"Võ Minh?"
Lương Siêu trước đây đã từng nghe ông già nói về tổ chức này, nhưng ông già nói cũng không quá là chi tiết, chỉ là nói qua loa vài câu.
Ông nói Võ Minh là một tổ chức rác rưởi, nên sớm bị giải tán đi thì hơn.
"Ờ"
"Lương sư phụ cũng biết Võ Minh sao?"
Lương Siêu cười gật đầu: "Tôi cũng biết đôi chút, với cả ông Sở cứ gọi hẳn tên tôi đi, ông xưng hô vậy tôi thật sự không quen.
”
“Đúng vậy đó!"
Sở Diệu Y lập tức phụ họa bên cạnh: "Anh ấy rõ ràng là tiểu bối, nhưng ông lại đi gọi như vậy cảm giác anh ấy cứ như là lớn hơn so với ông một thế hệ vậy! Cháu bỗng dưng lại cách xa anh ấy tận mất thế hệ.
”
Sở Hà cười một tiếng, cũng không câu lệ nữa, đi cùng Lương Siêu vào biệt thự.
Sau khi ngồi xuống, ông ấy đi thẳng vào chủ đề và nói: “Lương Siêu, tôi đến đây lần này là theo sự ủy thác của trưởng phân bộ chúng tôi, xin cậu hãy gia nhập chi nhánh Thiên Hải của chúng tôi và phục vụ với tư cách là một chấp sự danh dự.
"
Đang tính lôi kéo mình sao?
Lại chỉ ban cho một chức chấp sự thôi mà nói là vinh dự sao?
Cái này cũng quá hẹp hòi rồi đi!
Lương Siêu tự lẩm bẩm, lời đánh giá trước đó của ông già cũng tin hơn phân nửa rồi.
Cái Võ Minh này có thể là không tốt cho lắm.
Nhìn thấy Lương Siêu hoàn toàn thờ ơ và không bị lay chuyển, Sở Hà vội vàng giải thích.
Ông ấy nói: "Cái gọi là chấp sự danh dự không chỉ là một hư danh đâu, không chỉ có thể có sự đãi ngộ của một chấp sự, mà con không bị hạn chế sự tự do của cậu.
"
“Tương đương với việc có thể được sự lợi ích mà không mất gì, còn là tên tuổi hàng đầu của chấp sự.
”
Sau khi suy nghĩ một chút, Lương Siêu thật sự không có hứng thú với những điều kiện này, cái lợi ích tuyệt vời mà ông ấy nói chả bõ hắn quan tâm.
Về phần tên tuổi chấp sự ở Võ Minh, nói thật ra hắn vẫn còn cảm thấy hơi xấu hổ nữa ấy.
"Thật xin lỗi, ông Sở, hiện tại tôi không có dự định gia nhập thế lực này.
"
“Anh vậy mà lại từ chối sao?”
Sở Diệu Y có chút khó có thể tưởng tượng được: "Anh phải biết rằng, ông của tôi đã ở phân hội Thiên Hải này lâu như vậy rồi nhưng mới chỉ có thể với được danh hiệu chấp sự thôi không, vậy mà anh….
.
”
“Diệu Y!”
Sở Hà cau mày ngắt lời cô, Lương Siêu người ta là một cao nhân ngay cả Từ Xuyên cũng có thể đánh cho tàn phế, có lẽ bản thân ông không có tư cách đánh đồng vơ đũa cả nắm.
Sau khi trầm ngâm một lúc, ông ấy hỏi: "Lương Siêu, trước đó cậu đã đánh phế Từ Xuyên, mặc dù ông ta không tham gia Võ Minh, nhưng trong cái giới tu luyện này thì có quan hệ rất rộng, bạn thân rất nhiều.
”
“Nếu những bạn bè của ông ta biết được cậu đã đánh tàn phế ông ta thì khó bảo đảm không có người đến báo thù cho ông ta, đến mang phiền phức cho cậu.
”
“Nhưng nếu cậu gia nhập Võ Minh, những người đó dù sao cũng phải cân đo đong đếm, dù gì! "
"Không thành vấn đề.
"
Lương Siêu ngắt lời ông, nói: "Tôi không quen được người khác che chở, nếu có người muốn báo thù cho Từ Xuyên, cứ để bọn họ đến, tôi sẽ đợi.
"
"Haizz! "
Thấy Lương Siêu đã hạ quyết tâm, Sở Hạ không khỏi âm thầm thở dài.
Mà đúng lúc đó vị trưởng phân bộ kia gọi điện thoại tới, Sở Hà nói vài câu, gật đầu rồi cúp điện thoại.
"Lương Siêu, trưởng phân bộ chúng tôi muốn gặp cậu, không biết ngày mai cậu có thời gian không?"
"Không rảnh cho lắm!”
"Vậy ba ngày thì thế nào?"
Thấy Lương Siêu còn do dự, Sở Diệu Y hai tay ôm eo, tức giận nói: "Này, anh hơi quá đáng rồi đó!”
“Không phải chỉ gặp mặt thôi sao, nếu anh không nề mặt trưởng phân bộ và ông tôi thì cũng phải nể mặt tôi chứ? Tôi không có thể diện hay sao?
Lương Siêu nghe vậy cười khổ, không thể không đồng ý.
"Được, vậy ba ngày sau.
"
Ngày hôm sau.
Lương Siêu đến trước biệt thự của Liễu gia vào sáng sớm, Liễu Băng Khanh đã đợi sẵn bên ngoài biệt thự, cô ấy vẫn mặc váy công sở, trông lạnh lùng và có năng lực.
Thấy Lương Siêu nhìn chằm chằm vào mình, Lưu Băng Khanh nâng mắt nhíu mày: "Đang nhìn cái gì đấy?"
