Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 525: bại lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Tiêu vừa lấy huyết ngọc ra, giọng nói của nam nhân đã vang lên trong đầu y, lần này cực kỳ rõ ràng —— Tiêu nhi, bây giờ con đang ở đâu?

Lăng Tiêu nhướn mày, hẳn là Cổ thúc đã trở về.

Y nhìn thoáng qua Du Tiểu Mặc, bây giờ đã gần đến giai đoạn thành đan, nếu có quá nhiều người sẽ ảnh hưởng đến việc luyện đan của hắn.

Nhớ tới đây, Lăng Tiêu trả lời: “Cổ thúc, bây giờ bọn con đang ở sơn mạch Quỷ Trủng.”

“Nếu đã đến, sao không tới đây?”

Lăng Tiêu biết rõ Cổ thúc đang thử thách mình, cười đáp lại: “À, xảy ra một chút chuyện, nhưng chắc sẽ hoàn thành ngay trong hôm nay thôi, đến lúc ấy con sẽ lập tức xuất hiện trước mắt thúc.”

“Lập tức?”

“Dạ!”

Nam nhân nghe câu cuối cùng của y, không khỏi nhíu mày, cảm giác, trong lời nói của y còn có ẩn ý gì đó, dù ở trong sơn mạch Quỷ Trủng cũng không nhất định có thể lập tức xuất hiện ở Quỷ Khốc Nhai, chỉ có điều ông hiểu Lăng Tiêu rất rõ, y tuyệt đối không phải là người mạnh miệng, trừ khi y chắc chắn trăm phần trăm.

“Lão đại, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Thiên Đao thấy nam nhân chau mày liền hỏi. Lúc này Thiên Hận khinh thường nói: “Lão đại, thiếu chủ khiến chúng ta mở mang tầm mắt quá, đừng bảo bây giờ hắn đang bị vây ở chỗ nào đó trong sơn mạch Quỷ Trủng, đòi chúng ta tới cứu hắn nhé?”

Thiên Minh cười mỉa, “Thiên Hận, ngươi đừng nói nhảm, thiếu chủ của chúng ta là cường giả Thần cảnh thứ thiệt đấy, sơn mạch Quỷ Trủng sao có thể vây được hắn!”

“Cường giả Thần cảnh?” Thiên Hận cười lơ đễnh, “Ở nơi như Tây Cảnh này, cường giả Thần cảnh cũng tiêu đời thôi.”

“Được rồi được rồi, nói gì thì nói người ta vẫn là thiếu chủ tương lai của chúng ta cơ mà, ăn nói phải khách khí chút, hòa bình mới phát tài, nên nghe xem lão đại nói sao đã.” Thiên Nguyên đi ra hòa giải, nghe như hòa hoãn, nhưng người ở đây ai không tinh ranh lõi đòi, vừa nghe đã hiểu được sự khinh thị trong lời hắn.

Nam nhân không ngăn họ lại, ông tin, đợi họ tận mắt thấy thực lực của Lăng Tiêu sẽ biết ai là cường giả thực sự. Nhưng bản thân nam nhân cũng không biết Lăng Tiêu đã đột phá tới Thánh cảnh, lần trước gặp nhau, tu vi của Lăng Tiêu vẫn là Thần cảnh bảy sao đỉnh phong, bởi vì sau khi tạm biệt nam nhân, Lăng Tiêu mới tìm một chỗ để đột phá. Có thể đoán, đến lúc gặp lại, chắc không chỉ có thuộc hạ của ông được “kinh hỉ” thôi đâu.

Đang lúc nam nhân chuẩn bị nói chuyện, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền ầm ầm. Không chờ mọi người kịp phản ứng, Thiên Tu vốn im lặng từ đầu đến cuối đột ngột đứng lên, thốt ra một tiếng “Ồ”, sắc mặt trở nên hết sức khó coi: “Có người ở trong Tự Tại các của ta.”

Ném lại những lời này, hắn liền biến mất không thấy tăm hơi.

Mọi người quay sang nhìn nhau, đều lộ vẻ không thể tin được, toàn bộ Quỷ Khốc Nhai lúc này chỉ có chín người, còn bốn người không thể trở về ngay, mà mọi người đã tập trung hết ở Tiếu các, tại sao Tự Tại các lại có người được? Trừ phi là kẻ khác lẻn vào.

Mọi người đồng loạt chạy tới Tự Tại các, mãi đến khi chỉ còn lại Thiên Đao và nam nhân.

