Chương
Ngay sau đó, Thẩm Động ngồi cách đó không xa cũng mở miệng nói: “Sư phụ tôi nói rằng Lương Siêu đánh nhau với tên biến thái Chung Kình kia có % cơ hội thắng.”
Mọi người: “…’
Nửa tiếng trôi qua.
Thời gian ước định đã trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Chung Kình đâu.
Mà ngay khi hiện trường đang xôn xao, một trận gió thổi qua. Ngay sau đó, có một thanh niên chậm rãi tiến vào.
Đúng là Chung Kình.
Lúc này, Chung Kình vác theo một cây ngân thương, trên đầu cây ngân thương vẫn còn treo một cái đầu quái thú cực lớn.
Chỉ thấy con mãnh thú đó chết không nhắm mắt, hai mắt nó vẫn mở to thể hiện vẻ kinh hoàng như thể trước khi chết nó đã gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp lắm.
Rất nhanh đã có người nhận ra và kêu lên.
“Đó chính là con mãnh thú thường xuất hiện ở sa mạc Hắc Phong, Huyết Mãng Hung Hổ!”
“Mẹ kiếp? Không thể nào? Theo như tôi biết, thực lực của con Huyết Mãng Hung Hổ đó có thể sánh ngang với huyền vũ giả kỳ Kim Đan. Chẳng lẽ Chung Kình sư huynh đến muộn là vì giết nó sao?”
“Không thể nào? Tôi chưa từng nghe nói Chung Kình sư huynh nhân nhiệm vụ này mà?”
“…”
Đúng lúc này, Chung Kình lắc vai và ném thẳng cái đầu khổng lồ kia xuống trước mặt hai vị trưởng lão Vũ Minh đang đi về phía hắn ta.
“Trước khi đi tu luyện ở sa mạc Hắc Phong, tôi tình cờ gặp con súc sinh này nên tiện tay giải quyết luôn.”
“Tuy rằng trước đó tôi không nhận nhiệm vụ nhưng cũng có thể đổi lấy điểm cống hiến đúng không?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều không nói gì.
Một con mãnh thú có thực lực sánh ngang với huyền vũ giả kỳ Kim Đan cứ thế mà giải quyết?
Lại còn tiện tay?
Anh Chung của tôi là vậy, mọi người không cần nói nhiều!
Nghe vậy, hai vị trưởng lão cười khổ rồi gật đầu liên tục. Sau khi lấy đầu con thú, họ thì thầm vài câu gì đó với CHung Kình rồi mới rời đi.
Trên đài của trung tâm luyện võ.
“Chậc chậc…”
Lương Siêu nhếch môi cười và giơ ngón tay cái với Chung Kình ở dưới đài.
“Tôi phải thừa nhận cách xuất hiện trên sân khấu của anh đúng là rất ngầu, đủ đê mê hoặc hàng ngàn cô gái. Tôi đoán ngày thường anh rất giỏi tỏ vẻ đẹp trai phải không?”
“Nhưng e rằng hôm nay anh không còn tỏ vẻ đẹp trai được nữa đâu.”
Nghe được lời nói càn rỡ của Lương Siêu, vẻ mặt của Chung Kình không thay đổi. Hắn ta chỉ liếc một cái, sau đó nhẹ nhàng dậm chân bay lên võ đài.
“Thật không ngờ Khuynh Thành lại coi trọng một người khoa trương như anh. Điều này khiến tôi khá thất vọng.”
“À đúng rồi, hôm qua Khuynh Thành gọi điện cho tôi muốn tôi đánh với anh một trận. Anh đoán xem tôi trả lời thế nào?”