Chương
Strigost
- Cậu đang làm gì vậy? - Nó hỏi khi phát hiện ra người tạo ra thứ ánh sáng tím đó là Ellen. Cô nàng đang núp vào sau một gốc cây, với hai tay nắm chụm vào một thứ gì đó, rất sáng.
Thấy nó, Ellen bất ngờ đứng bật dậy, đáng rơi vật đang cầm trong tay. Cô nhìn nó kinh hoàng:
- Không có gì đâu. Chỉ là...
Cô định nhặt lại vật đang toả sáng dưới đất nhưng nó đã nhanh hơn. Nó cầm thứ đang tỏ ra nóng ran lên khỏi mặt đất cứng. Và trong một vài tích tắc ngắn ngủi, nó vất vật đó trở lại ngay dưới chân Ellen. Thứ đó tắt ngúm và im lìm.
Nó không biết rằng mình nên làm gì, nên cư xử ra sao. Nhưng điều đầu tiên nó nghĩ đến là phải lùi lại, tránh càng xa con người trước mặt nó càng tốt. Nó đã lùi lại chừng mười bước, tránh xa tầm tay với của Ellen và nhanh chóng nhặt lên một hòn đá ngay đó để làm vật tự vệ.
Nó gắt lên:
- Là cô?
- Có chuyện gì vậy? - Ellen trả lời nó bằng một thứ giọng mà nó coi là sự giả dối trắng trợn.
Nó tiếp tục quát lên:
- Cô là chủ của nó! Cô là kẻ đã đột nhập vào trường tối đó, phải không?
Mặt Ellen trắng bệch. Mắt mở to. Cô nói:
- Làm sao cậu biết...
Nó ngắt ngang, nó không muốn cô ta đặt câu hỏi cho nó:
- Và cũng chính cô gửi chiếc huy hiệu đó đến cho tôi khi tôi nằm trong bệnh xá, đúng không?
- Đúng nhưng điều đó...
- Và tôi còn biết những kẻ đi cùng cô là ai! - Nó tiếp tục, phớt lờ câu nói dang dở của Ellen. - Cô là kẻ đã giúp chúng vào trường! Và cũng có thể cô là kẻ tiếp sức cho chúng vào Lithendu, đúng không?
- Chúng? Ý cậu là gì? - Ellen hỏi.
- Lũ tiên! Hai tên mặc đồ đen đã đi cùng cô! Kẻ đã xâm chiếm giấc mơ của tôi để giành lại nó! - Nó chỉ tay về cái huy hiệu nằm ngay dưới chân Ellen.
Ellen gạt phăng đi. Cô ta tiến thêm vài bước nhưng nó vội lùi lại. Tay nó vẫn cầm chắc hòn đá. Nó giơ cao và nói:
- Đứng yên đó!
Cô ta vẫn có tỏ ra ngây dại trước mặt nó. Cô ta nói:
- Nghe này! Họ đúng là tiên nhưng tớ chắc rằng cậu đang hiểu nhầm câu chuyện rồi!
- Không nhầm lẫn gì hết! Cô đã giúp bọn chúng xâm nhập Lithendu. Giờ thi cô hài lòng rồi đấy! Bọn chúng đã mang chiến tranh trở lại nơi này! Tại sao cô làm thế? - Nó không biết mình cảm thấy giận dữ như thế nào khi nói những lời đó nhưng quả thật, nó đã cảm thấy rất ghê tởm con người mà nó đã từng coi là bạn này.
- Bọn tôi không gây ra chiến tranh! - Ellen cũng bắt đầu không giữ được bình tĩnh, cô ta hét vào mặt nó - Bọn tôi chỉ là nạn nhân của nó!
- Bọn tôi? - Nó lặp lại - Vậy ra cô chấp nhận bán đứng cả giống loài mình chỉ vì hai từ "bọn tôi" đó thôi à?
- Cậu khinh miệt các tiên đến thế sao? - Mắt Ellen dớm lệ khi cô nói những điều đó.
Trong một thoáng, nó bắt đầu cảm thấy rằng mình đã đi hơi quá xa trong vấn đề này và dường như nó đã làm Ellen tổn thương thật sự. Nhưng rồi nó chợt nhận ra, nó không thể yếu đuối. Nó trả lời dứt khoát:
- Đúng! Tôi đã tưởng chúng có thể khác sau ngần đó thời gian. Nhưng tôi đã nhầm, chúng là ác quỷ, chúng không bao giờ đáng được tôn trọng!
Một quả cầu lửa vụt qua, cách đầu nó chừng hai phân ngay trước khi nó kịp nhảy qua một bên để tránh bị thiêu rịu. Nó quát lên:
- Chắc chúng đã dậy cô những thứ đó đúng không? Chẳng lẽ những phép màu của thần không đủ cho cô sao?