Nam nhân nhìn về phía Thiên Đao, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ngươi đã sớm biết có người ẩn vào Quỷ Khốc Nhai sao?”

“Vâng.” Thiên Đao trả lời dứt khoát.

“Phát hiện khi nào?”

“Sau khi bọn hắn ẩn vào không bao lâu.” Thiên Đao nói, tất cả cấm chế quanh Quỷ Khốc Nhai đều do hắn bố trí, kể cả Tự Tại các của Thiên Tu, hơn nữa có rất nhiều chỗ chỉ mình hắn mới biết.

Quỷ Khốc Nhai là đại bản doanh của Thiên Cẩu, nếu tùy tùy tiện tiện để kẻ khác lẩn vào mà không phát hiện, chắc Thiên Cẩu đã bị các thế lực lớn ở Tây Cảnh tiêu diệt tan tành từ mấy ngàn năm trước rồi, còn vì sao không vạch trần là do hắn nghi ngờ một trong hai người chính là thiếu chủ của họ. Quan sát mấy ngày thấy hai người chỉ ẩn trong Tự Tại các không có động tác gì, Thiên Đao càng nghi ngờ về thân phận của họ hơn.

“A, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, Thiên Đao.” Nam nhân nhẹ nhàng khen ngợi.

Thiên Đao lắc đầu, “Thực ra nếu không phải bọn hắn to gan lớn mật đến mức dám luyện đan trong Tự Tại các, chắc ta không thể phát hiện nhanh như vậy, phòng ngự ở Quỷ Khốc Nhai còn có lưu lại dấu vết.”

Nam nhân nói: “Ngươi có thể nghĩ được như vậy cũng rất tốt.”

Thiên Đao chần chừ hỏi: “Lão đại, thiếu chủ không phải là cường giả Thần cảnh thông thường đúng không?”

“Đúng vậy, lần trước ta gặp nó, nó đã là một cường giả Thần cảnh đỉnh phong, ngươi cũng biết Thập Thần Bảng rồi, thằng bé từng liên tục đánh bại Thiết Huyết Thần Du An Thái và Diều Hâu ở Trung Thiên, hiện tại cũng có mặt trên Thập Thần Bảng.” Nam nhân vừa nói, vừa gật đầu thỏa mãn.

Thực lực của Lăng Tiêu càng cao, tỷ lệ cứu được phụ thân y càng lớn, đây là viễn cảnh ông muốn nhìn thấy, cho nên lúc y còn bé, nam nhân luôn nhắc nhở Lăng Tiêu phải không ngừng tăng cao tu vi, chỉ có thế mới có hy vọng cứu phụ thân của y ra.

Khuôn mặt vô cảm của Thiên Đao hơi thay đổi.

Nếu thiếu chủ thật sự có tu vi Thần cảnh đỉnh phong, vậy thì phải xếp vào năm hạng đầu trong Thiên Cẩu rồi, đám Thiên Minh và Thiên Hận sẽ phải chịu khổ đây.

Nam nhân đứng lên, cười tủm tỉm nói: “Được rồi, chúng ta cũng tới xem sao.”

Bên kia, Du Tiểu Mặc không ngờ luyện linh đan thải cấp lại dẫn tới hiện tượng kì dị như vậy, giờ chẳng khác nào tuyên bố cho đám người Thiên Cẩu biết bọn hắn đang ở ngay trong Quỷ Khốc Nhai, nhưng hối hận cũng đã muộn.

May là bởi vì bên ngoài Quỷ Khốc Nhai có cấm chế Thiên Đao tự tay bày, rất mạnh, lôi vân tìm mãi mà không thấy mục tiêu, quanh quẩn trên bầu trời một lát, cuối cùng đành phải tán đi.

Đám người Thiên Tu đã tới bên ngoài Tự Tại các.

Thiên Tu đen mặt phát hiện cái hố trên cấm chế.

“ ‘Con chuột’ kia bắt đầu lẻn vào từ khi nào?”

Thiên Minh và mấy người còn lại tự giác bao vây quanh Tự Tại các.

“Bất kể là ai, ta tuyệt đối không buông tha cho hắn!” Khuôn mặt Thiên Tu đã âm u tới cực điểm, tàn bạo rít lên, khuôn mặt nhã nhặn bây giờ như Tu La từ Địa Ngục.

“Trước tiên cứ để cho ta gặp kẻ này đã.” Hai tay Thiên Hận đã ngứa ngáy lắm rồi, sự hiếu chiến trong cơ thể y đang rục rịch nổi dậy.

