Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Mộc Hề cẩn thận quan sát Vu Mạt Nhiên, đúng lúc này, cậu bé kia đột nhiên nhúc nhích, lấy tốc độ cực nhanh dán một tấm bùa lên trán của cô ta.
Vu Mạt Nhiên hoàn toàn biến sắc, không nhịn được thét lên một tiếng, nhưng cô ta lại không thể nào nhúc nhích, thật giống như là bị cố định lại một chỗ.
Ngay lúc đó, bốn phía xung quanh của Vu Mạt Nhiên xuất hiện các ngọn lửa, cô ta bị bao vây trong đó, ánh lửa màu đỏ chiếu lên khuôn mặt của cô ta, khiến cô ta càng thêm dữ tợn.
Hai tay của cậu bé kết ấn trước người, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên từ trong miệng cậu.
“Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền.” []
[] 临, 兵, 斗, 者, 皆, 阵, 列, 在, 前, đây là một câu chú trong “Cửu tự chân ngôn” 九字真言, mọi người có thể tìm hiểu thêm ở đây , đây là ảnh minh hoạ kết ấn
.
Từng chữ từng chữ vang lên đầy mạnh mẽ, dường như Tô Mộc Hề có thể nhìn thấy những chữ kia bay ra từ miệng của cậu bé, từ từ phóng to trên không trung, xuất hiện màu vàng kim nhàn nhạt.
“Cửu tự chân ngôn” kết hợp với động tác tay, Vu Mạt Nhiên rít gào một tiếng trong ánh lửa, cuối cùng biến thành tro bụi.
Theo sự biến mất của Vu Mạt Nhiên, ánh lửa xung quanh cũng dần biến mất, mà cậu bé kia cũng dần thay đổi.
Tô Mộc Hề vẫn đang ghé người vào trên bệ cửa sổ, tận mắt nhìn thấy cậu bé kia từ từ lớn lên, cái đầu cao lên, cánh tay dài ra, cơ thể cũng trở nên trưởng thành hơn, cô càng nhìn lại càng thêm kinh hãi, bộ dáng kia càng nhìn cô lại càng cảm thấy rất quen thuộc.
Vào lúc cô định đứng dậy, những ánh lửa xung quanh toàn bộ đã tắt hết, bốn phía lại một lần nữa rơi vào bóng tối.
Tô Mộc Hề nghĩ cũng nghĩ không ra, liền bật đèn pin lên, chiếu về phía bên kia.
Cô nhìn thấy có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan thanh tú, người anh thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng. Bởi vì đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, đôi mắt hơi nheo lại.
Người này không phải Cố Dĩ Bạch thì là ai.
Tô Mộc Hề sửng sốt một lúc không kịp phản ứng, cho đến khi Cố Dĩ Bạch thích ứng được với ánh sáng, chậm rãi bước đến trước mặt cô.
“Anh là ai?” Đèn pin của Tô Mộc Hề vẫn còn chiếu vào mặt anh, trợn to đôi mắt lom lom nhìn anh, đây là Cố Dĩ Bạch mà cô biết sao?
“Cố Dĩ Bạch.” Anh nhàn nhạt nói, lấy đi đèn pin trên tay cô, chuyển ánh đèn qua chỗ khác.
“Vậy cậu bé vừa nãy đâu?”
“Cũng là tôi.” Anh nói, sau đó nhảy lên bệ cửa sổ, lại nhảy xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô.
“Cái đó là gì vậy?”Tô Mộc Hề hỏi anh, rõ ràng vừa nãy cô thấy một cậu bé mà.
“Trạng thái chiến đấu.” Anh đáp, chân bước đi về phía trước, rời khỏi nơi này.
Tô Mộc Hề đi theo: “Tại sao phải biến thành như vậy.”
“Không biết.”
“Hả?”
“Tôi cũng không rõ lắm.”
“À.” Tô Mộc Hề đáp, sau đó gọi anh lại, “Anh khoan hãy đi, tôi còn có việc ở đây, mau trả đèn pin lại cho tôi. ”
Cố Dĩ Bạch dừng bước, đưa tay trả đèn pin cho cô.
Tô Mộc Hề chỉnh độ sáng của đèn pin đến mức tối nhất, lại chiếu vào mặt anh, ép hỏi: “Anh nói đi, anh không cho tôi đi theo có phải là vì sợ tôi thấy anh biến thành một thằng nhóc không?”
Cố Dĩ Bạch đưa tay che ánh sáng, không nói gì, nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng.
“Nhưng mà vẫn bị tôi thấy được, đúng là là duyên phận mà.” Tô Mộc Hề cười, chợt nhớ đến cái đêm mà Mạc Nam Tuần xuất hiện, ý cười trong mắt lập tức biến mất, cô tiếp tục hỏi, “Lần trước ở nhà tôi, người đã đánh ngất tôi có phải là anh không?”
Anh do dự một giây, sau đó gật đầu, khuôn mặt tuấn tú lại càng đỏ hơn.
Trong nháy mắt, Tô Mộc Hề chỉ cảm thấy có một ngọn lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng, trừng mắt nhìn Cố Dĩ Bạch, tức giận đến nói không ra lời.
“Xin lỗi.” Cố Dĩ Bạch thấp giọng nói, đôi mắt chịu không nổi ánh sáng của đèn pin, lần nữa cướp lấy đèn pin trên tay cô, chỉ là lần này Tô Mộc Hề lại dùng rất nhiều sức, anh không thể cướp lấy.
“Hiện tại tôi còn đang có việc,lát nữa sẽ tính sổ với anh sau!” Tô Mộc Hề tức giận nói, sau đó xoay người đi về phía phân xưởng, bởi vì tức giận, cho nên đi rất nhanh.
Cố Dĩ Bạch ở sau lưng cô: “Lúc đó cũng là vì bất đắc dĩ, cô đừng nên tức giận.”
Tô Mộc Hề không trả lời, đi vào trong bụi cỏ cao gần bằng nửa người, rất nhanh đã đến được dưới lầu của khu ký túc xá.
Nơi này được chia thành từng căn phòng, một tầng tổng cộng có mười mấy căn, hơn nữa ở lầu hai, đoán chừng cũng phải có tầm ba mươi căn.
Không thể vào từng phòng để xem được, nhưng trong khoảng một thời gian ngắn thì cô lại không thể xác định được Đường Thiên Tung đang ở chỗ nào, nên đành đứng nhìn một lúc.
“Cô đến đây làm gì?” Cố Dĩ Bạch hỏi cô.
“Tìm người.” Tô Mộc Hề chẳng muốn nói nhiều, chỉ phun ra hai chữ ngắn gọn.
“Anh cảm thấy, chỗ này nhiều phòng như vậy, nếu như anh là ông chủ của nhà máy vậy thì anh sẽ ở phòng nào?” Cô soi đèn pin từ từ đảo qua những cái cửa phòng kia, sau đó nhìn về phía Cố Dĩ Bạch,”Đoán đúng thì tôi sẽ không truy cứu chuyện anh đánh ngất tôi nữa.”
Cố Dĩ Bạch nhìn thoáng qua, nói: “Lên tầng hai thử xem.”
Tô Mộc Hề đi song song với anh, cùng nhau đi lên tầng hai, trong hành lang lại càng thêm tối đen và vô cùng lạnh lẽo, cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
Trong hành lang vắng lạng tiếng bước chân của hai người vang lên rất rõ ràng, cũng càng thêm khiếp người.
“Đừng sợ.” Anh đột nhiên nói, sau đó nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên người của cô, từ từ nắm chặt.
Tô Mộc Hề kinh ngạc, cô đúng là có hơi sợ. Nhưng mà, biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao?
Cả hai cùng nhau đi lên tầng hai, Cố Dĩ Bạch vẫn còn đang nắm tay cô, bàn tay của anh rất lớn, cũng rất ấm, Tô Mộc Hề có thể cảm giác được tim của mình đang đập thình thịch.
Cố Dĩ Bạch chậm rãi đi trên hành lang của tầng hai, ánh mắt lướt qua mỗi một căn phòng, không có bất kỳ phát hiện nào, lại quay về tầng một, cuối cùng dừng ở cửa một gian phòng đầu tiên ở tầng một, nói: “Căn này.”
Tô Mộc Hề ổn định tâm trạng lại, hỏi: “Vì sao?”
“Phòng này lớn nhất.” Anh nói, sau đó đẩy cửa ra.
Một lớp bụi dầy rơi xuống từ trên cánh cửa, bởi vì do đã lâu không có người đặt chân vào, cánh cửa phòng làm bằng gỗ cũng đã bị mục nát, phát ra những tiếng kêu kèn kẹt.
Tô Mộc Hề đi vào trước, soi đèn pin vào từng góc trong căn phòng.
Cố Dĩ Bạch đi theo sau lưng cô, vỗ tay phủi lớp bụi trên tay đi, cũng quan sát cả gian phòng này một lượt.
Trong phòng chỉ đặt một chiếc giường đơn, còn có một cái tủ, cửa tủ mở hé.
Tô Mộc Hề bước đến mở cửa tủ ra, liền thấy một cái chén nhựa con ở bên trong, đã bị phai màu, bám đầy bụi bẩn bên trên.
Cô nhìn lướt qua, rồi lại ném chén nhựa xuống đất. Sau đó lại mở ngăn kéo tủ lấy một vài món đồ khác ra, khăn mặt đã bị mục nát, còn có bàn chãi đánh răng, bao gồm cả một ít đồ dùng cá nhân khác.
Tô Mộc Hề ghét bỏ đá một đá, bắt đầu đến xem những chỗ khác, nhưng lại chẳng phát hiện ra gì cả.
“Cô muốn tìm ai?” Cố Dĩ Bạch nói.
“Một người mất tích đã lâu, bạn anh ta muốn tìm anh ta.” Tô Mộc Hề nói, nhìn những đồ vật dơ bẩn trong căn phòng, cô có chút không biết phải làm thế nào, xoắn xuýt một chút lại vẫn phải lựa chọn hỏi chiếc giường kia.
Năm phút sau, cô mở mắt, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy Cố Dĩ Bạch vẫn còn ở đây mới có thể yên tâm một chút.
Cố Dĩ Bạch thấy sắc mặt cô khác thường, hỏi: “Sao vậy?”
“Anh ta chết rồi.” Tô Mộc Hề nói, “Người tôi muốn tìm chết rồi, là chết ngay trong căn phòng này.”
“Hơn nữa, tay chân của anh ta đều bị chặt mất, ở ngay chỗ.” Cô cúi đầu nhìn vị trí mà mình đang đứng, đột nhiên cảm thấy khó xử.