Chương
Sau khi bắt mạch, bệnh nhân bị bệnh sốt thông thường.
Đối với chứng bệnh này, phương thuốc bí truyền của Hoa gia cũng có thuốc chữa. Vì thế, hắn ta lập tức viết đơn thuốc ra.
Một đám bác sĩ Trung y đứng vây quanh xem không khỏi gật đầu.
Phương thuốc này đã trải qua hơn trăm năm nên có thể nói nó vô cùng hoàn mỹ, gần như không có chỗ chê.
Nhất thời, đám bác sĩ Trung y nhìn về phía Lương Siêu.
Cục diện hiện tại với hắn chẳng khác nào tử cục.
Nhân tài mới xuất hiện này sẽ phá chiêu như thế nào đây?
Sau khi bắt mạch xong, Lương Siêu vô cùng bình tĩnh. Tiếp đó, hắn nhìn vào đơn thuốc của Hoa Tử Húc. Hắn khẽ cau mày rồi suy nghĩ một lúc, sau đó cầm bút viết thêm hai nét vào đơn thuốc rồi đặt bút xuống.
Mọi người đi lên nhìn.
“Thêm đồng cam thảo.”
Nhìn thấy vị thuốc được Lương Siêu thêm vào, mới đầu mọi người vẫn chưa hiểu lắm nhưng sau khi suy nghĩ thêm, mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, khẽ thở dài và giơ ngón tay cái lên.
Cam thảo này tưởng chừng như thừa này lại thực sự giúp cho đơn thuốc được hoàn thiện hơn!
Có thêm vị thuốc này mới thực sự khiến cho đơn thuốc thật sự hoàn hảo không hơn không kém!
Từng người ở đây đều vô cùng khen ngợi Lương Siêu nhưng khi mọi người ngẩng đầu lên lại phát hiện ra Lương Siêu đã không còn ở đây nữa…
“Hả? Còn anh bạn họ Lương kia thì sao?”
“Đúng vậy, vẫn chưa nhận phần thưởng mà, tại sao lại không thấy người đâu rồi?”
“Ha ha… Nói không chừng người ta không hiếm lạ gì mấy thứ này đâu, ‘Sự phất y đi, ẩn sâu công cùng danh’, tuổi còn trẻ lại có được phần tâm tính này quả thực khó có được.” (làm việc tốt, việc lớn, nhưng lại che dấu công lao, không cần danh lợi)
“……”
Trương Ngọc Đường nói xong, những người khác đều đồng ý gật gật đầu, sau khi thảo luận cuối cùng quyết định, mặc kệ Lương Siêu có coi trọng phần danh lợi này hay không, sau này y thánh được công nhận trong giới đông y Đế Kinh, chính là hắn!
“Y Thánh!”
“Lương Y Thánh!”
“Lương Y Thánh!”
Rất nhanh, hơn trăm bệnh nhân trong và ngoài y quán đều bắt đầu nhất trí hô to, còn điên cuồng tìm hiểu Lương Siêu làm việc ở bệnh viện nào, hoặc là mở y quán ở đâu.
Bệnh nhân còn chưa được xem bệnh trong sân vẫn còn rất nhiều!
“Tất cả im lặng hết đi!”
“Mấy người các ngươi kêu la bậy bạ cái gì đó!”
Hoa Tử Húc nhất thời nghe không nổi nữa, lúc này đưa tay xé rách phương thuốc kia, phẫn nộ rống lên: “Hắn là chỉ là tên nhãi hai mươi tuổi, sao có thể gánh nổi cái danh y thánh! So với ông của tôi, hắn…”
“Hắn là cái quái gì chứ!”