Cả một tuần sau đó, Chu Mịch không nói thêm một câu nào với Trương Liễm.
Tất cả những gì xảy ra trong những ngày này rất giống với phenolphtalein nhỏ vào dung dịch xút, sẽ hiện lên một màu đỏ đậm, nhưng chỉ cần thêm một chút dao động, phản ứng hóa học này sẽ lập tức biến mất.
Quan hệ của bọn họ thật sự đã trở thành những gì mà Chu Mịch từng chân thành mong muốn, một trạng thái “Lý tưởng” nhất cũng “Thoải mái” nhất – Người lạ ở cùng nhà, bạn sống chung khác giới có quan hệ không tốt.
Ba ngày trước khi xác nhận sự thật này, Chu Mịch cũng từng tủi thân đau buồn lau nước mắt trước khi ngủ, phỉ nhổ trái tim sắt đá của Trương Liễm với bạn thân, còn lớn miệng chửi: [Tao đã sớm đoán được rồi, tên chó này chính là muốn lên giường với tao, tao không phối hợp là hắn lập tức lật mặt, đúng là một người vô cùng thực tế mày có hiểu không.]
Sau đó lăn đi lăn lại phát tiết những lời giống vậy.
Có những lúc cô cũng phải thừa nhận từ tận đáy lòng, Trương Liễm quả thật là một tác phẩm nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống mà cao hơn cả cuộc sống. Anh rất giống tấm lụa đen tuyền lộng lẫy, có thể cắt xén chế tạo thành một bộ váy phù hợp với đủ loại phụ nữ, bụi bẩn của thế tục không nên rơi trên đó, như vậy sẽ làm mất đi vẻ đẹp vốn có của anh.
Đối với cô mà nói, có lẽ anh chính là sự tồn tại chỉ có thể nhìn từ xa.
Chu Mịch dần tìm được sự bình tĩnh từ trong nỗi buồn bực và không cam lòng, tập trung vào công việc, cô cũng bắt đầu ung dung về việc ba tháng này sẽ thuận theo tự nhiên trôi qua như vậy.
Câu nói “Tình yêu thất bại công việc lên hoa” có lẽ thật sự ứng nghiệm, khi bản luận văn của cô được thông qua đồng thời Chu Mịch còn nhận được thông báo từ bên HR, nói kỳ thực tập của cô đã hết, bộ phận khách hàng quý này vừa vặn có một suất, leader Diệp Nhạn của cô tích cực đề cử cô, mong cô có thể ở lại, trở thành một phần tử chân chính của Austar.
Sau khi đi ra từ văn phòng của HR, Chu Mịch phải tự kiềm chế ít nhất là ba mươi giây mới không đến nỗi hét lớn lên như một con khỉ cái mất khống chế, bước đi như trên mây.
Cô hít thật sâu rồi trở về chỗ làm việc, uống một ngụm nước lớn.
Diệp Nhạn còn chưa đi làm lại, cô nhéo cái mũi chua xót vài giây, tràn đầy cảm kích gửi tin nhắn cho người chỉ đường của mình: [Yan, cảm ơn chị, thật sự rất cảm ơn chị.]
Diệp Nhạn lập tức hiểu ra: [Em biết rồi à?]
Chu Mịch nói: [Vâng, vừa về từ chỗ HR, kích động muốn chết.]
Diệp Nhạn nói: [Có ai vừa chuyển chính thức đã nguyền rủa chính mình như em không?]
Chu Mịch nói: [Ồ không chết nữa, em kích động đến nỗi muốn sống một trăm năm nữa để làm trâu bò cho Austar.]
Diệp Nhạn nói: [Câu này nên gửi cho Fabian, anh ấy nhất định yêu đến chết nhân viên như em.]
Khóe miệng Chu Mịch lập tức cụp xuống.
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề: [Khi nào chị trở lại?]
Diệp Nhạn nói: [Hai ngày nữa, còn phải đợi báo cáo.]
Chu Mịch phấn khởi đến nỗi không thèm chọn lọc từ ngữ: [Được, nhớ chị, đợi chị, yêu chị.]
Diệp Nhạn chắc là cũng cười thành tiếng: [Mẹ ơi, chị nổi da gà toàn thân rồi.]
Mặt Chu Mịch ửng hồng, cười ngốc gõ chữ: [Xin lỗi xin lỗi, em vui quá rồi, đợi chị về em mời chị ăn cơm.]
Diệp Nhạn đồng ý: [Được thôi, làm việc cho tốt, AE nhỏ của chúng ta.]
Xưng hô này vừa thân thiết vừa cổ vũ lòng người, Chu Mịch vui vẻ “Vâng” một tiếng, cụp mắt chụp tấm thẻ nhân viên ở trên người, đăng lên khoảnh khắc, còn ghi chú: “Bắt đầu từ hôm nay không còn là intern nhỏ nữa, mà là AE nhỏ [Ngại ngùng][Chúc mừng].”
Cô lại sửa tên Wechat thành “Mịch Mịch Tử đi làm rồi”, sau đó lại đắm mình vào công việc như được bơm máu gà.
Gần trưa, cô mới có thời gian xem điện thoại.
Cô phát hiện không ít người ấn thích cho trạng thái này của mình, bố mẹ, Ngôn Ngôn, bạn học, đồng nghiệp, bọn họ đều thành tâm thành ý chúc mừng cô.
Quý Tiết thậm chí còn nhấn thích và bình luận một từ “Đỉnh quá”.
Chu Mịch xem từ đầu đến cuối rất nghiêm túc, lại lướt ngược lại một lần, sau khi xác nhận không có cái tên và avatar đó, cô cảm thấy đại não của mình trống rỗng hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ là một chút, chớp mắt đã biến mất.
Lần đầu tiên thêm Wechat của Trương Liễm, Chu Mịch đã cảm thấy avatar của anh thật âm u, mở hình lớn lên thì là mấy người đội mũ mặc áo khoác đen đang chạy băng băng nơi rừng cây trong ánh hoàng hôn.
Nhưng cảnh này lại có hơi quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Sau đó có một ngày trước khi đi ngủ cô đã nhìn chằm chằm vào nó nghiên cứu hồi lâu, mới nhớ đến một cảnh trong phim “Câu lạc bộ thi ca”, mấy thanh niên trong tấm ảnh đang lén chạy đi trong đêm hôm khuya khoắt để chia sẻ thơ ca.
Hồi đại học cô đã từng xem qua bộ phim điện ảnh được đánh giá cao này, đoạn cuối phim còn bị cảm động mà khóc như mưa.
Đột nhiên nhắc nhở mới ở vòng bạn bè kéo suy nghĩ đang bay xa của Chu Mịch quay trở lại.
Cô chớp chớp mắt, nhấn vào xem, phát hiện là Diệp Nhạn đang kinh ngạc dưới phần trả lời của Quý Tiết: [Ể? Hai người quen nhau?]
Não bộ Chu Mịch nổ bùm một cái, việc cô quen được Quý Tiết còn chưa báo lên với cấp trên.
Cũng không phải là cố ý giấu diếm, chỉ là thật sự không biết phải mở miệng như thế nào.
Nhiều chi tiết ở trong đó đều không thích hợp để lộ ra.
Mà lúc này, Quý Tiết đã trả lời Diệp Nhạn: [Không thể quen biết sao?]
Hai người thuận thế nói luôn ở phần bình luận:
Diệp Nhạn trả lời: [Có hơi bất ngờ, trời ạ, anh không phải là cái người % đó chứ!]
Quý Tiết không hiểu: [% gì cơ?]
Chu Mịch nhất thời vò đầu bứt tai, lao đến khung trò chuyện với Quý Tiết như chạy nướt rút m, cấp bách nói: [Ở đây! Ở đây!]
Quý Tiết trả lời: [Sao vậy.]
Chu Mịch nhanh chóng gõ chữ: [Có thể nhờ anh một chuyện không.]
Quý Tiết nói: [Cô nói đi.]
Chu Mịch đau đầu: [Thật ra tôi không phải là chủ nhà ở Hoa Quận, chỉ là sống ở đó thôi, anh có thể đừng nói chúng ta quen biết thế nào trước được không?]
Quý Tiết nói: [Tôi biết.]
Chu Mịch ngây ra: [Hả?]
Quý Tiết trả lời: [Cô nhìn không giống người ở đấy.]
