Chương
“Vâng.”
Bốn mươi phút sau.
Bên ngoài biệt thự Cung gia.
Đám người Cam Mâu vừa đến liền trực tiếp đạp của mà vào, Cung Bình lúc này đang ngồi trong phòng khách thấy cảnh này liền tức giận đứng dậy, nhưng vừa mới mở mồm nói được một chữ liền bị người tát cho một cái bay ra ngoài!
Cam Mâu liền ngồi xuống, Đỗ Bình và những người khác đứng phía sau ông ta, ra lệnh cho Cung Bình, cái người hiện giờ mồm miệng đầy máu và có mấy cái răng đã bị rụng ra nói: “Gọi điện thoại cho Lương Siêu, bảo hắn trở về ngay lập tức.”
“Nói cho hắn biết, người của tổng bộ Võ Minh đã đến, nếu như không muốn liên lụy tới người khác thì mau chóng về để đền tội!
Cùng lúc đó, Cung Vũ, người vẫn còn hơi choáng váng ở cầu thang trên tầng hai, sau khi nghe lén đã loạng choạng quay trở lại phòng, nhìn Lương Nghiên đang ngồi trên giường, với vẻ mặt không có huyết sắc.
“Chị dâu Cung Vũ, vừa rồi có âm thanh gì vậy?”
“Có chuyện gì sao?”
Lương Nghiên chớp đôi mắt to hỏi, Cung Vũ miễn cưỡng cười, lập tức bế Lương Nghiên đến phòng an toàn của cô.
Căn phòng bí mật an toàn này được Cung gia sử dụng để cất giữ những vật phẩm cực kỳ giá trị. Riêng cánh cửa an toàn vừa đi vào kia cũng được làm bằng thép không gỉ nặng vài nghìn cân, nghe nói bom nổ cũng không thể mở được.
“Nghiên Nghiên, em ở trong này trốn đi, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra thì ngàn vạn lần cũng đừng ra ngoài, biết chưa?”
Lương Nghiên ngây thơ gật đầu.
Cung Vũ đi ra ngoài và khóa trái cửa lại, sau đó cô chạy lon ton xuống lầu.
Lúc này nhìn thấy mấy người Cam Mâu đến kia không phải những người tốt đẹp gì, Cung Bình nhất quyết gằng không gọi cho Lương Siêu.
Mặc dù ông ta không phải là Huyền Vũ Giả, nhưng cũng biết tới đại danh của tổng bộ Võ Minh.
Tuy Lương Siêu rất mạnh, nhưng theo ông ta thấy, thì Lương Siêu không phải là đối thủ của những người này.
Nhưng việc ông ta cứ khăng khăng không chịu mở lời, đồng nghĩa với việc bị ăn liên tiếp những đòn hiểm của đám người kia.
Mà những người đó cũng chẳng phải ai khác mà chính là Bạch Vân Hi.
Giây phút nhìn thấy hắn ta giơ tay muốn tiếp tục đấm vào gương mặt đã bị đánh cho tơi tả của Cung Bình, Cung Vũ không nhịn được nữa mà hét lớn một tiếng.
“Dừng tay!”
“Anh, anh dựa vào cái gì mà đánh cha tôi!”
“Cha ư?”
Bạch Vân Hi quay đầu lại nhìn, lập tức nhếch miệng cười lạnh: “Nói vậy có nghĩa cô là vị hôn thê của tên Lương Siêu kia sao?”