Gần đây đúng là Tô Mộc Hề đã gặp khá nhiều chuyện phiền phức, nhưng mấy loại từ như ấn đường biến thành màu đen mà đạo sĩ hay nói, cô không tin, vì vậy cô nói: “Hôm nay tôi không có bôi kem chống nắng.”
“Cô bé đáng thương này lúc nào cũng chọc phải mấy thứ không sạch sẽ, đúng là đáng thương.” Mục Liễu Sắt vỗ vai cô, “Nếu như cô muốn giúp đỡ, có thể nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tận dụng hết khả năng của mình. Còn thù lao thì, cũng không cao, vẫn như lần trước, năm ngàn.”
“Nghĩ hay quá nhỉ!” Tô Mộc Hề bật thốt lên, “Thà tôi đi tìm Cố Dĩ Bạch còn hơn! ”
Dứt lời, cô liền đứng dậy rời đi.
Mặt trời bên ngoài toả nắng chói chang, ra khỏi siêu thị, một đợt khí nóng ập vào mặt cô.
Tô Mộc Hề bung dù ra, chậm rãi đi ở ven đường, đột nhiên cô lại nhớ đến những lời mà Cố Dĩ Bạch nói với mình hôm qua, cảm thấy có chút khó chịu.
——
Vụ án xảy ra trong ngõ hẻm trước cửa hàng của cô chưa tới mấy ngày đã phá được án.
Nạn nhân là một kẻ trộm chuyên nghiệp, thường xuyên phải vào đồn cảnh sát, cũng đắc tội với không ít người, có người không ưa gã, nên đã ra tay đánh người, ngờ đâu người đó lại nặng tay quá, lỡ tay đánh chết gã.
Hung thủ tổng cộng có hai người, sau khi giết nạn nhân thì đã bỏ chạy khỏi thành phố Lam Ninh, hiện tại đã không bắt được.
Vụ án này, phá rất thuận lợi.
Phá án, đương nhiên một chuyện đáng để vui mừng, Giang Tín Chi nói muốn mời Tô Mộc Hề đi ăn một bữa.
Đương nhiên Tô Mộc Hề sẽ đồng ý ngay không chút khách khí rồi.
Chỗ Giang Tín Chi chọn chính là một nhà hàng Tây sang trọng, lúc Tô Mộc Hề đến, thì có phục vụ dẫn cô vào phòng khách.
Đèn trong phòng hơi tối, chỉ thấy có một chiếc bàn ăn dài được phủ lên bởi một miếng vải trắng, bên trên đặt ngọn nến màu trắng, trong bóng đêm ánh sáng của nến tự do nhún nhảy, tựa như một tiểu tinh linh nghịch ngợm.
Còn Giang Tín Chi thì ăn mặc chỉnh tề, âu phục màu xanh đen, bên trong là áo sơ mi trắng, thắt nơ. Có lẽ là do ăn mặc nghiêm túc, dáng người của anh ta còn đẹp trai hơn ngày thường nhiều, mặt mày anh tuấn. Sau khi nhìn thấy Tô Mộc Hề bước vào, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Tô Mộc Hề cau mày, đây rõ ràng là một bữa tối dưới ánh nến, có gì đó không ổn.
Ở phương diện tình cảm, từ trước đến nay Tô Mộc Hề cũng không quan tâm cho lắm, tuy là cô cũng phát hiện ra, hơn nữa cũng từng nghe Cố Dĩ Bạch nói qua, thế nhưng Giang Tín Chi cũng chưa từng vượt qua giới hạn của mình, cô cũng liền nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng mà hôm nay, có lẽ cô chạy không thoát rồi.
Cô ngồi xuống đối diện Giang Tín Chi, anh ta cười nói: “Mộc Mộc, cậu đến rồi.”
“Ừ.” Tô Mộc Hề đặt chiếc túi qua một bên.
“Tớ đã gọi cho cậu một phần beefsteak sốt tiêu đen mà cậu thích nhất rồi, xem xem còn muốn gọi thêm món nào khác nữa không?” Anh ta cười hỏi.
Tô Mộc Hề lại chẳng thể cười nổi, nói: “Không cần, vậy được rồi.” Sau đó cô mở nắp khay ra.
Giang Tín Chi ngồi không nhúc nhích, chỉ nhìn Tô Mộc Hề.
Ánh sáng của nến chiếu vào mặt cô, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác mông lung, nhưng đôi mắt này lại đen kịt trong suốt, lúc này chỉ nhìn chăm chăm dĩa beefsteak, xuất hiện một vài tia sáng, bất giác lại hấp dẫn người khác.
Tim của Giang Tín Chi đập thình thịch, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ cả mồ hôi, sau khi hít sâu một hơi, anh thấp giọng gọi một tiếng: “Mộc Mộc?”
“Hả?” Tô Mộc Hề đưa mắt nhìn anh một cái, tiếp theo lại cầm dao nĩa lên, cô vốn đang cảm thấy tối nay sẽ không được tốt đẹp mấy, nhưng sau khi nhìn thấy dĩa beefsteak, loại cảm giác này đã hoàn toàn biến mất.
“Ngày hôm qua mẹ tớ nói với tớ, tuổi tớ đã không còn nhỏ nữa, bây giờ là lúc để tớ tìm một cô bạn gái.” Giang Tín Chi quan sát cô, bởi vì quá căng thẳng, nên giọng nói có hơi nhỏ, thế nhưng trong căn phòng yên tĩnh, bọn họ đều nghe rất rõ ràng.
Vẻ mặt của Tô Mộc Hề cứng lại, sau đó buông dao nĩa xuống.
“Thật ra, Mộc Mộc, tớ cảm thấy cậu rất tốt.” Giang Tín Chi nói, “Cậu có thể cho tớ một cơ hội không? ”
Tô Mộc Hề nhìn beefsteak trước mặt, lần đầu tiên cô lại cảm thấy không còn đói nữa, cô liếm liếm môi, suy nghĩ một hồi rồi lại nói: “Giang Tín Chi, tớ với cậu có thể là bạn bè, nhưng không thể là người yêu. Chúng ta không cùng một loại người. ”
Tô Mộc Hề cô có một loại năng lực kỳ lạ, có thể nói chuyện với bất cứ vật nào. Mặc dù cô không biết tại sao mình lại có cái loại năng lực kỳ lạ ấy, nhưng cô biết rỗ, mình không phải là một người bình thường, tiềm thức của cô cho rằng, loại năng lực này sẽ mang đến tai hoạ cho cô, cho nên đến bây giờ cô vẫn cô đơn một mình.
“Tớ biết, nhưng đã trải qua lâu như vậy, nó cũng không đến giống như lời cậu nói.” Giang Tín Chi chau mày.
“Xin lỗi.” Tô Mộc Hề đứng lên, cầm túi bước ra khỏi phòng.
Giang Tín Chi không có đuổi theo, anh nện một đấm lên bàn, những dao nĩa trên bàn đều phát ra tiếng vang.
Lúc Tô Mộc Hề ra khỏi nhà hàng Tây thì trời đã tối, đèn nê ông được bật lên, đèn của các nhà hàng hai bên đường không giống nhau, tòa nhà lớn phía đối diện đang phát một đoạn quảng cáo.
Tô Mộc Hề thở một hơi thật dài, xem quảng cáo gần mười phút, cuối cùng cô ngồi xuống bậc thang ở ven đường.
Đột nhiên cô nghĩ đến cha mẹ đã mất của cô, lần đầu tiên lúc cô phát hiện ra loại năng lực kỳ quái này, lúc đó cô rất sợ hãi. Mẹ đã nói với cô, trời đã cho cô loại năng lực này, phải biết quý trọng, đừng sợ hãi nó sợ hãi, bởi vì đó chính là bản thân cô.
Cô lợi dụng năng lực này của mình, từng làm rất nhiều chuyện, có tốt cũng có không tốt, dòm ngó chuyện riêng tư của người khác, biết được rất nhiều bí mật.
Nhưng mà, khi cô phát hiện ra càng ngày cô càng có thể nói chuyện với nhiều đồ vật, trái tim giống như dần trống rỗng, giống như cánh đồng hoang vậy, không ai có thể đặt chân bước vào.
Cô chống cằm, nhìn màn hình trên tòa cao ốc, tâm tư đã trôi dạt đến một nơi rất xa.
Cho đến khi Cố Dĩ Bạch cầm lấy một cái túi nilong ngồi xuống bên cạnh cô, cô ngơ ngác nhìn anh một cái, không nói gì.
“Hình như, tâm tình của cô không tốt?” Cố Dĩ Bạch nói, trên mặt anh đã không còn ý cười như thường ngày, ánh mắt cũng không giảo hoạt giống như thường ngày.
“Có một chút.” Tô Mộc Hề nói, hỏi ngược lại anh, “Tại sao anh lại ở đây?”
“Tôi vừa đến siêu thị mua một ít đồ, đúng lúc gặp được cô.” Cố Dĩ Bạch nói.
“Mua gì vậy?” Tô Mộc Hề vừa hỏi vừa cầm lấy túi nilong trong tay anh lục lọi, lại phát hiện ra trong đó chỉ có mấy thứ đồ dùng hằng ngày, không còn thứ nào khác.
“Sao lại không có đồ ăn?” Cô ném cái túi lại cho anh.
Cố Dĩ Bạch không chụp được cái túi nên nó rơi xuống mặt đất, anh cúi đầu nhặt đồ ở dưới đất lên, lại bỏ vào túi nilong lần nữa: “Cô muốn ăn gì?”
“Tôi muốn ăn beefsteak, muốn ăn khoai tây chiên, muốn ăn đồ ngon… ”
“Ừ, đi thôi.” Cố Dĩ Bạch đứng lên.
Tô Mộc Hề kinh ngạc vài giây, nhìn anh đang chờ mình, sau đó cười hì hì đứng lên: “Cái này là anh nói nha! ”
“Ừm.”
Đến một nhà hàng Tây gần đó để ăn beefsteak, tâm tình của Tô Mộc Hề tốt hơn rất nhiều, sau đó cô lại đi siêu thị.
Bởi vì được Cố Dĩ Bạch bao, cho nên Tô Mộc Hề không khách khí chút nào, mua không ít đồ ăn, trong giỏ hàng đều chất đầy đống đồ ăn.
“Lần trước cô nói đã gặp phải Vu Mạt Nhiên, có cần tôi giúp cô xử lý hay không?” Cố Dĩ Bạch đi bên cạnh cô, đẩy xe đựng hàng, đị chậm rãi.
“Đã mấy ngày rồi cô ta vẫn chưa xuất hiện lại, có lẽ là do rất sợ anh.” Tô Mộc Hề nói, trên tay cầm hai bịch khoai tây chiên vị cà chua, “Nếu như anh muốn giúp tôi, đương nhiên tôi sẽ không từ chối.”