Chương
“Lương Siêu, tôi thề tôi thật sự không biết! Cầu xin cậu hãy tha mạng chó này cho tôi! Tất cả của Tả gia đều đưa cho cậu tất! Tôi cũng có thể tiếp tục làm anh em với cậu! Chỉ cầu xin cậu…”
Một quyền hạ xuống khiến cho lời cầu xin của Tả Khiêm im ta trợn tròn mắt, chỉ trong nháy mắt đã ngã xuống với vẻ mặt dữ tợn. Toàn thân hắn ta nổ tung máu be bét, ngay cả một mẩu xương cũng không còn…
“A!”
Toàn bộ người Tả gia bị dọa sợ tới choáng váng. Một số người hét lên như điên, một số người điên cuồng dập đầu nhưng Lương Siêu không hề buông tha cho bất kỳ ai và giết chết tất cả bọn họ!
Không phải do hắn độc ác mà là do người Tả gia đều đáng chết. Từng giọt máu trên người cha mẹ cùng với những khác trong gia tộc đều có liên quan đến Tả gia.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Lương Siêu nhìn xung quanh rồi phẩy phẩy vết máu dính trên tay đi, nói: “Thủ đoạn này có chút tàn nhẫn.”
“Không biết mọi người có sáng kiến nào khác không?”
Đám người Đường Cửu Giang nghe vậy thì run rẩy.
Bọn họ còn đang sợ Lương Siêu vì chuyện diệt tộc lan rộng ra ngoài mà muốn bịt miệng tất cả nên giờ nào dám có ý kiến gì?
“Không có!”
“Thật không ngờ Tả gia lại điên cuồng như vậy, Lương đại sư ra tay nhất định là thay trời hành đạo!”
“Đúng vậy, nếu như biết lịch sử Tả gia đen tối như vậy thì không cần Lương đại sư ra tay, tôi nhất định sẽ tự tay diệt Tả gia này trước!”
“…”
Lương Siêu chỉ cười mà không nói gì, hắn cũng không có ý muốn ra tay với bọn họ mà chỉ rời đi cùng với Liễu Băng Loan và Mễ Lặc.
Sau khi hắn rời đi được một lúc và mọi người cũng xác nhận được sự an toàn của bản thân, bọn họ thở phào nhẹ nhõm và nhìn nhau cười khổ.
“Mọi người, chúng ta nên giải quyết vấn đề này như thế nào?”
“Còn có thể làm sao bây giờ? Cứ coi như không thấy gì đi! Miễn rước phiền phức vào thân!”
“Hừ, tên họ Lương kia quá ngang ngược rồi. Cho dù tội nghiệt của Tả gia có nặng tới mức nào cũng không tới lượt cậu ta ra tay. Hơn nữa, cậu ta làm vậy chẳng khác nào tát thẳng vào mặt mọi người cả!”
“Ừm, theo tôi, hãy báo cáo với tổng bộ Vũ Minh đi. Sẽ có người đi thu thập tên họ Lương đó.”
“Xì, các người muốn báo thì cứ báo. Còn tôi thì không đi đâu, dù sao cũng chẳng muốn động vào tên sát tinh đó!”
“…”
Trong khi mọi người còn đang tranh luận sôi nổi về chuyện này, có một nhóm người đàn ông trung niên mặc đồng phục vội vã bước vào và bắt đầu thu dọn hài cốt của Tả gia.
Sau khi nhìn thấy trên ngực có khắc chữ “Vũ”, nhiều người đã nhận ra danh tính của bọn họ.
Đúng là người của Vũ Minh!
Chỉ là Lương Siêu vừa mới rời đi, bọn họ còn chưa kịp báo cáo lên trên thì người đã tới đây. Như vậy không phải là quá nhanh rồi đấy chứ?
Khi thấy bọn họ đã sắp thu dọn xong, Đường Cửu Giang đứng ra hỏi: “Các vị đại sư, mọi người đây là…”
“A. hóa ra là ông cụ Đường.”