Chương
“Anh ta vừa rồi nói với tôi rằng anh ta lần này luộc được em thì lần sau anh ta sẽ luộc đến chị gái em! Và anh ta nói sẽ đưa tất cả những người phụ nữ xung quanh em đến biệt thự mới xây ở nơi ở cũ của Lương Gia và ngủ với từng người một.”
“Cái loại ác tâm biến thái như anh ta nhất định phải chết, không chết thiên lý bất dung!”
Nghe vậy, Tả Khiêm và Tả gia dần bắt đầu hoảng sợ.
Đầu tiên là đám cung phụng đều rời đi tan tác như chim, nhưng cũng không ngoài việc bị Miller chặt đầu!
Lương Siêu từng bước đi về phía Tả Khiêm và những người khác, hắn giẫm lên vết máu khắp nơi trên mặt đất.
Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh và không giận dữ nhưng đôi mắt của hắn lại tối tăm và lãnh đạm, nhưng điều này lại càng khiến nỗi sợ hãi của Tả Khiêm và những người khác trong lòng ngày càng trầm trọng.
().
Trong thâm tâm họ cũng biết rằng, ngay cả đám cung phụng kia cũng khó lòng thoát khỏi cái chết, thế thì Tả gia bọn họ cũng sẽ phải chịu số phận chết thảm…
Người chết thảm nhất chính là tả Khiêm! Mười giây sau, Lương Siêu dừng lại trước mặt Tả Khiêm và khàn giọng nói:
“Ai là kẻ chủ mưu đằng sau sự hủy diệt của Lương gia tôi?”
“Nếu anh biết chỉ cần nói điều đó, và tôi có thể tha cho tội sống, nhưng tội chết…”
“Thật khó tha thứ.”
“Đừng, đừng làm vậy!”
Tả Khiêm sợ tới mức quỳ phịch xuống đất, dưới đũng quần ẩm ướt và bốc mùi tanh hôi khó chịu. Hắn ta hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh trước đó.
Hắn ta ôm chặt lấy đùi của Lương Siêu và khổ sở cầu xin: “Tôi, tôi chỉ là bị mê hoặc nhất thời thôi! Chỉ là bị ép buộc bất đắc dĩ phải làm thôi!”
“Sau này tôi không dám làm nữa. Lương Siêu, coi như nể tình xưa nghĩa cũ mà tha thứ cho tôi được không?”
“Tình xưa nghĩa cũ ư?”
“Sao cậu lại có thể mặt dày nói ra được lời này nhỉ?”
Lương Siêu cười lạnh nói: “Trước đây, tôi coi cậu là anh em, lúc nào cũng sẵn sàng ra tay bảo vệ cậu.”
“Tôi coi cậu chẳng khác nào anh em ruột, lần nào có đồ ăn ngon cũng gọi cậu tới.”
“Khi Tả gia gặp khó khăn, ba tôi thậm chí còn giúp đỡ Tả gia vượt qua tận mấy lần.”
“Thế nhưng kết quả ra sao? Chúng tôi nhận lại được gì?”
“Lấy oán báo ơn! Dẫm lên xương máu của nhà tôi để trở thành nhà giàu mới nổi trong giới bất động sản của đế kinh! Có đúng không?”
Sau khi quát lớn một tiếng, Lương Siêu lại hỏi: “Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, ai là kẻ chủ mưu giết toàn bộ Lương gia?”
“Tôi, tôi thật sự không biết!”
“Ồ.”
Lương Siêu gật đầu với vẻ thất vọng. Trông cái đức hạnh của Tả Khiêm là biết hắn ta thật sự không biết gì, chỉ là một kẻ bị lợi dụng.
Sau đó, hắn từ từ giơ nắm đấm lên khiến cho Tả Khiêm bị dọa tới mức kêu khóc.