Lại một quả lữa bay vụt đến nhưng lần này nó đã bay lệch đích quá xa. Quả cầu đập vào một cây gỗ gần đó và tàn lụi khi vừa chạm xuống nền đất lạnh ngắt. Ellen có vẻ không muốn ngừng tay, khi quả cầu thứ ba bay vọt đến và làm xém mất một mảnh vạt áo của nó khiến nó phải cuống cuồng dập bằng cách nắm chặt tay. Nó cảm nhận sức nóng khủng khiếp và sự tê rát lan ra khắp lòng bàn tay nó.
Nó cũng đáp trả nhưng không bằng cầu lửa, vì nó đâu đã được học làm điều này. Thay vào đó, nó ném những hòn đá mà nó nhặt được về phía kẻ đang cố gắng muốn thiêu chín nó trong rừng.
Nhưng khi nó vừa nhặt lên viên đá thứ hai thì con sư tử của cô ta lao đến từ phía phải, quật đổ nó xuống đất một lần nữa khiến nó không tài nào cử động được. Hai chân trước của con thú đề chặt hai tay khiến nó cảm thấy tê dại cả lòng bàn tay. Con vật gầm lên trước khi có ý định bổ nhào tới và cắn xé nó tan tành. Nhưng rồi, cũng giống hệt cách đó gần hai ngày, chủ của nó lại ra lệnh cho nó dừng lại bằng một thứ tiếng nghe nhói tai:
- Mêra!
Nhưng lần này con vật vẫn không buông nó ra, hai tay nó vẫn bị khoá chặt mặc dù con thú đã thôi ý định cắm những cái răng to đùng đầy dớt dãi vào cổ nó. Nó cố gắng dùng mọi sức lực mà nó có để thoát khỏi những thứ ghê tởm này nhưng vô vọng.
- Mêra! - Cô ta lặp lại và tiến đến gần con thú hơn đúng lúc nó gầm lên một tiếng thống thiết.
Ánh mắt đỏ lòm của con sư tử vẫn dán chặt vào mặt nó trước khi nó bất ngờ lăn kềnh sang một bên. Ellen hốt hoảng nhìn quanh, còn nó thì vừa kịp nhận ra điều gì đã hạ gục con vật to lớn này. Ngay bên mạng sườn phải, có năm cái gai lớn (trông như những mũi tên mà người ta hay phi ra từ những ống thổi nhưng trông sần sùi và rêu mốc hơn) găm sâu vào lớp lông dài và rậm của con sư tử. Máu từ đó chảy ra ngày càng nhiều.
Nó cố gắng gạt chân con vật ra khỏi người trước khi lé một mũi tên tương tự bay vụt qua trước mặt. Ellen thì vừa phóng ra một của cầu lửa về hướng mà cô ta cho là vị trí của những tên xạ thủ bóng đêm giấu mặt.
Trong vài giây ngắn ngủi của khoảnh khắc quả cầu lửa phóng ra và kéo theo một vệt sáng dài, soi rõ hơn vùng tối giữa những cái cây sần sùi trong rừng, Carl nhận ra những hình thù nhỏ bé, nhăn nheo sau lớp da sần sùi màu nâu xám. Những cánh tay dài vươn ra, không ngừng quăng quật vào trong không trung trong khi một bộ mặt xấu xí, cứng nhắc và khô khốc thì liên tục phóng ra những mũi tên nham nhở về phía chúng. Nó gào lên báo hiệu cho Ellen trong vô thức:
- Lũ Strigost đấy!
Cô ta quay lại nhìn nó và hỏi lại trong khi cố gắng phóng thêm một quả cầu lửa khác:
- Cái gì?
- Strigost! - Nó thì thầm khi đã bước đến gần Ellen.
Lần này, quả cầu của cô ta đập trúng một con Strigost khiến nó bay ngược trở lại và đập vào một thân cây ngay đó, gẫy vài cánh tay và cháy tàn lụi.
Đoán rằng cô ta định hỏi lại lên nó đã đưa tay lên ngăn trước nhưng cô ta gạt phăng nó ra và nói còn lớn hơn trước đó:
- Cậu định làm cái gì vậy?
Hai quả cầu được Ellen phóng ra cùng lúc nhưng chỉ một quả trúng đích. Nó đẩy văng một con khỏi thành luỹ đang ngày càng đông lên của chúng khiến con vật bắt lửa và kéo một vài con khác cháy theo khi những cánh tay của nó không ngừng vung vẩy trong sự đau đớn của những ngọn lửa đỏ lòm, sáng rực.