Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 526: đánh lén

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chúng ta sẽ đánh bại từng người một.”

Lăng Tiêu rất thích quần ẩu, bất kể là y quần ẩu người khác, hay là người khác quần ẩu y, Lăng Tiêu đều cảm thấy vô cùng kích thích, cực kì sung sướng, nhưng lần này y không định làm như vậy.

Có một cách đánh nhau khác chơi vui hơn quần ẩu nhiều!

Đối với kẻ dám can đảm xông vào Quỷ Khốc Nhai, Thiên Hận hận đến nghiến răng nghiến lợi, đợi y bắt được hai kẻ kia xem, y sẽ hung hăng giẫm chúng nát bét.

“Thiên Hận, cẩn thận một chút, người kia có vẻ không phải cường giả bình thường đâu.” Thiên Minh cùng tổ với y rất sợ y tức giận mà mất lý trí, vội vàng nhắc nhở, vị trí hiện tại của bọn hnắ đang ở lối ra khác, rất có thể hai người sẽ đi đường này.

“Ta…”

Thiên Hận quay đầu lại, vừa nói được chữ ba, một áng lửa bất ngờ đánh tới từ phía bên cạnh, mang theo sóng nhiệt cực nóng, khiến toàn bộ chỗ rẽ nóng rực, tốc độ rất nhanh, gần như trong nháy mắt đã tới trước mặt y.

Thiên Hận lập tức giơ đoản đao trong tay lên ngăn cản, một luồng linh lực màu xám phát tán ra khỏi cơ thể y, đánh thẳng vào áng lửa kia, Thiên Hận bị tấn công lui về phía sau vài chục bước, đợi y ngẩng đầu, rốt cục cũng nhìn thấy người tấn công mình.

Đó là một nam nhân anh tuấn bất phàm, thân thể như ngọc, khí thế cường hãn bá đạo hoàn toàn không thua gì y và Thiên Minh, trên lưng người nọ còn có một thiếu niên khuôn mặt thanh tú, trong veo, hai người đang bưng cái vẻ mặt hăng hái nhìn bọn họ.

“Họ chính là hai người ngày hôm đó hả?”

Thiếu niên vỗ vỗ vai nam nhân, tràn đầy phấn khởi.

Nam nhân lên tiếng, “Đúng là họ.”

“Cái gì mà đúng là, chẳng lẽ anh không thấy rõ sao?” Thiếu niên bĩu môi lẩm bẩm.

“Tình hình lúc ấy, ai mà quan tâm dáng dấp chúng ra sao, hơn nữa có phải chúng hay không cũng chẳng liên quan gì, không lẽ em định lên tiếng chào hỏi?” Nam nhân thuận miệng nói.

Thiếu niên sờ mũi, “Em xem chừng, nếu em mà thò tay ra thì họ sẽ chém đứt móng vuốt của em mất, thôi đi.” Hắn không muốn dùng sinh cốt đan.

“Thiên Minh, chúng ta cùng tiến lên.”

Thiên Hận không có hứng suy đoán họ gặp nhau lúc nào, cũng không liên tưởng tới chuyện ở Bạch Cốt trấn, bởi vì bọn họ cho rằng lúc ấy chỉ có một người, hơn nữa cũng chưa tận mắt nhìn thấy Lăng Tiêu.

Thiên Minh suy nghĩ sâu hơn, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nghe thấy Thiên Hận nói, cũng không do dự, phối hợp với Thiên Hận cùng lao tới.

Nam nhân buông thiếu niên ra, thân hình lóe lên vọt tới giữa hai người họ, không đến năm giây đã giao thủ với cả hai người một trăm lần, nhìn thì có vẻ đơn giản, thực ra mỗi người đều ra đòn như mang theo lửa, linh lực hùng hậu này chấn động tới mức bàn tay đoản đao và cây quạt có chút run lên.

Càng giao thủ, hai người càng kinh ngạc.

Đấu với hai người bọn họ mà không hề yếu thế, lúc cảm nhận uy áp mơ hồ trên thân thể nam nhân này, họ cũng lờ mờ đoán được y chính là một cường giả Thần cảnh đỉnh phong.

Nếu thật sự là vậy, dù có đánh cũng chỉ có thể đánh hòa.

Thân thể thon dài của nam nhân lợi dụng lúc Thiên Minh ngơ ngác, đá thẳng vào hắn.

Thiên Minh hốt hoảng dùng quạt ngăn cản, nhưng chỉ có thể giảm bớt được một phần của cú đá, số sức mạnh còn dư lại đá thẳng vào eo và bụng hắn, thân thể bị đá bay ra ngoài, khí huyết sôi trào.

Thiên Hận giật mình, càng không dám khinh thường.

Nhưng thiếu sự hỗ trợ của Thiên Minh, y bắt đầu luống cuống tay chân, bóng trắng trước mắt lóe lên, bên tai vang lên tiếng gió rít rất mảnh, Thiên Hận vô thức đưa tay ngăn cản, tuy chặn lại, nhưng một cước của đối phương lại đá vào tay y, cả người lật ngược ra ngoài, ngã xuống bên cạnh Thiên Minh.

Toàn bộ quá trình còn chẳng tốn tới một phút.

Đợi hai người đứng vững, nam nhân và thiếu niên đã biến mất.

Thiên Hận dùng sức nện vào cột nhà, bất chấp đau đớn, tức giận tới nỗi cắn nát môi, “Đáng giận! Ta nhất định phải chém chúng thành muôn mảnh!”

Lần đầu tiên y bị nhục nhã thế này.

Sắc mặt Thiên Minh cũng rất khó coi, hai người họ liên thủ mà không đánh lại được đối phương, đến giờ eo hắn vẫn ê ẩm như muốn đứt đôi.

“Lần này thật sự bại!”

Bên kia, Thiên Nguyên và Thiên Môn cũng bị đánh lén, tuy nói là đánh lén, nhưng bọn hắn lại bị đánh bại một cách rất quang minh chính đại, tình hình không khác gì bên này, có điều tâm lý của hai người đỡ hơn Thiên Hận chút, không bị đả kích nhiều.

Phát giác được ý đồ của đối phương là muốn đánh bại từng người trong số họ, nhưng không có có ý định rời khỏi Quỷ Khốc Nhai, sáu người tập trung lại một chỗ, đối phương đã muốn chơi, vậy thì phải chơi cho vui chứ, tôn nghiêm của Thiên Cẩu không cho phép bất cứ kẻ nào được khiêu khích.

Lăng Tiêu không tiếp tục tìm từng người một nữa, nếu thật sự muốn đánh bại họ, vậy thì vết thương không nhẹ đến thế đâu, bây giờ là thời điểm thực hiện ước định.

“Tiêu nhi, chơi vui chứ?”

Đúng lúc này, phía chỗ rẽ đột nhiên xuất hiện một bóng xanh, đó là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, khí chất dịu dàng như mặt nước, khuôn mặt nho nhã còn mang theo nụ cười nhạt ôn hòa.

Lăng Tiêu dừng lại, trong mắt không có lấy một tia khinh ngạc, cười đáp lại: “Cổ thúc.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc đánh giá nam nhân, ấn tượng đầu tiên mà người này mang đến cho hắn là một loại cảm giác rất dịu dàng, không nhìn ra ông đã cao hơn vạn tuổi.

Nghe đối thoại giữa hai người, ai không hiểu còn tưởng người này mới là phụ thân của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu buông Du Tiểu Mặc ra.

Du Tiểu Mặc quy quy củ củ sắp xếp tay chân, xấu hổ nhìn về phía nam nhân, “Con chào Cổ thúc.”

Lăng Tiêu buồn cười cong khóe miệng, người nào đó nổi tiếng vì giỏi gây sự, hôm nay lại an phận thế này, thật đáng mừng.

“Con là Tiểu Mặc mà Tiêu nhi nhắc tới lúc trước đúng không?” Nam nhân vừa liếc đã thấy tu vi thải cấp nhất phẩm của hắn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, mấy tháng trước ông từng nghe Lăng Tiêu nhắc tới, lúc ấy thiếu niên này chỉ có tu vi cấp mười. “Người luyện đan ở Tự Tại các cũng là con phải không?”

“Dạ.” Du Tiểu Mặc nhếch miệng, biểu lộ lại không hề ngại ngùng.

“Lớn gan thật!” Nam nhân cảm thán, không chỉ có Du Tiểu Mặc lớn mật mà Lăng Tiêu cũng thế, dám luyện đan trên địa bàn của người khác, còn là linh đan thải cấp, chẳng lẽ hai người không sợ thất bại sao?

“Lão đại!”

Đám Thiên Minh cũng tìm được tới nơi này, nhìn thấy ba người đứng nói chuyện, hình ảnh vừa cười vừa nói vui vẻ, tuy trong lòng cảm thấy kinh ngạc, trên mặt lại không biểu hiện gì. Thực ra bọn hắn cũng lờ mờ đoán được, nam nhân đùa bỡn làm họ xoay vòng vòng này, chính là vị thiếu chủ kia của họ.

Nam nhân bình tĩnh nói: “Có chuyện gì đợi tới Tiếu các rồi nói sau.”

Sáu người đành phải nuốt lại đống câu hỏi sắp thốt ra.

Thiên Đao đã ngồi sẵn ở Tiếu các đợi họ, ngoài ra còn có Thiên Tu, khuôn mặt Thiên Tu vẫn vô cảm, giống như là bĩnh tĩnh trước cơn bão táp.

Mọi người ngồi xuống.

Về phần hai người trong cuộc là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lần lượt ngồi đói diện với Lân Cổ, chỗ họ ngồi thực ra là vị trí của hai thành viên vắng mặt khác.

“Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là thiếu chủ của các ngươi Lăng Tiêu, bên cạnh là bạn lữ của hắn, tên là Du Tiểu Mặc.” Sau khi ngồi xuống, nam nhân trực tiếp giới thiệu, rốt cục cũng chứng minh suy đoán của mọi người.

Thiên Hận cừoi lạnh: “Thiếu chủ cái gì, chỉ là tên biết đánh lén.”

Những người còn lại đều trầm mặc.

Lăng Tiêu lạnh nhạt đưa mắt liếc, chợt thờ ơ nói: “Thực ra ta không chỉ biết đánh lén, ta còn là tên giấu đầu lòi đuôi nữa.”

Thiên Hận sững sờ.

Sắc mặt của Thiên Minh ngồi cạnh cũng thay đổi, khiếp sợ nhìn Lăng Tiêu, “Là ngươi?!” Nghe câu nói phía sau, hắn lập tức nhớ tới câu nói Thiên Hận đã nói vài ngày trước, nếu sự thật đúng như hắn nghĩ, vậy thì…

Thiên Hận đã tỉnh táo lại, vẻ khiếp sợ trên mặt không kém gì Thiên Minh, lúc này vừa sợ vừa giận, “Ngươi đi theo sau chúng ta?”

“Rất vui khi cuối cùng các ngươi cũng ý thức được mình đã phạm sai lầm ngu xuẩn gì.” Thiên Đao nhàn nhạt lên tiếng.

Thiên Hận và Thiên Minh liếc nhau một cái, thật khó chịu.

Thiên Đao tiếp tục dùng khuôn mặt vô cảm xát muối vào vết thương của họ: “Hai người các ngươi cũng giỏi lắm, bị người theo sau cả một đường mà không phát hiện, vậy thì thôi, còn dẫn họ vào Quỷ Khốc Nhai, nếu lần này không phải là thiếu chủ, vậy thì Quỷ Khốc Nhai sẽ vì các ngươi mà gặp tổn thất to lớn.”

Hai người không còn lời nào để nói, đúng là lỗi của bọn hắn.

“Thiên Đao, không cần trách họ, chuyện hai người không phát hiện ra có người theo dõi cũng là bình thường, dù sao thực lực cách biệt quá lớn.” Nụ cười của nam nhân vẫn nhàn nhạt như trước, Lăng Tiêu đã có thể nghĩ ra cách phá núi để dụ thành viên Thiên Cẩu tới dẫn đường, nếu không phải Thiên Minh và Thiên Hận xuất hiện lúc ấy, cũng sẽ có thành viên khác bị dụ tới thôi.

“Thực lực cách biệt quá lớn?” Thiên Nguyên bắt được trọng điểm.

Thiên Minh là con người, tu vi của hắn là Thần cảnh bốn sao, Thiên Hận là yêu thú, tu vi là cấp mười một bốn sao, trong Thiên Cẩu, thực lực của hai người xếp hạng trung đẳng, nhưng vì hai người họ luôn đảm nhiệm mảng làm nhiệm vụ, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, dù đấu với cường giả Thần cảnh sáu sao cũng có thể bất phân thắng bại.