"Không có gì, chỉ là thấy hôm nay cô mặc bộ đồ này có chút không quá thích hợp.
Cô không phải nên ăn mặc lộng lẫy hơn sao?"
“Đồ điên.
”
Cô liếc mắt, ném cái chìa khóa cho Lương Diêu rồi rất tự nhiên ngồi ghế phụ.
Quán cà phê Lam Sơn bên cạnh tập đoàn Thiên Đạt.
Hai người họ vừa mới đến đây thì được một người phục vụ dẫn đến bàn số trên lầu, sau khi bước vào, họ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang nhâm nhi cà phê với vẻ mặt hài lòng, một người đàn ông cao lớn đẹp trai trong bộ vest trắng quỳ dưới chân cô, khiến cô trông như một nữ hoàng.
Giang Hồng, Bạch Hạo.
Nhìn thấy hai người đã từng gây ra cho mình bao nhiêu đau đớn, Liễu Băng Khanh mặc dù hết sức kiềm chế, nhưng hô hấp vẫn bắt đầu có chút hụt hơi.
"Đừng khẩn trương như vậy, cô quên mất mình tới đây làm gì sao?"
“Buông lỏng một chút”
Lương Siêu khẽ cười nói, còn siết chặt tay cô giúp cô bình tĩnh lại, đồng thời kéo cô ấy ngồi xuống cùng nhau.
Choang
Giang Hồng rơi mạnh cốc cà phê lên bàn, sắc mặt an đột nhiên tối sầm lại, hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.
Thấy vậy, Bạch Hạo lập tức tức giận nói: "Hôm qua chính anh là người đã xúc phạm vợ tôi qua điện thoại? Tôi cảm thấy anh thật sự ăn gan hùm rồi! "
Lương Siêu dùng tay ném cốc cà phê lên mặt anh ta nhẹ giọng nói: "Hôm nay chúng tôi tới đây không phải nghe chó sủa.
"
"Mày gọi ai là chó!" Bạch Hạo vừa định nổi giận, Giang Hồng lại lườm anh ta một cái:
"Câm miệng.
"
Sau đó cô ta gật gật đầu với Lương Siêu: "Tên kia cậu có gan lớn đấy"
"Nhưng món nợ của chúng ta không vội giải quyết làm gì, còn món nợ cũ giữa tôi và cô năm năm xưa, giờ nên tính là được rồi.
Thấy Giang Hồng chỉ tay về mình, Liễu Băng Khanh nhàn nhạt lắc đầu sau khi nhấp một ngụm cà phê,
"Tôi với cô chả có gì để tính toán cả.
”
"Tôi đã hoàn toàn buông tay, từ nay về sau hai người muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng kéo tôi vào trong chuyện của hai người là được.
”
“Buông tay?”
“Mày thì buông tay rồi nhưng tao thì không nhé!”
Giang Hồng rất tức giận: “Mỗi lần nghĩ đến cái bộ dạng tiện nhân suốt ngày bày trò câu dẫn người đàn ông của tôi đầy dâm đãng trước kia của mày, tao liền tức đến nỗi không có chỗ phát tiết.
”
"Càng nghĩ lại càng cảm thấy lúc trước ở nước ngoài giáo huấn mày vẫn không đủ, hôm nay tao phải đòi lại cả vốn lẫn lãi những gì mày đã nợ tao.
”
“Cô rốt cuộc muốn gì?” Liễu Băng Khanh
Giang Hồng nghe vậy nhấc chân lên cười hí nói: “Nghe nói sản nghiệp Thiên Đạt các người là xí nghiệp đứng đầu Thiên Hải hả?”
"Cha của cô có phải là người giàu nhất ở Thiên Hải không?"
Liễu Băng Khanh mày liễu khẽ nhếch: “Cô có ý gì?”
“Không rõ à?”
Nói xong, Giang Hồng lại đá Bạch Hạo một cước: "Nói cho cô ta biết, ý tứ của tôi là gì đi!"
Bách Hạo gật đầu liên tục, sau đó hung tợn chỉ vào Liễu Băng Khanh, nói: "Lần này Hồng Hồng là chuyển từ gia đình tỷ đến Thiên Hải để đầu từ, mục đích chính là vậy.
”
“Muốn thu mua hơn một nửa số công ty ở Thiên Hải của các người, sau đó để họ tấn công tập đoàn Thiên Đạt và xóa sổ hoàn toàn bất động sản Thiên Đạt"
“Đó không phải là tất cả.
”
Giang Hồng tiếp tục nói: "Đám cưới của tao sẽ diễn ra sau bốn ngày nữa, và khi thời điểm đó đến, tao sẽ cho mọi người ở Thiên Hải biết bộ mặt thật của con chó cái mày!"
"Hãy để mọi người ở Thiên Hải biết rằng Liễu Băng Khanh mày chẳng qua là ngoài mặt lạnh lùng, nhưng thực chất chỉ là một con chó cái vô liêm sỉ chuyên giật chồng của người khác!"
"Tao muốn ngay cả khi mày ở quê cũng không lăn lộn được ở đó!
“Cô, cô!”
Liễu Băng Khanh tức giận đến giọng nói run lên, cô bắt đầu có chút run rẩy, hung hăng nắm chặt hai tay, bởi vì dùng sức quá lớn, móng tay cắm vào máu thịt, xuất hiện vết máu nhè nhè.
Lương Siêu thấy thế, biết rằng đã đến lúc mình ra mặt.
Đầu tiên hắn vô nhẹ Liễu Băng Khanh hai lần, sau đó biến sắc, thình lình trở nên lạnh lùng, đột nhiên tát một cái vào mặt Giang Hồng.