được treo hiện giờ là màu đỏ. Màu đỏ là biểu trưng cho chiến tranh. Vậy là có chuyện chẳng bình an đang xảy đến với Lithendu. Lệnh giới nghiêm đang được ban ra ở Sawtin. Biểu hiện là những barie chắn, những Vệ Thận trang bị kiếm, cung sáng choang. Carl nhận ra hai điều: một là nó không thể vào thành lúc này vì nó không hề mang một chút gì giấy tờ nhận dạng bản thân. Hai là, những gì Ellen nói có thể là sự thật, chắc chắn người ta đã bắn dấu hiệu cảnh báo chiến tranh từ một nơi nào đó gần nơi Ellen sống và Sawtin đã nhận được.
Nó vội vàng lùi lại vào trong rừng. Ellen nhìn nó ngỡ ngàng:
- Có chuyện gì vậy?
Nó chỉ cho Ellen lá cờ. Nhưng có vẻ cô nàng không nhìn ra hoặc cố tình phủi đi những nguy hiểm từ dấu hiệu đó. Cô hỏi lại:
- Là sao?
- Cậu bị mất trí à? - Nó nói trong đôi chút tức giận - Cậu không nhận ra lá cờ sao?
Ellen gật gật:
- Có nhưng...
Nó lấy tay bịt miệng Ellen ngay trước khi một con ngựa bay đang dầm dầm lao tức tốc vượt qua một rặng cây phía trước. Những chiếc móng đóng đinh sắt đáp gọn gàng trên nền đường đá cứng nhắc và tiếp tục lao đi với tốc độ tối đa có thể. Carl nhận ra biểu tượng của Menvor trên vạt áo choàng người loan báo đang cưỡi trên con ngựa đó.
Nó kéo tay Ellen, hai đứa chạy sâu hơn vào chỗ những tán rừng đậm để tránh bị phát hiện và để không phải chuốc lấy thêm rắc rối.
- Có chuyện gì vậy? - Ellen lại hỏi.
Nó bắt đầu trở lên bực bội. Nó nói khá nặng trong khi vẫn cố quan sát người loan báo sau một thân cây lớn.
- Cậu không thấy dấu hiệu cảnh báo chiến tranh sao?
- Lá cờ đó? - Ellen hỏi lại.
Nó quay nhìn Ellen. Tự hỏi về điều gì trong những thứ chúng ăn hoang dại trong rừng làm cô nàng trở lên mất trí.
- Đúng thế! Lệnh giới nghiêm rồi!
Ellen có vẻ hoang mang. Cô hỏi :
- Vậy là không vào được thị trấn, đúng không?
- Tất nhiên! - Nó trả lời không cần nghĩ.
- Vậy ta đi đường nào đây? - Ellen hỏi.
Nó suy nghĩ mất một lúc trước khi vạch ra hai con đường:
- Một là quay lại đường mòn, hai là băng qua khu rừng phía trước. - Nó nhấn mạnh thêm về phương thức di chuyển - Cả hai sẽ đều phải đi bộ, ít nhất là đến khi đủ xa để lính canh Sawtin không nhìn thấy.
- Cánh rừng này dẫn đi đâu? - Ellen lại hỏi và chỉ về cánh rừng trước mặt.
- Tớ nghĩ là vòng qua thị trấn. - Nó không chắc chắn khi trả lời.
- Nhưng sẽ rất dễ bị lạc nếu ta đi bộ!
Nó chưa nghĩ đến điều đó. Nhưng rồi mọi thứ lại trở lên sáng như ban ngày. Nó vội vàng lục túi đồ của nó mang theo. Và cái la bàn được lôi ra ngay sau đó.
- Cái gì vậy? - Ellen hỏi khi nó chưng ra cho cô nàng xem.
- La bàn - Nó trả lời - Thứ giúp ta không bị lạc.
Vậy là yên tâm. Chúng quyết định đi vào khu rừng ngay phía bên phải thị trấn, cứ hướng thẳng theo phương bắc thì sẽ đến Menvor được nhanh hơn thay vì sẽ không phải quay lại mười dặm đường mòn rậm rạp.
Trời ngày càng tối hơn và khu rừng càng trở lên u mịch với những cành cây trơ trụi, thẳng đuột, cao vút và xần xùi. Có vẻ đây là một khu rừng cổ thụ bởi Carl để ý thấy trên nhiều tảng đá, rêu mốc mọc thành nhiều tầng dày trơn trượt. Phải cố gắng lắm nó mới trụ vững trên những bước đi siêu vẹo, nghiêng ngả. Ellen cũng không có gì là thành thạo kỹ năng đi trong những khu rừng loại này. Con sư tử đi sau cùng, rõ ràng nó đang cố tỏ ra là một tên giám sát cừ khôi khi nó cứ không ngừng ngó trái, nghiêng phải với ánh mắt sắc bén lia thành những hàng chớp đỏ lòm, trông cũng ma mị không kém gì hơi hướng của khu rừng này.
Mỗi bước đi là một dấu ấn của sự mệt mỏi. Carl không rõ là vì nó đói hay đôi chân của nó đã hoạt động hết công suất mà càng lúc nó càng cảm thấy mình khó mà có thể đi tiếp nếu không dừng nghỉ để hồi phục sức. Đầu nó bắt đầu quay mòng mòng với những hình ảnh méo mó khó hiểu.
- Mình nên nghỉ lại một lát đã! - Nó gợi ý - Trời cũng tối rồi!
