Chương
Lương Siêu cười nói: “Câu hỏi của ông có chút buồn cười. Vậy phân bộ Thiên Hải người ta cũng đâu từng đắc tội với các người, thế nhưng không phải các người đang sỉ nhục bọn họ hay sao?”
“Người ta tức giận mới nói các người được câu, vậy mà các người lại bắt người ta quỳ xuống xin lỗi. Hiện tại tôi cũng đang làm giống y như vậy, nhìn thấy một đám người yếu ớt như gà nên tôi muốn bắt nạt một chút ấy mà.”
“Đã hiểu chưa?”
Nghe vậy, Sở Diệu Y không nhịn được mà bật cười.
Suốt nửa tháng, tính tình của người này không hề thay đổi, vẫn luôn hài hước như vậy khiến cho đám người Tôn Bác cảm thấy ngứa ngáy, sắc mặt càng tệ hại hơn.
“Đối nghịch với phân bộ Vũ Minh của tôi, cậu chắc chắn mình có thể gánh được hậu quả này chứ?”
Nhất thời, Sở Diệu Y lập tức tỏ vẻ khinh thường. Thấy thực lực của Lương Siêu không hề yếu kém nên bọn họ bắt đầu mượn ngọn núi lớn Vũ Minh này ra để chèn ép ư?
Phi!
“Xì, vốn dĩ hắn là người của phân bộ Thiên Hải chúng tôi nên cho dù có đánh bại tất cả các người thì cũng chỉ coi là mâu thuẫn nội bộ chứ không thể nói là đối nghịch với Vũ Minh được.”
Sở Diệu Y vừa nói vừa đi tới bên cạnh Lương Siêu khiến cho cả đám Tôn Bác ngạc nhiên.
Từ lúc nào mà phân bộ Vũ Minh Thiên Hải lại có được một tông sư trẻ như vậy?
Sao bọn họ chưa từng nghe bất cứ tin tức nào về chuyện này?
Nếu biết từ sớm thì bọn họ cũng sẽ không vội vàng tới phân bộ Vũ Minh Thiên Hải để tìm được cảm giác tồn tại, ít ra cũng phải đợi cho đến khi bọn họ nắm được toàn bộ thực lực của thằng nhóc này đã.
Lương Siêu nhìn thấy bên khóe miệng của Sở Diệu Y vẫn còn tia máu, hắn cau mày hỏi: “Ai làm?”
“Ông ta.”
Sở Diệu Y chỉ vào Phương Thiên Cương, người vừa được hai người khác nâng dậy đang ôm chặt lấy đùi với vẻ phẫn nộ.
“Ồ.”
“Cô qua chờ ở một bên đi, mọi chuyện còn lại cứ giao cho tôi.”
Sở Diệu Y ngoan ngoãn gật đầu, cô ấy vừa mới đứng sang một bên thì đã nghe thấy tiếng ‘xoẹt’ trong không khí.
“A!”
Lần này, đám người Tôn Bác của phân bộ Vũ Minh Giang Thành còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng la hét của Phùng Thiên Cương.
Khi quay đầu nhìn lại, nhất thời bọn họ hít sâu một hơi!
Chỉ thấy chiếc đũa đó đâm xuyên qua lòng bàn tay phải của Phùng Thiên Cương!
“Trưởng, trưởng bộ!”
Phùng Thiên Cương hét lên đầy giận dữ: “Thằng nhãi này, cậu ta khinh người quá đáng! Tôi không thể nuốt trôi cơn giận này được!”
“Câm mồm.”
Tôn Bác thấp giọng trách mắng, một người luôn bình tĩnh mọi lúc mọi nơi như ông ta gặp phải người kiêu ngạo như Lương Siêu cũng sắp không thể kìm chế nổi.
Để tìm kiếm sự bình ổn vào lúc này thì chuồn là thượng sách.