Chương
“Cũng được, nếu như ông đã không muốn quỳ thì tôi sẽ giúp ông quỳ!”
Nói xong, Phùng Thiên Cương đá mạnh một cú vào đầu gối của Chu Hưng. Thấy thế, Sở Hà, Sở Diệu Y cùng với những người khác ở phân bộ Thiên Hải giật mình.
Bọn họ đều có thể nhìn ra cú đá này không hề nể nang chút nào, một cú đá của cao thủ tông sư đủ khiến cho Chu Hưng gãy chân!
Như vậy cho đến ngày thi đấu giữa các phân bộ, phân bộ Thiên Hải chắc chắn sẽ trở thành trò cười lớn nhất đối với tất cả mọi người.
Ngay khi mọi người ở phân bộ Thiên Hải còn đang lo lắng.
Vút!
Một tiếng xé gió lướt qua, ngay sau đó, sắc mặt của Phùng Thiên Cương đột nhiên thay đổi. Sau khi vừa ngã xuống mặt đất, ông ta vội ôm chân kêu gào thảm thiết.
“A!”
“Chân của tôi!”
Mọi người thấy vậy đều sửng sốt, nhìn kỹ lại mới phát hiện ra bắp chân của ông ta bị một chiếc đũa đâm xuyên qua, máu chảy đầm đìa…
“Hay lắm!”
Chu Hưng cùng với các thành viên khác của phân bộ Thiên Hải âm thầm vỗ tay khen ngợi với vẻ hả hê.
Bị tát một cú thẳng vào mặt như vậy, sắc mặt Tôn Bác tối sầm lại.
“Là ai làm!”
“Đâm sau lưng người khác thì có gì giỏi chứ, có gan thì cút ra đây!”
Vừa dứt lời, một thanh niên ngồi ở một góc trong nhà hàng chậm rãi đứng dậy, trong tay hắn vẫn còn cầm một chiếc đũa và mỉm cười nhìn ông ta.
“Tôi làm đấy.”
“Tôi thấy mấy người có vẻ như rất thích bắt nạt người khác cho nên tôi cũng muốn thử trải nghiệm xem sao.”
“Ừm, không tồi, cảm giác khi bắt nạt người khác quả thực khá vui.”
“Lương Siêu!”
Sở Diệu Y kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc còn Chu Hưng và đám người Sở Hà cũng thở phào một hơi.
Thấy vậy, phó phân bộ Giang Thành tức giận hừ hừ, ông ta định đi về phía Lương Siêu nhưng bị Tôn Bác cản lại.
Là người đứng đầu một phân bộ Vũ Minh nên ông ta vẫn có cái nhìn căn bản.
Người thanh niên này cách Phùng Thiên Cương khoảng m, vậy mà hắn có thể phi chiếc đũa chuẩn xác thẳng vào bắp chân cực kỳ vạm vỡ của Phùng Thiên Cương.
Dựa vào lực đạo, có lẽ tu vi của đối phương đã đạt đến cảnh giới tông sư.
Không thể khinh thường một tông sư trẻ được.
Sau khi đánh giá Lương Siêu một hồi, Tôn Bác chắp tay chào hắn.
“Không biết cậu là ai, dường như trước đó chúng tôi chưa từng đắc tội với cậu thì phải?”