“Tôi biết rồi” Anh nói.
Tô Mộc Hề cho rằng, ngày nào Vu Mạt Nhiên còn chưa bị diệt trừ, có lẽ cuộc sống của cô vẫn sẽ không được dễ chịu, cho nên cô rất lo lắng, không biết làm cách nào để ”há miệng chờ sung” từ chỗ Cố Dĩ Bạch. Không ngờ là, Cố Dĩ Bạch lại chủ động đề nghị.
“Tại sao đột nhiên anh lại muốn giúp tôi?” Tô Mộc Hề tò mò, không phải là lại có chuyện muốn nhờ cô giúp chứ.
“Bởi vì chúng ta là bạn bè.” Cố Dĩ Bạch nói, “Là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
Tô Mộc Hề nở nụ cười, nói: “Tôi cũng không nói muốn làm bạn bè với anh!”
Vẻ mặt Cố Dĩ Bạch cứng lại, anh nhìn Tô Mộc Hề, đang định nói tiếp, thì dường như Tô Mộc Hề sợ anh nói ra câu “Đã như vậy, tôi cũng không ra tay giúp đỡ nữa”, vì vậy nói: “Đùa với anh thôi, đừng tưởng thật.”
Cô nở nụ cười xinh đẹp, Cố Dĩ Bạch cũng không nhịn được cũng nở nụ cười.
“Đến lúc đó, anh đưa tôi đi chung là được.” Tô Mộc Hề nói tiếp, lần trước lúc anh xử lý Mạc Nam Tuần thì cô bị ngất xỉu, không thể xem được, vẫn luôn cảm thấy rất đáng tiếc, lần này bất kể như thế nào cô cũng phải xem cho bằng được.
“Cô không cần đi, sẽ rất nguy hiểm.” Cố Dĩ Bạch nói, ánh mắt có chút né tránh, nhưng Tô Mộc Hề lại không phát hiện ra.
“Tôi có thể tự bảo vệ mình, anh không cần phải lo lắng cho tôi, đến lúc đó nếu tình hình trở nên xấu đi, tôi sẽ chạy nhanh hơn anh.” Tô Mộc Hề tiếp tục nói.
“Không có gì hay để xem đâu, con gái đừng nên đi.” Cố Dĩ Bạch kiên quyết không cho.
Thấy anh kiên trì như vậy, sâu trong lòng Tô Mộc Hề có cảm giác anh giống loại người xong việc thì phủi áo bỏ đi, có một loại cảm giác chỉ biết ẩn dấu công và danh của mình, cũng không nói thêm gì nữa.
—
Ngày hôm sau, lúc sắp đóng cửa hàng, có một vị khách đến cửa hàng của Tô Mộc Hề, đối phương mặc đồ vest màu đen, nhìn mặt thủ công bên ngoài thôi đã biết không phải là mặt hàng bình thường, hơn nữa cử chỉ của người đó nho nhã, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa, trong lúc ăn nói toát ra một khí chất bất phàm.
Tô Mộc Hề nghĩ, người này nhất định là một kẻ có tiền, nhân cơ hội này phải chặt chém anh ta một chút.
“Cô Tô, có người giới thiệu tôi đến tìm cô, tôi có một việc muốn nhờ cô giúp.” Người đàn ông kia cười nói.
“À, không biết xưng hô với anh thế nào, là người nào giới thiệu?” Tô Mộc Hề lẳng lặng đánh giá người đàn ông này, ánh mắt của anh ta rất bình tĩnh, khuôn mặt mang ý cười, tuy ngoài mặt nói là có việc nhờ cô giúp nhưng lại không có một chút thái độ hạ mình nào.
“Tôi họ Lý, là một khách hàng trước kia của cô giới thiệu cho tôi, cô ấy có một đứa con thất lạc nhiều năm, chính là nhờ cô mới có thể tìm thấy được.” Anh ta nói.
Tô Mộc Hề suy nghĩ một chút, dường như có chút ấn tượng, nói: “Anh cũng đến tìm người sao?”
“Đúng vậy.” Anh ta nói.
“Cái này thì dễ, có tiền là được.” Tô Mộc Hề nói, “Chỉ cần anh có tiền, bất cứ việc gì tôi cũng đều giúp anh hoàn thành.”
“Tiền không thành vấn đề.” Anh ta bước đến, lấy một phong thư từ trong cái cặp đựng công văn ra, đặt lên bàn, “Đây là tiền đặt cọc, khi hoàn thành xong việc cô sẽ nhận được một nửa còn lại.”
Tô Mộc Hề nhìn một xấp tiền dày trước mặt, cũng biết tiền bên trong không phải là con số nhỏ, cười ha ha nói: “Anh Lý đúng là thẳng thắn, nói một chút về vấn đề của anh xem!.”
Anh Lý gật đầu, bắt đầu chậm rãi nói.
Vị họ Lý này tên là Lý Mại Hòa, anh ta có một người bạn tên là Đường Thiên Tung, mười lăm năm trước người đó từng giúp anh ta, anh ta vẫn luôn mang lòng cảm kích, thế nhưng lại không thể báo đáp.
Những năm gần đây Lý Mại Hòa lại phát tài, vẫn luôn nghĩ muốn báo đáp Đường Thiên Tung, lại phát hiện ra không tìm được Đường Thiên Tung nữa, phí rất nhiều công sức nhưng vẫn không tìm thấy.
“Trước đây anh ta có mở một nhà máy tại thành phố Lam Ninh này, nghe người ta nói là đã đóng cửa từ ba năm trước rồi, phải gánh một món nợ lớn trên người, cả người cũng đều biến mất không chút tung tích.” Khuôn mặt Lý Mại Hòa tràn đầy nuối tiếc, “Hầy, thật không ngờ, người tốt như anh ấy lại phải lưu lạc đến mức này.”