Thiên Minh phe phẩy cây quạt, “Thiên Hận, ngươi nên cẩn thận, đối phương đã lẻn vào Quỷ Khốc Nhai được, có thể thấy thực lực không hề yếu, có khi ngươi lại tiêu đời trong tay người ta.”

“Ngươi cứ yên tâm thêm một trăm hai mươi lần đi.” Thiên Hận xoa tay, lôi đoản đao ra, y đang lo không tìm được người để trút giận, “người ngoài này” đến đúng lúc y cần luyện tay.

Thiên Minh lui qua một bên.

Thiên Nguyên thấy thế liền tiến tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi cố ý hả?”

Người có thể yên lặng tiến vào Quỷ Khốc Nhai, còn trốn trong Tự Tại các, nhìn sao cũng không giống nhân vật bình thường, Thiên Hận sẽ bị thiệt chắc luôn.

“Ô kìa, ta chỉ muốn chứng minh một sự kiện mà thôi, ngươi cũng phát hiện phải không, phản ứng của Thiên Đao và lão đại vô cùng kì lạ.” Thiên Minh dùng quạt che mặt, vui vẻ nói.

Thiên Nguyên gật đầu, nếu người ngoài này là kẻ địch, Thiên Đao và lão đại không thể nào bình tĩnh như thế, khả năng cao nhất là đối phương là người quen, hoặc họ biết người ngoài này.

Thiên Hận vừa muốn ra tay, đã bị Thiên Tu cản lại, không khỏi tức giận: “Thiên Tu, ngươi định làm gì?”

Thiên Tu lãnh đạm nhìn hắn, “Ngươi muốn phá Tự Tại các của ta sao?”

“Không có, chẳng phải có cấm chế đỡ đòn rồi sao, hơn nữa ta chỉ muốn người bên trong tự cút ra đây thôi.” Thiên Hận bị nhìn mà tê cả da đầu, sợ Thiên Tu sẽ nói sau này không cho mình linh đan nữa, y vội vàng phủ nhận.

Thiên Tu nhìn y một cái, không nói gì, chỉ tiện tay hủy bỏ cấm chế.

Thiên Hận: “…”

Đúng lúc này, một bóng trắng mơ hồ đột nhiên xông tới từ bên trong, kèm theo còn có công kích mà đối phương tiện tay vung tới, từng luồng gió như lưỡi dao sắc bén muốn tróc thịt của họ.

Mọi người hoảng hốt, nhanh chóng lui về phía sau.

Đợi họ kịp tỉnh táo lại, chỉ nhìn kịp nhìn thấy một góc áo trắng, ngoài ra, bóng trắng kia còn mang theo một người. Trừ Thiên Tu chạy vào trong Tự Tại các, những người khác đuổi theo ào ào.

Lúc trước Lăng Tiêu đã dạo quanh Quỷ Khốc Nhai, lần mò tới mức rành rọt địa hình nơi này, sau khi rời khỏi Tự Tại các, y liền thuần thục dẫn thành viên Thiên Cẩu chạy quanh mấy vòng.

Đuổi một lát, đám người Thiên Minh cũng nhận ra bọn họ bị chơi xỏ, cứ tưởng đối phương không quen thuộc địa hình Quỷ Khốc Nhai, chỉ cần đuổi theo là có thể bắt được, ai ngờ kết quả vượt qua khỏi suy nghĩ của họ.

“Mẹ nó, rốt cuộc thì người này là ai?” Thiên Hận không nhịn được mà chửi thề.

Thiên Nguyên và Thiên Minh mới nãy còn định xem trò vui đều đang giận tái mặt, để một kẻ từ ngoài tới lẻn vào Quỷ Khốc Nhai mà không ai biết đã mất mặt lắm rồi, đối phương còn quen thuộc địa hình của Quỷ Khốc Nhai, điều này nói lên cái gì? Nói rằng người này đã dạo qua khắp nơi ngay dưới mũi họ.

Sự việc đã đến bước này thì không còn là vấn đề mặt mũi nữa, mà là tôn nghiêm của nam nhân!

Sáu người nhanh chóng chia thành ba tiểu đội, lần lượt đánh bọc theo ba hướng khác nhau, có quen địa hình thế nào, đứng trước mặt họ cũng chỉ như cá trong chậu thôi, sớm muộn gì cũng rơi vào lưới.

Du Tiểu Mặc tựa vào vai Lăng Tiêu, hưng phấn nói: “Lăng Tiêu, họ tách ra rồi, định đánh bại từng người một, hay đợi hốt cả mẻ luôn?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio