*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bất chợt, tôi tỉnh giấc.
Đêm tối như mực.
Và, chẳng có ai ở trong phòng cùng tôi cả.
Đơn độc trong đêm tối thật đáng sợ.
Vì vậy, để tìm những người khác, tôi đi ra vườn.
Khu vườn của gia đình tôi toàn những thảm cỏ xanh trải dài.
Nó như một khu rừng rậm rạp, thăm thẳm.
Những cái cây che hết ánh sáng hệt như một bức rèm khổng lồ.
Không khác gì cánh gà của rạp hát.
(Nhạc nền: Tsukihime - Track 08)
Tấm rèm cây mở ra cùng với tiếng gió xào xạc.
Cảm giác hồi hộp nhấn chìm tôi rồi cuốn tôi đi đến nơi bắt đầu tấn kịch.
Xa xadội lại tiếng vọng văng vẳng, nó đến từ phía sau tấm màn đen của rặng cây.
Trong khu rừng kia, tôi nghe thấy âm thanh vui đùa của mọi người.
Tầm rèm còn chưa được kéo lên hết.
Không thể kìm lại được,tôi tiến thẳng vào giữa màn đêm.
Bóng tối bao trùm.
Đen đến đậm đặc cùng ngạt thở.
Dù là ánh trăng tròn cũng không thể xuyên thủng nó.
Không khí thật lạnh lẽo...
Cơn gió đông rét buốt tới nỗi mắt tôi dường như đông cứng lại.
Trong giây lát, tôi nghe tiếng ai đó gọi tên mình.
Nên, tôi tiếp tục bước vào sâu trong rừng.
Sau khi băng qua tấm màn cây,tôi thấy mọi người đang chờ mình trong khoảng trống.
Nhưng, sao lạ quá...
Ai cũng nằm trên mặt đất...
...Ai cũng nằm yên đó... từng mảnh....
Bãi đất trống thấm đẫm máu.
Tôi không hiểu...
Một người lạ mặt tiến tới.
Ánh nhìn của hắn nói rằng hắn muốn xé vụn tôi ra.
Tôi chẳng hiểu gì hết...
Nhưng, ai đó, người nào đó mà tôi chưa nhận ra... đứng chắn trước mặt tôi.
Và bị xé toạc ra ngay trước mắt.
Tôi chỉ là một đứa trẻ, nên, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Xoạt.
Thứ gì đó ấm và ướt bắn lên mặt tôi.
Đỏ rực...
Chất lỏng đỏ rực, đỏ như cà chua.
Người vừa bị xé nát ra,
Người tôi vẫn gọi là "mẹ",
Chẳng bao giờ gọi tên tôi được nữa.
Tôi chẳng hiểu điều gì cả.
Nhưng nó thật tàn khốc quá...
Tôi muốn khóc, tôi chỉ muốn khóc thôi.
Màu đỏ nóng rực giăng đầy mắt tôi.
Đâm vào con ngươi.
Nhưng, nó chẳng làm phiền tôi nữa.
Mặt trăng cô độc treo trên đầu, nhân chứng duy nhất của đêm nay.
Thật lạ.
Sao đến giờ tôi mới nhận ra?
Quả là một cơn ác mộng lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Phải rồi, tôi đã không nhận ra điều này.
Rằng tối nay
Trăng... đẹp quá...
Chú thích:Do cách trình bày của visual novel không phù hợp với tiểu thuyết giấy nên từ chương sau mình sẽ tô màu cho lời thoại của các nhân vật quan trọng..