“Trong nhà của anh ta không có người thân sao?” Tô Mộc Hề hỏi.
“Trước đây tôi từng nghe anh ấy kể về quê nhà rồi, sau đó tôi cũng đi hỏi xung quanh, rồi còn tìm đến quê nhà của anh ấy, trong nhà anh ấy chỉ còn lại có bố mẹ tuổi tác đã cao, bọn họ cũng không biết anh ấy đã đi đâu cả. Anh ấy không kết hôn, nên không có vợ con.” Lý Mại Hòa nói.
Tô Mộc Hề gật đầu, nói: “Vậy đi, anh đưa tôi địa chỉ nhà xưởng cũ kia của anh ta, còn có những địa chỉ gì gì đó trước đây của anh ta, đều đưa hết cho tôi.”
Lý Mại Hòa viết địa chỉ cho cô, Tô Mộc Hề để anh ta đi về trước, nếu có gì cần hỏi gì thì có thể gọi anh ta bất cứ lúc nào.
Sau khi Lý Mại Hòa đi, Tô Mộc Hề cũng không muốn phí thời gian, lập tức lên đường đi đến cái nhà xưởng bỏ hoang kia.
Khu nhà máy bỏ hoang này nằm ở ngoại thành, năm ngoái ở bên này đã bắt đầu tiến hành tháo dỡ, những người xung quanh đều đã chuyển đi hết, thế nhưng trong quá trình tháo dỡ thì gặp phải sự phá rối, hiện tại xung quanh đều tương đối hoang vắng.
Lúc Tô Mộc Hề đến đây trời đã dần tối, cô dừng chiếc xe đạp điện lại, mở đèn pin đi về phía nhà máy.
Nhà máy đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi, xung quanh đều rất vắng vẻ, những cây cỏ dại đều mọc cao gần đến phân nửa người rồi.
Theo như lời của Lý Mại Hòa nói, năm đó Đường Thiên Tu ở tại ký túc xá của nhà máy, hiện tại cô lại tìm đến kí túc xá.
Đối diện cửa lớn của nhà máy là một ngôi nhà bốn tầng, trên vách tường vết tích loang lổ, trong bóng đêm những chiếc cửa sổ tựa như những cái hố đen, âm u sâu xa, một cơn gió thổi qua, phảng phất như có thể nghe được những tiếng vang ở bên trong.
Ngôi nhà lầu này chắc là xưởng sản xuất, ký túc xá của nhà máy chắc là nằm ở phía sau. Tô Mộc Hề cầm đèn pin, cẩn thận đi trong đám cỏ dại, âm thanh ồn ào dần dần rõ ràng.
Cô đi vòng qua bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy ở phía sau có một ngôi nhà nhỏ hai tầng, chính là ký túc xá của nhà máy.
Tô Mộc Hề không nhịn được quay đầu nhìn vào bên trong phân xưởng, sau lưng cô chính là một chiếc cửa sổ lớn, bởi vì nhà máy bị bỏ hoang đã lâu, nên cửa sổ cũng không còn kính nữa.
Trong tầng tối đen như mực, cô chẳng thể nhìn thấy gì được, nhưng lại mơ hồ nghe được tiếng gì đó.
Tô Mộc Hề tưởng mình nghe lầm, nhưng mới vừa đi được mấy bước, cô lại nghe được một giọng nói, là một giọng nữ.
Chỗ này vắng vẻ lại yên tĩnh, cô nghe rất rõ ràng, tuyệt đối không sai.
Trong lòng giật mình, hít vào một hơi, huyệt Thái Dương đột nhiên giật giật, dường như trong một lúc máu đều dừng chảy.
Cô hít sâu một hơi, tắt đèn pin, rón rén đi tới, cúi thấp người núp dưới bệ cửa sổ nghe một chút. Có thể nghe rõ được riếng động gì đó, có người đang nói chuyện, một giọng nam còn có một giọng nữ. Nhưng vì khoảng cách khá xa nên cô nghe không rõ họ đang nói gì, trong mơ hồ dường như còn nhắc đến một cái tên cô rất quen thuộc “Mạc Nam Tuần”.
Cô không biết là mình có nghe lầm hay không, thế nhưng cái tên “Mạc Nam Tuần” này, lại làm cho lòng cô thêm bất an, lập tức cô nghĩ đến Vu Mạt Nhiên.
Tô Mộc Hề thò đầu ra, cẩn thận đến gần nhìn vào trong, mơ hồ có thể nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh lam, còn có thêm hai bóng người, bọn họ đứng đối mặt với nhau.
Cách đó không xa, cô nhìn không mấy rõ ràng, vì vậy di chuyển nữa vòng, đến một cái cửa sổ khác, khoảng cách ở chỗ này tương đối gần, ngay bên cạnh cả hai người kia.
Tô Mộc Hề nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh lam yếu ớt không ngừng nhảy lên, còn có một cô gái mặc váy đỏ, trên tay cầm một chiếc dù to màu đen, người này không ai khác chính là Vu Mạt Nhiên.
Mà đứng ở đối diện Vu Mạt Nhiên là một cậu bé, nhìn sơ qua khoảng chừng mười tuổi. Khuôn mặt tuấn tú, đứng chắp tay, môi mỏng hơi mím, sắc mặt trầm tĩnh như nước.
Ánh sáng của ngọn lửa màu xanh lam chiếu vào trên người của cả hai, càng thêm lạnh lẽo khiếp người.
Tô Mộc Hề cẩn thận quan sát cậu bé kia, nghĩ nào cũng thấy cậu bé kia khá quen, sờ cằm nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nhớ ra được.