Ellen cũng có vẻ thấm mệt. Cô nàng ngồi phịch xuống một tảng đá bóng lưỡng, đăm chiêu nhìn vào khổng không vô tận trong bóng đêm đang đe doạ ập đến nhanh chóng xung quanh. Có vẻ cô nàng đã tự hỏi như nó rằng không biết bao giờ thì khu rừng này mới kết thúc.
Đốt lại ngọn lửa không khói không mồi, Ellen một lần nữa mang hơi ấm trở về cho cả hai đứa khi chúng quyết định nghỉ chân trong một khoảng trống với nhiều tảng đá lớn xếp vòng quanh. Chúng đánh chém nửa phần lớn thịt thỏ còn sót lại mà hồi chiều con sư tử đã săn và mang về cho chúng. Carl cá rằng nó đã kiếm được nhiều hơn thế nhưng lại chỉ cho tụi nó có một con. Nhưng đó cũng là món thỏ nướng ngon nhất vì cái bụng đang đói cồn cào hiện giờ của nó, thèm khát được có một chút đạm và chất béo động vật. Nói vài câu chuyện phiến trước khi nó lôi trở ra hai cái áo choàng dạ nó mang theo và chia đều, làm chăn đắp cho hai đứa.
Suốt cả tối đó, khi nó đã chọn ình chỗ nằm cạnh một tảng đá lớn với lớp lá khô tạm làm đệm, nó cứ băn khoăn, trằn trọc về tất cả mọi chuyện đã và đang xảy đến. Nó không muốn nghĩ quá nhiều nhưng có vẻ, kể từ lúc nó quyết định giúp Ellen đến Menvor bằng con đường không chính thống (ý là không đi bằng tàu hoả) thì nó đã bỏ qua khá nhiều thứ và cũng nhận được nhiều điều quan trọng tương tự.
Nó chợt nghĩ về dấu hiệu chiến tranh ở Sawtin. Nó biết là có những điều cực kỳ tồi tệ đang xảy ra ngoài kia. Nó tự hỏi không biết có ai đã bị giết không và chúng đã lan tràn đến đâu? Nó muốn biết tình hình gia đình nó hiện giờ thế nào và vì sao cuộc chiến này lại diễn ra. Nó cần thông tin, nó cần phải trở về. Đi lang thang trong rừng như thế này thật quá nguy hiểm. Nó ý thức rằng mọi việc nó làm với Ellen suốt ba ngày qua có vẻ chỉ là chút bốc đồng không đáng có. Lẽ ra nó lên khuyên cô nàng ở lại Mindi và chờ hồi đáp của mẹ hơn là lặn lội nguy hiểm đến Menvor. Ellen biết về cuộc chiến đang diễn ra và có vẻ cô nàng còn che giấu nhiều điều về thân thế của mình với nó.
Rồi nó nghĩ về lời tiên tri mà nó gần như đã cho là đồ xỏ lá nhắng nhít suốt cả tuần nay. Lời tiên tri đã nói về chiến tranh, phải chăng nó là đây? Và nếu đúng là thế thì nó sẽ phải chết trong cuộc chiến đó. Lỗi sợ hãi bắt đầu vây kín nó như cái lưới đang vớt lên một con cá lục nhỏ nhoi giữa đại dương. Vậy thì nếu còn ở ngoài, nó và Ellen sẽ càng dễ gặp điều chẳng lành hơn. Nó quyết định sẽ khuyên Ellen quay về Sawtin, tìm kiếm một cơ hội giúp cả hai an toàn. Người ta sẽ cho phép thôi. Cùng lắm là nó sẽ bị nhốt trong ngục. Đó còn hơn là chết mất xác trong rừng thế này. Nó quyết định ngay điều đầu tiên nó cần làm vào sáng mai là khuyên Ellen trở về, trước khi mi mắt nó lặng trĩu suy tưởng cám giỗ và nó chìm sâu vào giấc ngủ.
Nó bật dậy khi cảm nhận được có khá nhiều nước rơi xuống áo choàng khiến người nó ướt sượt vài chỗ và lạnh cóng. Nó tưởng là mưa nhưng hình như không phải, nước chỉ rơi có một vài giọt quanh chỗ nó và ngừng hẳn. Con sư tử vẫn ngủ im lìm trên một tảng đá gần đó, ánh lửa đã tắt từ bao giờ, không gian xung quanh trở lên đen đặc và tĩnh mịch đến rợn người. Nó nhìn mãi từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái nhưng không thấy Ellen đâu. Một lỗi lo sợ ập đến. "Phải chăng là cô nàng bị kẻ nào đó bắt cóc trong lúc nó ngủ?"- Nó nghĩ. Nhưng rồi nó lại tự phủ định ý tưởng đó bởi nếu thế thì chúng đã bắt luôn cả nó rồi. "Hay là họ không thấy nó?" Không thể nào, nó chỉ cách Ellen vào lần cuối nó nhìn thấy cô có vài bước chân. Thậm chí một tên cận nặng cũng có thể nhìn thấy nó. Vậy là nó quyết định đi tìm, nhưng nó không dám hét lên tên cô vì sợ sẽ đánh động cái gì đó từ trong bóng đêm.
Và rồi ngay sau lúc nó khoác tấm áo choàng lên người, nó nghe có vài tiếng rì rầm cùng một thứ ánh sáng tím trắng, sáng loá lên phía sau một gốc cây lớn cách chỗ nó đứng chừng hai chục bước chân.