Chu Mịch nghẹn lại: [Bởi vì tôi nhìn nghèo lắm sao…]
Quý Tiết trả lời: [Không phải.]
Anh ấy không nói nguyên nhân cụ thể.
Phía sau lưng và phần trán của Chu Mịch đã bắt đầu đổ mồ hôi lâm râm rồi, cô sợ quan hệ bí mật của mình và Trương Liễm sẽ bị phát hiện, bị vạch trần, chỉ có thể tiếp tục nói dối: [Mẹ tôi đang làm giúp việc cho một gia đình ở tòa sáu, hiện tại tôi với bà cùng ở trong nhà chủ.]
Quý Tiết trả lời: [Hóa ra là như vậy.]
Chu Mịch lại nói: [Thật sự xin lỗi, cũng không tiện để đồng nghiệp biết, chỉ sợ leader phát hiện tôi có liên lạc riêng với anh thì sẽ nghĩ nhiều.]
Quý Tiết trả lời: [Xin lỗi, là tôi tùy tiện bình luận làm cô bị phát hiện.]
Chu Mịch lập tức nói: [Không có việc đó! Tôi mới thật sự xin lỗi, không làm phiền anh nữa, tôi nghĩ xem nên ăn nói với leader thế nào đây.]
Quý Tiết: [Tôi dạy cô.]
Chu Mịch: [Hả?]
Quý Tiết hỏi: [Lúc đó cô chỉ nhìn thấy ảnh tôi trên điện thoại của cô ấy thôi đúng không?]
Chu Mịch: [Đúng.]
Anh ấy rất nhanh đã đưa ra một lý do không chê vào đâu được: [Hai ngày trước vừa thêm trong nhóm những người cùng thành phố chơi Vương Giả, cùng nhau đánh vài trận, nhưng không nhìn thấy vòng bạn bè, không biết là tôi.]
Chu Mịch hiểu ra: [Được đấy nhỉ~]
Quý Tiết: [Được chứ.]
Chu Mịch học anh ấy nói: [Đỉnh quá.]
Quý Tiết: [Mặt cười]
Diệp Nhạn quả nhiên nhắn riêng cho cô, Chu Mịch vận dụng cái cớ mà Quý Tiết dạy lừa gạt cho qua, vô dùng thuận lợi.
Diệp Nhạn còn cảm khái cùng dặn dò ở bên kia: [Cũng trùng hợp quá đi, lần sau lập team với anh ta nhớ chơi hỗ trợ nhiều hơn, từ đầu đến cuối sống chết đi theo anh ta, làm lá chắn cho anh ta thêm máu cho anh ta chặn địch cho anh ta, đem lại đầy đủ cảm giác an toàn cho anh ta, sau đó nói tốt vài câu, đây chính là mối duyên của KFC và Austar, đến khi pitching nhớ chọn chúng ta, AE của chúng ta đều vô cùng ngọt ngào.]
Chu Mịch ngọt ngào trả lời: [Đã hiểu.]
Thoát ra khỏi cuộc trò chuyện với Diệp Nhạn, Chu Mịch thở phào một hơi, rút một tờ khăn giấy lau lau bàn tay đã dính đầy mồ hôi, lại trở về giao diện trò chuyện với Quý Tiết, mang ơn đội nghĩa: [Thật sự cảm ơn anh.]
Quý Tiết nói: [Cảm ơn gì chứ. Chắc cô cũng đánh Vương Giả nhỉ, thấy cô biết Nakoruru.]
Chu Mịch nói: [Có lúc sẽ đánh với bạn, nhưng không thường xuyên lắm.]
Quý Tiết: [Vậy thì được, lần sau cùng lập team, vị trí nào tôi cũng biết.]
Anh ấy lại hỏi: [Có điều % rốt cuộc là gì vậy.]
Lần này Chu Mịch bẩm báo đúng sự thật.
Quý Tiết nghe xong đầu đuôi sự việc thì gửi đến một mặt chó cười lớn: [Cô đúng là thú vị thật.]
Chu Mịch cười, khiêm tốn: [Còn kém hơn anh một chút.]
—
KFC làm gì khó giải quyết đâu, Chu Mịch không thể hiểu được.
Bên A rõ ràng đẹp trai, tốt bụng như vậy, lại ân cần, yêu thú cưng, thích chơi game, đúng là chàng trai ấm áp như mặt trời điển hình.
Buổi tối, trong đầu Chu Mịch đều đang chỉnh sửa những cái nhãn liên quan đến Quý Tiết, lại xem đi xem lại brief mà Hứa Mạt đưa cho bọn họ, còn chia sẻ vào nhóm PowerPoint về dự án hàng năm của KFC.
Chu Mịch nhìn không rời mắt, chấn động bởi độ nhạy bén và tinh chuẩn của từng trang phân tích nhóm khách hàng và chiến lược tiếp thị, còn có khả năng truyền linh cảm của hình ảnh và văn bản.
Lúc hai mắt sáng ngời xem đến cuối, tầm mắt Chu Mịch khựng lại.
Phần giới thiệu đơn vị dịch vụ ở trang PowerPoint cuối cùng, tên của Trương Liễm nằm trên cao, đằng sau còn có ngoặc đơn chú thích chức vụ của anh.
Dùng chuột kéo xuống nữa là giới thiệu vắn tắt và ảnh chụp cá nhân, anh vẫn là người đầu tiên, còn độc chiếm cả một trang.
Có lẽ suy xét tới việc phải bày ra cho khách hàng xem, bức ảnh của Trương Liễm không có sự xa cách không thể với tới, ngược lại lại mang theo ý cười ấm áp bình dị gần gũi.
Lý lịch của Trương Liễm rất phong phú, trước đây anh từng dốc sức cho tổng bộ tập đoàn Austar ở nước ngoài, phục vụ cho nhiều nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu, sau này từng đảm nhiệm chức CMO khu vực Trung Quốc cho một hãng xe hơi nào đó của Đức, ba năm trước lại trở về chốn cũ, được bổ nhiệm làm tổng giám đốc thành viên hội đồng quản trị của Austar trong nước.
(Chief Marketing Officer: Giám đốc Marketing.)
Chu Mịch lẩm nhẩm, trong lòng cảm thán một câu “Oa đúng là cái máy cao thủ toàn năng chuyên gây lo lắng”, rồi lại rùng mình hai cái nhanh chóng kéo xuống, tiếp tục tán thưởng phần giới thiệu cá nhân của các đại lão cao cấp khác.
Minnie Zhou bao giờ mới được đính lên đây.
Chu Mịch lộ vẻ ao ước, đóng PowerPoint lại.
Qua một lúc, Hứa Mạt hỏi trong nhóm: [Cuộc họp hôm nay bước đầu nói đến phương hướng tiếp thị và ý tưởng, mọi người có ý kiến hay bổ sung gì khác không?]
Bỗng chốc không có ai nói chuyện.
Một lúc sau mới có người đánh chữ, cũng chỉ là pha trò, không hề đưa ra kiến nghị thực chất nào.
Chu Mịch không nỡ để leader phải chịu tẻ nhạt, thế là dè dặt nói: [Em cảm thấy có hơi quỷ củ và phổ thông? Tuy rằng phong cách truyền thống quốc gia quả thực là một yếu tố khó để mà phát huy ý tưởng mới.]
Có một nhà thiết kế tên Lộ Kỳ Kỳ đột nhiên hỏi: [Phổ thông ở đâu?]
Chu Mịch tổ chức lại ngôn ngữ: [Có vẻ không đủ thú vị? Bọn họ đổi một giám đốc mới, theo em biết tính cách anh ấy cũng khá hướng ngoại.{
Lộ Kỳ Kỳ nói: [Tính cách của khách hàng và phong cách sản phẩm không phải là một chuyện ok? Cô định xem nhẹ kỳ vọng kinh doanh của thương hiệu để lấy lòng một khách hàng nhằm đạt được doanh số sao? Làm rõ trọng điểm có được không.]
Chu Mịch á khẩu không trả lời được.
Lộ Kỳ Kỳ hừ hừ hai tiếng, tag Hứa Mạt: [@Austar – Molly, có phải brief của cô có vấn đề không? Sao phản hồi của bộ phận các cô lại không đồng nhất vậy?]
Cô ta thẳng thắn, lúc nói chuyện không khỏi có chút đả kích người khác, Chu Mịch đỏ mặt nói: [Em không có ý đó, chỉ là tiện mồm nói ra suy nghĩ cá nhân thôi.]
Trong nhóm không có ai nói nữa.
Tâm thái Chu Mịch hơi suy sụp, về nhà rồi vẫn chán nản buồn rầu.
Dì Trần vừa phơi xong đồ đi ra từ ban công: “Mịch Mịch hôm nay cháu về muộn quá.”
Chu Mịch ăn nốt miếng tempura cuối cùng mua dọc đường, nói không rõ: “Có muộn lắm đâu…”
Dì Trần nói: “Trời ạ, sao không về ăn bữa khuya.”
Chu Mịch nuốt xuống, cong môi nói: “Không cần đâu, vốn đã muộn lắm rồi, lại bắt dì phí công sức chuẩn bị, có lẽ phải làm đến mười hai giờ mất, dì cứ đi ngủ sớm đi.”
Dì Trần dừng ở bên cạnh cô, thấp giọng khuyên: “Cũng đúng thật là, cháu với Trương tiên sinh ai chịu nhường trước cũng được, thấy hai người không nói chuyện trong lòng dì khó chịu lắm.”
Chu Mịch không biết phải trả lời thế nào.
Dì Trần lại thở dài: “Chuyện gì mà lại hục hặc lâu như vậy, dì thấy Trương tiên sinh mấy ngày rồi đều không ra ngoài rửa mặt nữa.”
Chu Mịch ngây ra: “Hả? Trước đây anh ấy không rửa mặt ở bên ngoài sao?”
“Ể? Đúng vậy.” Dì Trần trừng mắt: “Cháu không biết sao? Phòng ngủ của Trương tiên sinh có nhà vệ sinh, sau khi cháu chuyển đến ở cậu ấy mới đi ra ngoài rửa mặt mỗi sớm tối. Trước đây dì nghe cậu ấy nói bởi vì chất lượng giấc ngủ của cháu không tốt nên mới chia phòng, ngày ngày chạy ra ngoài đánh răng tắm rửa nhất định là vì tìm cơ hội ở bên cạnh cháu nhiều hơn, kết quả bây giờ hai người thật sự sống như đang ở riêng, là ầm ĩ cái gì vậy.”
Cổ họng Chu Mịch hơi nghẹn lại. Giống như có một một viên nhộng mắc ở đó, vị đắng từ từ tan ra.
Cô đứng nguyên ở chỗ, nhất thời không động đậy gì.
Dì Trần nhận lấy cái cốc giấy đựng oden của cô.
Chu Mịch khẽ thở ra, trở về phòng ngủ cất túi, đi đến nhà vệ sinh rửa tay.
Vừa bước vào cửa cô đã sững lại, hoa trong chiếc bình bên cạnh bồn rửa tay của cô đã được thay mới, không còn là hoa lan Nam Phi màu trắng mãi không héo nữa, mà là hai đóa hoa màu đỏ có hình dạng đặc biệt, phần đầu hoa dính vào nhau, màu sắc tươi đẹp, cánh hoa mềm mại tụ lại ở giữa, giống như ngọn pháo bông bọc lại một cụm.
Chu Mịch hoàn toàn không nhận ra loại này, thế là liếc mắt ra ngoài cửa, chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, chụp trộm một tấm.
Sau khi về lại phòng mình, Chu Mịch khoanh chân ngồi trên mặt đất, mở mạng lên tìm kiếm hình ảnh.
Hóa ra loại hoa này gọi là quắn hoa, có hình dạng kỳ quái, có cái tên kỳ quái, nghe cũng chưa từng nghe qua, quả nhiên rất hiếm gặp.
Cô day trán, chần chừ một lúc, tìm kiếm ý nghĩa của nó.
Kết quả rất nhanh đã nhảy ra.
Mắt nhìn đến hàng đầu tiên, Chu Mịch cảm thấy trái tim mình bị véo mạnh một cái, đau đến nỗi đầu mũi cô lập tức dâng lên sự chua xót kịch liệt.
“Ngôn ngữ hoa của quắn hoa là: Cùng nhau phát triển, từ đầu đến cuối đều là lời chúc mừng vô hạn đến người.”