Liễu Băng Khanh cười lạnh, cô đang định ấn nút tắt máy thì Lương Siêu lại giành máy trước và ấn nút nghe, sau đó tiện thể mở loa ngoài.
“Anh!”
“Đừng nóng vội.”
Lương Siêu hạ tay xuống và thấp giọng nói: “Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, thậm chí chính cô phải là người cởi nút thắt này.
Hơn nữa, cô đã chịu hành hạ lâu như vậy, cũng đã đến lúc buông tay rồi.”
Nghe xong, Liễu Băng Khanh nghiến răng đầy vẻ oán hận.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nam lạnh lùng truyền đến.
“Con đĩ, cô nghĩ sao về chuyện tôi đã nói trước đó?”
“Năm ngày nữa là hôn lễ của tôi với Hồng Hồng.
Cô nhất định phải tới buổi hôn lễ với thân phận phù dâu, hiểu chưa?”
Chết tiệt!
Không ngờ tên cặn bã này lại dám ngang ngược như thế?
Trong lòng Lương Siêu cười lạnh, ngay sau đó bọn họ còn nghe được giọng nữ truyền tới.
“Liễu Băng Khanh, A Hạo đã nói rõ như vậy rồi.
Cô đừng có mà mặt dày không biết xấu hổ như thế nữa!”
Người đang nói chuyện chính là Giang Hồng, vị hôn thê cũ của Bạch Hạo.
“Hơn nữa, trong buổi hôn lễ này, người làm cô dâu như tôi còn chuẩn bị cho cô một món quà đảm bảo cô sẽ trở thành phù dâu xinh đẹp nhất trong lịch sử.”
Món quà?
“A…”
Liễu Băng Khanh cười lạnh, đương nhiên là cô không tin Giang Hồng là người tốt bụng như vậy.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt khích lệ của Lương Siêu, Liễu Băng Khanh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Giang Hồng, tôi cảm thấy thương thay cho cô.
Không ngờ một tên cặn bã như anh ta lại được cô coi như một bảo vật.”
“Trước khi cô ra nước ngoài đi tìm tên cặn bã Bạch Hạo này, tôi còn tưởng cô sẽ chia tay dứt khoát với anh ta, không ngờ cuối cùng cô lại lựa chọn lấy anh ta.”
“Đúng rồi, khi anh ta gọi điện thoại cho tôi vào hôm trước, lúc đó nhất định cô không ở bên anh ta đúng không? Cô không biết lúc đó giọng điệu của anh ta dịu dàng đến mức nào đâu.”
“Không chỉ cầu xin tôi phối hợp với cô, tham dự buổi hôn lễ và trở thành phù dâu của cô.”
“Mà còn cầu xin tôi tha thứ cho anh ta, nói rằng anh ta cưới cô chỉ là vì bất đắc dĩ.
Sau này anh ta sẽ tận lực bù đắp cho tôi.”
“Thậm chí anh ta vẫn còn muốn tiếp tục bí mật hẹn hò với tôi và còn hứa hẹn với tôi rất nhiều lợi ích, muốn biến tôi trở thành tình nhân trong bóng tối của anh ta.
Và còn…”
Liễu Băng Khanh còn chưa nói xong, cô đã nghe thấy tiếng la hét và mắng mỏ ầm ĩ truyền tới.
“Hồng Hồng, em đừng hiểu lầm! Không giống như cô ta nói đâu, anh…A!”
“Giải thích cái đầu anh!”
“Tên họ Bạch kia, bà đây đã tin tưởng anh hết lần này đến lần khác, vậy mà anh cho rằng bà đây là đồ ngốc thật sao? Anh có tin ngay bây giờ bà đây phế anh không?”
“Vợ ơi bình tĩnh, rõ ràng con đĩ đó đang khiêu khích…”
“Câm miệng! Tối hôm nay, anh chờ đấy! Chúng ta chưa xong chuyện này đâu!”
“...”
Nhất thời Liễu Băng Khanh cảm thấy có chút hả giận, thầm mắng đáng đời.
Ngay sau khi tiếng ồn lắng xuống, Giang Hồng nói tiếp: “Liễu Băng Khanh, giờ sáng mai, tôi muốn gặp cô tại quán cà phê Lam Sơn ở phía dưới của tập đoàn Thiên Đạt, cô có dám gặp không?”
“Không hứng thú.”
“Phi!”
Tiếng chửi rủa của Giang Hồng truyền qua điện thoại.
“Đồ đĩ vô liêm sỉ! Ngay cả trên địa bàn nhà mình mà cô cũng không dám gặp tôi sao? Cô sợ tôi tới mức nào đây?”
“Muốn bắt chước mấy con trà xanh nháy mắt với chồng người khác mà gan bé thế! Cẩn thận có ngày chết lúc nào cũng không biết!”
Nghe vậy, Lương Siêu cau mày.
Trước đây, hắn còn tưởng Giang Hồng cũng là người bị hại nên trong lòng cũng có chút đồng cảm với cô gái này.
Thế nhưng hiện tại xem ra, cô gái này cũng chẳng phải là người tốt lành gì, cùng một loại người với Bạch Hạo.
Thấy Liễu Băng Khanh lạnh lùng định ngắt điện thoại, Lương Siêu ngăn cô lại và nói: “Được, theo như cô nói, giờ sáng mai gặp nhau tại quán cà phê Lam Sơn.”
“Anh là ai? Là gì của Liễu Băng Khanh?”
Lương Siêu cười lạnh nói: “Ngay cả người hỏng não như cô cũng có chồng chưa cưới vậy thì tiên nữ như Liễu Băng Khanh đương nhiên cũng có chồng chưa cưới là tôi đây rồi.”
“Anh, anh nói tôi làm sao cơ!”
“Nói cô hỏng não đấy, cô biết rõ tên họ Bạch kia là đồ khốn rồi mà vẫn ép anh ta cưới cô.
Như vậy không phải là hỏng não thì là gì?”
“A a a!”
Giang Hồng tức phát điên: “Anh dám mắng tôi! Anh là cái thứ khốn kiếp gì mà dám mắng tôi! Anh, anh chờ đấy! Tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá đắt vì lời nói hôm nay!”
“Được thôi.”
Lương Siêu cười gật đầu: “Không cần phải chờ, ngày mai tôi sẽ đến đó cùng với Liễu Băng Khanh.
Đến lúc đó, cô có thể bắt tôi trả một cái giá đắt với điều kiện là cô phải có bản lĩnh đó đã.”
Nói xong, hắn tắt điện thoại.
Ngay sau đó, Liễu Băng Khanh giật lấy điện thoại và trừng mắt nhìn hắn với vẻ tức giận.
“Anh dựa vào đâu mà quyết định thay tôi?”
“Dựa vào tôi là chồng chưa cưới của cô.
Lương Siêu nói với vẻ đương nhiên nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của Liễu Băng Khanh, hắn vội nói: “Là chồng chưa cưới tạm thời, tạm thời thôi.”
“Huống chi cơ hội xả giận tốt như vậy, nếu như bỏ lỡ thì chẳng phải rất tiếc sao? Ngày mai có tôi ở bên cô, cô chỉ cần trút giận là được, chuyện còn lại không cần phải lo.”
Đúng thế, Lương Siêu làm như vậy chính là vì muốn giúp cô xả cơn giận đè nén trong lòng suốt mấy năm qua.
Bằng cách đó, chắc hẳn ngày cô hồi phục sẽ không còn xa nữa và thời gian hủy bỏ hôn ước cũng tới gần hơn.
Nghe Lương Siêu nói như vậy, tuy Liễu Băng Khanh vẫn còn tức giận nhưng trong lòng cũng ấm áp hẳn lên.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, cả hai cùng nhau bước ra khỏi phòng.
Thấy vậy, mọi người lập tức xúm vào chất vấn một hồi.
Lương iIêu thật sự không chịu nổi nữa, thấy Lương Nghiên vẫn còn muốn ở lại chơi, hắn vội vàng chào tạm biệt và ra về một mình.
“Chị, chị và tên Bạch Hạo kia xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cái gì mà Bạch Hạo hay Hắc Hạo, người đàn ông tương lai của chị con chỉ có một, đó là Tiểu Siêu!”
“Băng Khanh, con nói xem, hiện tại con cảm thấy như thế nào đối với Tiểu Siêu?”
“Cuộc hôn nhân thử này có cần tiếp tục nữa không? Con có muốn trực tiếp tiến hành hôn lễ luôn không?”
“Không cần!”
Liễu Băng Khanh cười thẹn thùng, vô thức từ chối.
Ngay sau đó, Liễu Băng Loan tỏ vẻ thấu hiểu.
“Chị, nếu chị cảm thấy khó xử cũng không sao.
Nếu chị không muốn lấy thì để em lấy cũng được.
Hơn nữa, em cũng không cần sống thử, ngày mai đi đăng kí lấy giấy luôn là được hoặc là ngày kia tổ chức hôn lễ.
“Bố, bố thấy vậy có được không?”
“Băng Loan, em…”
Liễu Băng Khanh kinh ngạc nhìn Liễu Băng Loan, cả người ngơ ngác.
Thấy mắt Liễu Huy Hoàng sáng lên, cô vội nói: “Con nói không cần ý là không cần gấp quá.
Chỉ là con muốn biết nhiều hơn về hắn chứ không có ý muốn từ hôn.”
“Băng Loan, em vẫn còn nhỏ.
Em phải tập trung nhiều hơn vào việc học, em hiểu chưa?”
Vừa về tới nhà, Lương Siêu thấy Sở Diệu Y cùng với một ông già đang chờ ở cửa.
Nhìn thấy hắn, Sở Diệu Y lập tức giới thiệu: “Lương Siêu, đây là ông nội của tôi.”
“Trước khi anh đánh Từ Xuyên, ông nội của tôi còn lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện nên ông đặc biệt đi tìm Từ Xuyên.
Tuy không ngăn được ông ta nhưng ông nội cũng đã tốn không ít sức lực.”
Lương Siêu cúi đầu cảm ơn với Sở Hà.
Thấy vậy, Sở Hà vội nghiêng người nâng hắn dậy: “Lương đại sư, ngay cả cao thủ như Từ Xuyên mà ngài cũng có thể phế bỏ cho nên tôi không thể nhận lễ lớn như vậy được đâu.”
“Hôm nay, tôi đại diện cho phân bộ Vũ Minh Thiên Hải tới đây muốn tìm ngài thương lượng một vài chuyện.”.