[Visual Novel] Tsukihime - Ciel Route

Chương 3: Trở về (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiết trời đã dần dần xóa đi những dấu hiệu cuối cùng của mùa hè.

Mùa thu đến rồi.

Hôm nay, tôi, Tohno Shiki, sẽ trở về nhà cũ. Đã 8 năm trôi qua kể từ khi tôi rời đi.

(Nhạc nền: Tsukihime - Track 02)

"Shiki, nhanh lên con. Con sắp muộn học rồi đó."

Tôi nghe tiếng Keiko-san (1) vọng ra từ trong bếp.

"Vâng, con đi đây!" Tôi gọi với lại.

Trong căn phòng của gia đình Arima vốn thuộc về tôi suốt 8 năm qua,tôi chắp hai tay lại.

"Con đi đây. Cảm ơn bố mẹ đã nuôi nấng con suốt 8 năm qua."

Bộp bộp. Tôi vỗ hai bàn tay lại để vái chào.

Cuối cùng, khoác lên một chiếc cặp duy nhất, tôi rời khỏi căn phòng thân quen.

Tôi đi qua bậc cửa nhà Arima rồi ngoảnh lại.

"Shiki ơi."

Keiko-san đã đến tận cửa để tiễn tôi, gọi tên tôi một cách buồn bã.

"Gặp lại mẹ sau. Bảo trọng nhé."

Thật gượng ép khi nói ra câu đó. Tôi sẽ không trở lại nữa.

Tôi sẽ không bao giờ bước qua ngưỡng cửa này với tư cách là một thành viên của gia đình Arima nữa.

"Cảm ơn mẹ đã chăm sóc con nên người. Cho con gửi lời chào đến bố nữa nhé.”

Keiko-san chỉ gật đầu.

Tám năm... nỗi buồn hiện lên trong đôi mắt của người đã từng là mẹ tôi xuyên suốt quãng thời gian đó.

Tôi chưa từng nhìn thấy bà như thế.

"Mẹ chắc rằng cuộc sống ở nhà Tohno sẽ không dễ dàng như ở đây. Hãy cẩn thận! Cơ thể con yếu lắm, đừng cố gắng quá sức."

"Con sẽ ổn thôi. Đã tám năm rồi, con hoàn toàn khỏe mạnh. Trông thế thôi nhưng con cứng cáp lắm đó."

"Mẹ tin là vậy. Nhưng, nhà Tohno khác người thường lắm. Mẹ chỉ sợ con không thích nghi nổi."

Tôi hiểu ý Keiko-san.

Nhà của tôi kể từ bây giờ sẽ là một căn biệt thự tư nhân, một điều hiếm thấy trong thời buổi này.

Chẳng những sở hữu căn biệt thự là hoành tráng mà bản thân gia đình đó còn rất có uy thế. Nghe đâu họ nắm rất nhiều cổ phần trong các tập đoàn lớn.

Tuy vậy, nhà Tohno mới là gia đình thực sự của tôi, nhà Arima chỉ nhận nuôi tôi mà thôi.

"Nhưng, cũng đành quyết định thế thôi."

Phải, đây là điều đã được quyết định từ trước.

"Được rồi, con đi đây. Cảm ơn mẹ đã quan tâm đến con."

Tôi nhắc lại những lời đó lần nữa, quay lưng khỏi nơi đã thành một phần trong trái tim tôi suốt 8 năm qua.

*Thở dài*

Tôi rời nhà Arima và tới trường trong tâm trạng buồn bã.

Tám năm trước.

Tôi phục hồi sau một tai nạn thảm khốc mà lẽ ra phải dẫn tới cái chết. Sau đó, tôi được gửi đến nhà Arima, một chi họ của gia đình Tohno.

Tôi đã sống với cha mẹ ruột của mình ở biệt thự nhà Tohno cho đến khi lên chín, rồi tôi sống với gia đình Arima trong tám năm tính đến bây giờ, khi tôi học lớp 11 (2).

Tôi đã sống một cuộc đời bình lặng với tư cách con nuôi.

Kể từ ngày tôi gặp Sensei, tôi chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh đặc biệt như Sensei đã lo lắng, nên cặp kính của tôi luôn che đi những "đường kẻ" chừng nào tôi còn đeo nó.

Cuộc sống của Tohno Shiki vẫn luôn bình yên.

Nó trôi qua đều đặn...

... cho đến vài hôm trước.

Cái ngày mà tộc trưởng nhà Tohno gửi thư đến cho tôi.

"Trở lại biệt thự nhà Tohno."

Chính cái gia đình bao năm qua đã ruồng bỏ tôi.

*Thở dài*

Tôi lại thở dài tiếp.

Thực lòng, ngay trước khi vụ tai nạn xảy ra, tôi đã chẳng có bao nhiêu thiện cảm với nhà Tohno rồi.

Chắc hẳn khi còn nhỏ, tôi không tài nào chịu được những lề giáo mà gia tộc đòi hỏi.

Có lẽ vì nguyên nhân đó mà tôi không than phiền gì khi nghe bố ruột nói rằng tôi sẽ bị chuyển sang nhà Arima.

Tôi cho rằng được như vậy lại thành hay.

Tôi sống rất hòa thuận với bố mẹ nuôi, Keiko-san và Fumio-san. Cứ như họ mới là bố mẹ ruột của tôi vậy. Tôi không hề hối tiếc khi ở đó.

Ngoại trừ một điều.

Em gái tôi, kém tôi 1 tuổi, vẫn ở với người nhà Tohno.

"Akiha... Mình dám chắc bây giờ nó ghét mình lắm."

Cái đó cũng chẳng đáng ngạc nhiên.

Nó phải sống ở đó, dưới sự giám sát của ông già vốn khắc nghiệt.

Tôi dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Akiha coi tôi như lính đào ngũ.

Tôi thở dài thêm một lần nữa.

Không thể tránh né mãi được.

Điều gì sẽ xảy ra thì vẫn xảy ra thôi.

Hôm nay, sau giờ học, tôi sẽ trở về căn nhà xưa. Có trời mới biết điều gì xảy ra tiếp theo.

"Nhưng giờ còn một vấn đề hệ trọng hơn."

Đồng hồ đeo tay của tôi chỉ 7 giờ 45.

Tiết 1 bắt đầu vào 8 giờ đúng, ai vắng mặt vào lúc đó sẽ bị coi là muộn học.

Xốc lại cặp, tôi chạy thẳng đến trường.

*Hộc* *hộc* *hộc*

Chưa đến 10 phút, tôi đã kịp đến trường.

Tôi đi vào từ cổng sau, tự hào nghĩ nếu đội điền kinh mà biết tốc độ vừa rồi của tôi thì họ phải ghen sôi máu lên mới đúng.

"... Giờ mới nghĩ ra, hôm nay sẽ là lần cuối cùng mình vào trường bằng cổng sau."

Lấy trường tôi làm mốc tính, nhà Arima và nhà Tohno ở hai hướng ngược nhau, nhà Arima ở phía sau còn nhà Tohno ở phía trước.

Chắc chắn, tôi sẽ vào học bằng cổng chính vào thời gian tới.

"Và không khí vắng vẻ ở chỗ này cũng thật thích."

Không biết vì lý do gì mà cổng sau trường tôi rất vắng người.

Chỉ có khoảng chục người, bao gồm cả tôi, là vào bằng lối này. Nó luôn vắng lặng, bất kể sáng hay chiều.

Cộp! Chát! Keng!

Tiếng gõ gần như theo nhịp vang lên từ một góc sân trường.

"...."

Cái gì thế nhỉ?

Khoảng 10 phút nữa, tiết 1 sẽ bắt đầu.

Tôi không có thời gian để ý nữa nhưng tính tò mò lại nổi lên.

Bây giờ...

Tôi tò mò quá, nên thôi cứ ngó một chút đã.

Nguồn gốc tiếng gõ trở nên rõ ràng khi tôi bước vào sân sau.

Một nữ sinh đang ngồi giữa một đống thanh nối hàng rào, cô gõ gõ búa và đinh.

(Nhạc nền: Tsukihime - Track 03)

"..."

Cô ta làm sao thế? Chỉ còn vài phút nữa là vào học rồi.

"... Có khi cô ta không có đồng hồ đeo tay."

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ được đến thế.

... Dù sao, tôi đã thấy cô ta rồi mà lờ đi thì có vẻ vô cảm.

Tôi nhẹ nhàng bước đến, cố gắng không làm cô ta giật mình và nói.

"Này, tiết 1 sắp bắt đầu rồi đó."

"Hả?"

Cô gái ngước mắt lên. Dải ruy băng trên đồng phục mang dấu hiệu của khối 12.

"..."

Chị ấy nhìn tôi, tay vẫn không ngừng gõ búa.

"Ừ... ừ..."

Ánh nhìn của chị ấy sắc đến mức tôi có cảm giác bị trượt theo.

Đôi mắt nghiêm túc đó khiến tôi chợt muốn xin lỗi vì đã làm phiền chị ấy.

Hàng rào gỗ đã bị hỏng vượt quá khả năng sửa của chị ấy rồi.

Nghĩ kỹ lại, khu sân sau trường vốn đã cũ nát lắm rồi.

Hàng rào thì xô lệch, bồn hoa lại đầy cỏ dại.

Vì nhà trường muốn giao việc dọn dẹp tổng thể cho học sinh vào cuối năm nay nên các lao công chẳng làm gì kể từ hè đến giờ.

Tôi đánh giá tình hình trong chớp mắt.

Chị ấy cố đóng lại dãy hàng rào tới mức chẳng bận tâm về đồng phục đã dính bùn đất của mình. Mồ hôi lấm tấm trên trán, trông như chị ấy đang dùng hết sức để gõ búa.

...... Nhưng tôi tin chắc rằng, công việc này chẳng được giao cho bất cứ học sinh nào trong trường cả.

"Ồ... chuyện gì nữa đây?"

Chị ấy vừa hỏi tôi vừa tranh thủ chỉnh lại cặp kính tròn.

"Ồ, cũng không có gì. Em chỉ không biết chị đang làm gì thôi."

"À... như em thấy đó, chị đang sửa nốt cái hàng rào này."

Tất nhiên. Ai mà chẳng biết.

"Đó không phải ý em. Em đang hỏi tại sao chị lại phải làm việc này ? Lẽ ra lao công phải làm mới đúng?"

"Ahaha..."

Chị kia cười xòa để che đi sự bối rối.

"Chị là loại người không thể ngồi yên khi nhìn thấy mớ hỗn độn này. Chị chẳng thể phớt lờ rồi bỏ đi được."

Hình như chị ấy đang sửa hàng rào chỉ vì không muốn nhìn thấy nó hỏng.

"..."

Thật là một senpai (3) kì quái.

"Đó là lý do chị làm việc này một mình? Nếu chị thấy chúng không hợp mắt thì tránh chúng đi là được thôi mà?"

"À thì, phòng học của chị ở ngay trên kia."

Senpai chỉ tay về phía căn phòng trên tầng 2 nhìn xuống sân sau.

"Chỗ ngồi của chị ngay cạnh cửa sổ, nên kiểu gì chị cũng nhìn xuống đây... Ngày thường chị cũng mặc kệ...Nhưng sáng nay, khi vào chỗ ngồi, chị rất ngạc nhiên vì toàn bộ hàng rào hỏng hết cả."

Lông mày của Senpai nhíu lại như muốn nói, "Thật là tệ quá phải không?"

... Rõ ràng chị ấy đang bực mình, mặc dù trông không đến mức điên tiết.

"Em nghe thành ngữ này chưa ? 'Rèn sắt khi còn nóng' hay đại khái thế. Chị mượn đồ dùng trong kho và quyết định tự sửa."

Và như thế, màn giải thích kết thúc.

Cúi chào, Senpai trở lại với đống đinh và búa.

"... Rồi rồi, em hiểu, nhưng chúng ta có thể tạm thời bỏ qua nó được không? Chưa đến 5 phút nữa, tiết 1 sẽ bắt đầu và nếu như nó hỏng nặng thế này, nhất định nhà trường sẽ để ý đến sớm thôi, phải không?"

"Không được!"

Vẫn nắm cây búa, senpai đeo kính lắc đầu quầy quậy.

"Chị không thể tập trung học với khu vườn thế này được, ngay cả khi chị đã về lớp. Chắc chắn chị sẽ lại liếc xuống, và rồi giáo viên sẽ mắng, ‘Này, cô kia! Cô đang nhìn cái gì đó?’ Chị sẽ bị phạt là cái chắc!"

Senpai vừa cầm búa vừa giải thích.

"...Ờ thì, em đoán giáo viên nào cũng khó chịu nếu chị cứ nhìn ra cửa sổ thôi."

"Chắc chắn là thế rồi. Cho nên, chị phải hoàn thành ngay lập tức."

Nói xong, Senpai tiếp tục công việc. Chị ấy nện búa một cách vụng về. Chị ấy chắc chắn không quen với việc dùng búa.

*Cộp* *cộp*

Tiếng búa va vào hàng rào gỗ.

... Chỉ cần liếc qua, tôi đã thấy có hàng tá thanh hàng rào nắm dưới đất.

Tôi không tài nào tưởng tượng được sẽ mất bao lâu nếu chị ấy cứ tiếp tục làm một mình.

Chuông bắt đầu reo.

"... Xem ra tiết 1 bắt đầu rồi."

Tôi đành mặc kệ, chấp nhận tình thế.

Tôi ngồi xuống trong im lặng và bắt đầu sửa hàng rào.

Khi tôi bắt tay vào công việc, tôi nhanh chóng nhận ra việc ghép lại hàng rào cũng chẳng khó khăn cho lắm.

Mặc dù chị ấy không thạo việc, chị ấy vẫn rất khéo tay. Chị ấy đã quen với các thao tác cần thiết và công việc trôi chảy đến không ngờ.

Thao tác của Senpai nhanh và chính xác, thu hút cái nhìn của tôi. Chị ấy thực sự thông minh.

... Trước khi tôi kịp nhận ra, chỉ còn đúng một thanh hàng rào càn chưa được lắp lại.

30 phút trôi qua.

Tôi không thể nấn ná thêm nữa và một thanh thì cũng không là gì với Senpai.

"Thế là đủ, em đi đây."

Tôi đứng dậy và phủ bụi bám trên quần.

Chị ấy cũng đứng lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.

"...?"

Nghĩ lại thì, chị ta là ai thế nhỉ?

Tôi đã không nghĩ tới chuyện này vì bị công việc chi phối, nhưng giờ bình tĩnh nhìn, tôi nhận ra chị thật xinh.

Chị nào xinh cỡ này chắc chắn sẽ nổi tiếng trong giới nam sinh. Họ sẽ gắn cho chị cái tên "hoa khôi lớp 12" ngay.

"Ờ...em phải chuồn đây. Đừng cố quá sức, Senpai."

Chị ấy gật đầu ngoan ngoãn.

... Mặc dù chị ấy lớn tuổi hơn tôi, tôi cứ có cảm giác như đang nói chuyện với một người nhỏ hơn.

"Cảm ơn em đã giúp đỡ, chị rất vui đó."

Chị ấy cúi chào rất nhanh.

"Chị sẽ ghé qua vào giờ nghỉ trưa. À, và đừng quên rửa tay nhé, Tohno-kun."

"Chị cũng vậy nhé, Senpai."

Và như thế, tôi vẫy tay chào và bước đi.

... Đợi đã.

"... Hả? Em đã gặp chị lần nào chưa nhỉ, Senpai?"

"Ôiiiii!?"

Senpai thốt lên và xụ mặt xuống như thể cực kỳ thất vọng.

"Tohno-kun, em quên chị rồi à?"

"...?"

Quên? Đùa à, làm gì có chuyện đó chứ. Nếu tôi mà gặp ai xinh như thế thì làm gì có chuyện tôi quên mất...

"... Ơ..."

Chị ấy nhìn về phía tôi mong đợi.

Đôi mắt đó...Tôi chắc chắn mình đã... gặp ở đâu đó rồi... đúng chứ nhỉ?

...Hình như, chúng tôi đã chào nhau vài lần... phải không?

"Ciei-senpai... đúng chứ ạ?"

Rụt rè, tôi nói tên chị.

"Đúng rồi, chị nhẹ nhõm khi em nhớ ra chị đó. Em đúng là loại người đãng trí, Tohno-kun."

... Tôi không nghĩ mình lại đãng trí đến thế, nhưng mà nếu đã quên thì chẳng thể làm gì hơn được.

"Hẹn gặp lại em sau nhé. Thứ lỗi cho chị vì đã làm phiền."

Ciel-senpai cúi chào lần cuối. Tôi dõi theo bước chị, rồi trở về phòng học.

Chú thích:

(1) Khi thứ bậc xã hội của bạn thấp hơn người đối diện thì sử dụng kính ngữ là điều bắt buộc. (-san) là kính ngữ dùng cho mọi giới tính và nhiều trường hợp. Thông thường người ta sẽ nói về mẹ mình (theo cách không quá nghi lễ) là Okaa-san.

(2) Ở Nhật, chương trình giáo dục phổ cập được chia làm 3 cấp:

· Cấp tiểu học có 6 lớp.

· Cấp trung học có 3 lớp.

· Cấp phổ thông có 3 lớp.

Trong nguyên tác, Shiki học năm thứ 2 của cấp phổ thông, tương đương lớp 11 của Việt Nam.

(3) Senpai là từ để một học sinh gọi một học sinh khác học lớp cao hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio