Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quý Tiết đưa Chu Mịch đến sảnh lớn tầng một tòa , còn để hết đồ chuyển phát ở trước thang máy: “Chỉ giúp cô để ở đây thôi sao? Một mình cô đi lên không sao chứ?”
Chu Mịch vội nói: “Không việc gì không việc gì! Ở công ty nặng hơn thế này tôi còn bê được.”
Quý Tiết nói: “Vậy được, tôi đi trước đây.”
Chu Mịch ngây ra, nghĩ đến điều gì đó: “Chờ một chút.”
Chu Mịch mở túi vải treo trên vai mình, rút ra một thanh sô-cô-la Fujiya, lại có hơi lắp bắp: “Cảm ơn anh… Đã giúp…”
Quý Tiết khựng lại, mỉm cười nhận lấy: “Không việc gì.”
Chu Mịch chớp chớp mắt: “Vậy, tạm biệt?”
Quý Tiết gật đầu: “Được.”
Anh ấy quay người rời đi, bóng lưng giống như một nam sinh ở trong khuôn viên trường học trước kia, bình thường người ta sẽ không nhịn được muốn chạy nhanh qua đó trộm nhìn khuôn mặt anh một cái.
Chu Mịch cứ nhìn mãi theo anh ấy đi xuống bậc thang, biến mất ở trong màn đêm.
Sau đó lại thở ra, cong lưng bê đống đồ chuyển phát đó lên.
Sau khi về đến nhà, dì Trần thấy hai tay cô toàn là đồ đạc như muốn chuyển nhà, vội vàng chạy đến giúp cô lấy dép, bê bớt đồ nặng.
Chu Mịch cúi đầu thay giày, lại không nhịn được ngước mắt lên, nhanh chóng quét mắt qua toàn bộ những nơi có thể nhìn trong căn phòng một lượt.
Dì Trần chú ý đến dáng vẻ tìm kiếm của cô, vội nói: “Trương tiên sinh vẫn chưa về.”
“Ồ, cháu không tìm anh ấy.” Chu Mịch lẩm bẩm, để đôi giày búp bê quai ngang của mình lên giá, đóng cửa cạch một tiếng.
Dì Trần nhiệt tình hỏi: “Mịch Mịch hôm nay cháu muốn ăn gì?”
Chu Mịch ngồi xổm xuống sắp xếp lại đồ chuyển phát: “Không ăn nữa, hôm nay ăn hơi muộn, cháu không đói.”
Dì Trần gật gật đầu, quay trở về nhà bếp kiểu mở.
Chu Mịch bê đồ ở ngoài huyền quan vào chỗ trống, lại quay về phòng lấy dao dọc giấy của mình, bắt đầu mở từng hộp một.
Hai chiếc hộp to mẹ gửi đến quả nhiên đều là sách và đồ ăn vặt của cô, còn có một ít quần áo mùa hè, có cũ có mới.
Chu Mịch lại đi bóc mấy món đồ mua qua mạng, túi mỹ phẩm có thêu hình con gấu nhỏ, túi treo để đồ con thỏ màu hồng, hộp để đồ My Melody, chuông gió vỏ sò màu trắng, giấy dán và lịch tường, chùm đèn nhấp nháy, còn có đèn hoàng hôn thích hợp để chụp hình rất nổi dạo gần đây, tất cả đều là những đồ vật nhỏ nhắn dùng để lấp đầy và trang trí phòng ngủ mới.
Lúc rút điện thoại ra để xác nhận xem bên bán có gửi thiếu đồ không, cô phát hiện Quý Tiết đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình.
Có lẽ anh ấy đã về đến nhà, cũng không có lời chào hỏi khách sáo gì, chỉ gửi đến một tấm ảnh của chú chó, nhìn kích thước giống như là trực tiếp chụp luôn ở khung trò chuyện, không có dùng bất kỳ một filter nào.
Chú chó lè lưỡi ra, tỏ vẻ ngây thơ.
Ảnh được gửi qua một phút trước.
Chu Mịch ngồi xổm ở đó, không dám chậm trễ trả lời lại: [Cậu ta tên là gì vậy?]
Quý Tiết sửa lại: [Cô nhóc.]
Chu Mịch vội sửa miệng: [Đã hiểu.]
Rồi lại thay đổi cách xưng hô: [Vậy cô nhóc này tên gì?]
Quý Tiết nói: [Nako.]
Chu Mịch khựng lại: [Con còn lại không phải tên Ruru đấy chứ.]
(Nakoruru: Một nhân vật trong game Vương giả vinh diệu.)
Quý Tiết trả lời: [Ừ.]
Chu Mịch hỏi: [Cũng là con gái?]
Quý Tiết nói: [Đúng vậy, có điều nó phạm lỗi sai, đang tự kiểm điểm ngoài ban công, sau này sẽ chụp cho cô.]
Chu Mịch cười: [Bọn chúng đều là con cái, sống cùng nhau không xảy ra mâu thuẫn sao?]
Quý Tiết nói: [Có, nhưng cũng có lúc quan hệ không tồi.]
Chu Mịch hiếu kỳ: [Chúng có nghe lời anh không? Beagle chắc là khó kiểm soát lắm nhỉ?]
Bên kia không trả lời.
Da đầu Chu Mịch căng chặt có chút tê, bắt đầu xem xét lại đoạn hội thoại trước đó.
Sao đột nhiên lại chẳng ừ hứ gì nữa? Là do cô nói xấu Beagle sao?
Đang buồn bực, Quý Tiết lại gửi một video đến.
Cô mở lên, là chú Beagle đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất hà hơi, hai cái tai lớn màu nâu cụp xuống, mắt đen ngập nước.
“Nako, đứng lên.”
Chú chó lập tức đứng lên.
“Nằm xuống.”
Nó lại trườn ra mặt đất như tấm giẻ lau.
“Lăn một vòng đi.”
Linh hoạt quay người độ.
“Giỏi lắm, nào.”
Trong video có thể nghe rõ mệnh lệnh ôn hòa của anh ấy, cuối cùng cô nhóc xông đến, giơ hai chân bò lên người anh ấy, cái mặt gần như chiếm hết ống kính. Bàn tay xinh đẹp thon dài của người đàn ông cũng đưa đến bên dưới màn hình, cho nó một chút thức ăn, lại xoa xoa đầu nó.
Video dừng lại ở đây.
Chu Mịch lại xem một lần nữa, ngạc nhiên: [Nó ngoan quá, anh làm thế nào mà được vậy?]
Quý Tiết nói: [Kiên nhẫn đổi lại kiên nhẫn.]
Lại bổ sung: [Đều là nước mắt.]
Chu Mịch nhếch miệng, gửi lại một meme Ultramen dựng ngón cái “Đỉnh”.
Khung trò chuyện lại yên lặng một lần nữa.
Chu Mịch đợi thêm một lúc, xác nhận bên A có lẽ sẽ không trả lời nữa mới nhét điện thoại vào trong túi quần.
Cô đứng dậy, nhìn hộp giấy và đồ đạc thượng vàng hạ cám đầy khắp nền đất, đột nhiên có cảm giác không biết xuống tay từ đâu, trầm ngâm một lúc, cô quyết định tuần tự mà tiến, thu dọn cái hộp lớn của mẹ vào phòng ngủ trước.
—
Trương Liễm vừa bước vào cửa đã bị đống hàng có thể so với chợ đêm trên mặt đất làm cho lóa mắt, anh chau mày lại, thay dép lê.
Anh đi vòng hai bước vào bên trong, ánh mắt lướt qua cửa phòng ngủ phụ mở rộng, rửa tay xong là trực tiếp đi vào phòng bếp.
Chu Mịch dọn dẹp xong một số quyển sách đi ra, phát hiện Trương Liễm đã về nhà rồi. Anh đứng sau bàn bếp, một tay cầm cốc nước, một tay cầm điện thoại, không chuyên tâm lướt lướt.
Cô nhanh chóng thu ánh mắt về, gấp gáp đi ra thu dọn đống hộp giấy, còn tiện tay ôm hết mấy thứ đồ chơi nhỏ của mình lên.
Đồ đạc lẫn lộn mà tán loạn, cộng thêm cô chuồn đi quá gấp gáp, có một chiếc hộp nhỏ rơi xuống đất, kêu lạch cạnh một tiếng, vô cùng rõ ràng trong căn phòng rộng rãi.
Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn về phía Trương Liễm.
Quả nhiên anh đang nhìn về phía này, sắc mặt và ánh mắt đều rất hờ hững, giống như sương mù mỏng manh lúc hoàng hôn.
Giống như đang nhìn trộm mà bị bắt, Chu Mịch luống cuống, vội vàng cúi người xuống nhặt đồ, biên độ động tác của cô hơi lớn, đồ được ôm đầy trong lòng không cẩn thận trượt hết xuống, tiếng ồn chói tai và tán loạn vang lên.
Chu Mịch đỏ mặt tía tai, quỳ thấp xuống nhặt lên lại, tay chân luống cuống không chịu được.
Nơi khóe mắt, cô phát hiện Trương Liễm đang đi qua.
Lúc nào cũng vậy, sự hiện diện của anh không thể xem nhẹ, đợi đến lúc anh thật sự dừng lại ở bên cạnh, cảm giác áp bức và xâm lược lại tăng lên mạnh mẽ.
Đặc biệt hôm nay anh còn mặc cả thân đen, sơ mi màu đen, quần dài màu đen.
Lại phối với làn da trắng tông lạnh của anh, không khác gì tử thần.
Động tác của Chu Mịch càng nhanh hơn, bởi vì người đàn ông đã cong người xuống định giúp cô nhặt đồ.
Chu Mịch cắn chặt răng, làm như không nhìn thấy, chỉ tập trung nhìn thẳng vào bàn tay trái có khớp xương rõ ràng của anh, thấy anh định đụng vào hộp nào trên đất là dùng tốc độ nhanh nhất chạm vào nó trước, sau đó lại nhét vào trong lòng.
Tiếng bao bì kêu sột soạt, Trương Liễm hụt tay hai lần liên tiếp.
Tay của anh khựng lại, lần thứ ba làm cùng một động tác ấy, Chu Mịch vẫn chứng nào tật ấy, nhanh chóng giơ tay ra.
Tay của cô đột nhiên bị chặn đứng lại.
Trương Liễm nắm lấy ngón tay cô.
Chu Mịch hoàn toàn không ngờ tới, trái tim bắn lên mãnh liệt, giống như muốn nhảy ra từ cổ họng cô.
Có lẽ dự đoán trước được cô sẽ giãy dụa, người đàn ông dùng một chút sức, không để cô đạt được mục đích.
Nhiệt độ trên mảng da nơi hai người chạm vào nhau khác biệt rất lớn, xâm nhập lẫn nhau.
Sống lưng Chu Mịch căng lên, hơi ưỡn người như đang khởi động cơ chế phòng ngự. Cô nuốt nước bọt, càng ra sức kéo về trước người mình, ý đồ muốn trốn thoát khỏi sự giam cầm.
Nhưng mà vô dụng.
Tay cô như con chim ri khó mà nhúc nhích.
Trên mặt đất chỉ còn lại túi giấy caro nhỏ màu xanh trắng.
Trương Liễm dùng tay phải nhặt nó lên, không nhanh không chậm nhét vào khe hở cánh tay đang bị khống chế của cô, giúp cô ôm chặt rồi mới buông ra.
Âm thanh trong trẻo nhưng lành lạnh của anh như hạt tuyết, tan ra rồi thẩm thấu trên đầu cô: “Chỉ cần là chuyện em thật sự không muốn, dù chỉ là một chút, anh cũng sẽ không ép buộc.”
Anh đứng thẳng người dậy, quay đầu rời khỏi chỗ ấy.
Xoang mũi Chu Mịch hơi nghẹn lại, gấp gáp chớp mắt hai cái, ôm chặt đống đồ kia chạy nhanh về phòng.