Cho nên dù thiếu chủ có tu vi Thần cảnh bảy sao đỉnh phong cũng không thể gọi là chênh lệch lớn được, dùng từ này thật không ổn.

Ánh mắt thâm sâu của nam nhân nhìn về phía Lăng Tiêu vẫn thờ ơ từ đầu tới giờ, vui vẻ nói: “Tiêu nhi, lần tước gặp con hình như tu vi của con là bảy sao đỉnh phong, bây giờ tu vi đã không dừng lại ở bảy sao nữa, đúng không?”

Câu nói như hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có.

Mọi người nhao nhao kinh ngạc, nhìn về phía nam nhân mà họ vẫn luôn khinh thường.

Trên Thần cảnh bảy sao đỉnh phong chính là Thánh cảnh!

Tuy Thiên Cẩu đã quật khởi từ vạn năm trước, nhưng đến nay cũng chỉ có hai cường giả Thánh cảnh, một người là Lân Cổ, một người không có mặt ở Quỷ Khốc Nhai, hơn nữa ngay cả Thiên Đao cũng chỉ có tu vi bảy sao đỉnh phong thôi.

Thực ra trước đây rất lâu các thành viên Thiên Cẩu đã nghe nam nhân nhắc tới thiếu chủ của họ, cũng biết đến nay y mới có một vạn một trăm tuổi, nhưng trong một vạn năm ấy, y sống ở vị diện trung cấp.

Ai mà không biết, vị diện trung cấp có áp chế tu vi, bình thường khi đạt tới Thần cảnh thì rất khó mà tiến bộ tiếp.

Cho nên mọi người mới khinh thường Lăng Tiêu, một người chỉ sống ở đại lục Thông Thiên có trăm năm, ở vị diện trung cấp vạn năm, tu vi của y có thể cao đến đâu chứ?

Không phải mọi người muốn nhằm vào y, mà đây là một thế giới dùng cường giả làm chân lý, nếu như ngươi không có thực lực, làm sao có thể bắt người khác thần phục ngươi, huống chi là một đám cường giả có thực lực lại còn cương quyết cứng đầu thế này.

Du Tiểu Mặc âm thầm đá Lăng Tiêu một cái.

Lăng Tiêu nghiêm mặt: “Cổ thúc, đúng là sau khi gặp thúc con mới đột phá.”

Nam nhân thỏa mãn nhẹ gật đầu, ông vẫn chờ ngày y đột phá, thực ra vạn năm trước ông cũng phản đối ý định tới vị diện trung cấp của Lăng Tiêu, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới việc lên cấp của y.

“Cổ thúc, con có một chuyện quan trọng muốn hỏi thúc, bây giờ có tiện không?” Lăng Tiêu đứng lên.

Nam nhân gật đầu, “Được, bây giờ chúng ta ra ngoài nói.”

Dứt lời, hai người liền đứng lên.

Du Tiểu Mặc nhìn những người khác vài lần, hắn không muốn ở lại đối mặt với các thành viên Thiên Cẩu, lẳng lặng đứng dậy, âm mưu đi theo.

Vừa đi đến cửa, nam nhân bỗng quay đầu cười lớn, “Tiểu Mặc, con ngồi đây đợi chúng ta đi.” Nói xong cũng không chờ hắn phản ứng lại đã đi mất.

Du Tiểu Mặc: “…”

Chẳng lẽ sợ hắn nghe được bí mật của họ sao? Có gì mà phải lo, cái gì nên biết hắn cũng biết rồi, đợi Lăng Tiêu về hắn hỏi cũng biết liền à.

Lăng Tiêu không nói gì thêm, ngược lại cho hắn một ánh mắt bình tĩnh chớ vội.

Du Tiểu Mặc biết rõ sau đó Lăng Tiêu sẽ kể cho hắn nghe, đợi hắn trở lại Tiếu các đã thấy một đám cường giả đang nỗ lực tỏa hơi lạnh, phát hiện muộn màng, hắn đi ra ngoài vì không muốn đối diện với mấy người này mà…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio