Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu Quân Ngọc Hàn đã tỉnh, mà bọn họ cũng ở đây gần một tháng, hiện tại trong thành lân châu cũng dần dần yên ổn, không còn có người mất tích, chuyện ở đây xem như giải quyết xong, ba người Tiết Mật cũng chuẩn bị rời đi.
Đêm trước ngày xuất phát, Tô Uyển một mình tới tìm Tiết Mật.
Chuyện phát sinh ngày hôm đó, nàng ở bên cạnh thấy toàn bộ, đây cũng là thời điểm nói chuyện với nàng, nghĩ vậy Tiết Mật liền cùng nàng đi ra ngoài, hai người đi vào vọng nguyệt đình bên cạnh hồ, mới dừng lại.
Sau khi ngồi xuống, hai người nhất thời đều có chút im lặng.
Tiết Mật ngẩng đầu nhìn trời, trăng đêm nay thật tròn thật sáng, gió đêm nhè nhẹ, trong không khí truyền đến mùi thanh ngọt, nghĩ chắc đây mới là hương vị nguyên bản của địa phương này.
“…… Hiện tại rốt cuộc biết vì sao Quân đại ca thú ngươi, thì ra các ngươi là người cùng một thế giới…….” Giọng nói nhu hòa của nữ tử vang lên.
“Ngươi cũng là người tu chân.” Không phải nghi vấn, là khẳng định.
Tiết Mật cả kinh, “Ngươi đã sớm biết?”
“Ân, mấy năm trước Quân đại ca tới đây ta đã biết…..” Nữ tử sâu kín thở dài, “Lúc ấy ta còn quấn quýt nhờ hắn giúp ta kiểm tra linh căn xem ta có thể tu tiên được hay không, kết quả thật sự không được…….”
Nhìn vẻ mặt Tô Uyển, Tiết Mật cũng có chút khổ sở, an ủi nói, “Kỳ thật…… Ngươi không tu chân cũng rất tốt a, chân mẹ thân nhân ở bên cạnh, trong nhà cũng coi như giàu có. Tu Chân Giới cũng không phải trong tưởng tượng của ngươi…….”
“Ha hả…… Đúng vậy, ta hiện tại cũng rất hạnh phúc, làm người không nên tham lam quá…..” Nghe vậy, nữ tử cười khẽ, trong bóng đêm Tiết Mật thấy khóe mắt nàng lóe chút ánh sáng, nhưng giât lát đã không thấy tăm hơi.
“……Ngươi rất tốt, rất thích hợp với Quân đại ca.” Nữ tử đứng dậy nói, “Thời điểm mới vừa gặp mặt, ta vốn không thích ngươi. Luôn tìm mọi cơ hội để tiếp cận ngươi, tìm hiểu tin tức về ngươi, hiện tại ngẫm lại thực không nên a, thực có lỗi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta!” Nói xong nữ tử thế nhưng cúi người xuống.
“Cái kia….. Không có việc gì, ngươi cũng không làm gì a, không cần xin lỗi!” Tiết Mật vội vàng đỡ nàng dậy.
“Cám ơn….. Ngươi đúng là người tốt……” Nữ tử ôn hòa nói, “Hy vọng ngươi có thể cùng Quân đại ca bạch đầu giai lão, Uyển nhi cáo từ trước.” Nói xong nữ tử liền rời đi, chính là bóng dáng có chút lảo đảo.
Nhìn thân ảnh nàng đi xa, trong lòng Tiết Mật có chút thẫn thờ, có ai có thể thuận buồm xuôi gió đâu, chính là hy vọng nàng trải qua chuyện lần này, có thể trở nên càng thành thục càng cường đại a!
Ngày thứ hai, cả nhà Tô gia tới đưa tiễn, Quân Ngọc Hàn bọn họ sẽ ly khai. Tiết Mật ở trong đám người tìm kiếm, cũng không thấy bóng dáng Tô Uyển đâu, trong lòng khe khẽ thở dài, xem ra vẫn có chút không buông xuống được.
Cáo biệt những người đó, ba người Tiết Mật bắt đầu đi về phía trước, đi được một đoạn, nữ tử quay đầu lại nhìn, ở bên cạnh đại môn Tô gia thấy một chiếc giày thêu màu hồng nhạt, xem ra hẳn là Tô Uyển, nguyên lai vẫn ra đây.
Lại quay đầu nhìn Quân Ngọc Hàn, thấy hắn giống như không nhìn thấy, chỉ cười nhạt với nàng, “Đi thôi.”
“Ân.” Tiết Mật gật gật đầu.
Sau khi trở lại thôn, Tiết Mật bỗng cảm giác nàng đối với thôn trang nhỏ này thế nhưng cũng có tưởng niệm. Dọc theo đường đi, thấy thôn dân không người nào là không nhiệt tình chào đón bọn họ, Tiết Mật nhìn tươi cười sáng lạn kia tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Qua đại khái hai ngày, Quân Ngọc Hàn gọi toàn bộ mọi người trong thôn vào trong nhà, nói cho bọn họ biết hắn đã cùng biểu muội thành thân ở quê, hôm nay mời mọi người ăn bữa cơm xem như thông báo.
Vừa nghe tin tức này, mọi người ở đây, có kinh ngạc, có biết tỏng, còn lại là nghiến răng nhìn Tiết Mật.
Nhưng lúc này Tiết Mật mặc giá y màu đỏ ngồi ở trong phòng căn bản là không có tâm tình đi quản, lần này xem như là lần thứ hai nàng mặc giá y, vì sao cả hai lần đều là giả, ai.
Rất nhiều đại nương, nãi nãi trong thôn tiến vào, cơ bản đều truyền thụ cho Tiết Mật ít đạo làm vợ, hy vọng bọn họ vợ chồng hòa thuận, sau đó đều tán thưởng một câu Kim Đồng Ngọc Nữ, ông trời tác hợp linh tinh gì đó, cuối cùng còn chúc nàng cùng Quân Ngọc Hàn vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.
Nghe những lời này, Tiết Mật mặt đỏ ửng còn hơn cả màu đỏ của giá y, người bên ngoài nhìn vào thì chỉ nghĩ là thẹn thùng, kỳ thật Tiết Mật biết đây là bệnh cũ của nàng, nghe người ta khen thái quá, mặt liền đỏ hồng.
Huyên náo qua đi, Tiết Mật ở trong thôn bắt đầu cuộc sống làm thê thử của Quân Ngọc Hàn, mỗi ngày xuất môn cùng mấy đại nương trong thôn học thêu thùa may vá, bụng cũng dần dần lớn lên, nhìn bộ dạng Tiết Mật, tất cả mọi người ở sau lưng đều cảm thán Quân đại phu xuống tay thật mau a!
Đi ở trên đường thường sẽ có người cùng nàng chào hỏi, gọi nàng là Quân gia nương tử, hoàn hảo thời điểm nàng ở Tô phủ đã miễn dịch, bằng không hiện tại khẳng định rất không tự nhiên.
Nguyệt Kiến như cũ mỗi ngày cùng mấy tiểu đồng trong thôn chơi đùa, còn thêm mắm thêm muối nói nàng biết rất nhiều kiến thức ở bên ngoài, hù bọn họ sửng sốt, nhìn thấy Tiết Mật liền phì cười.
Quân Ngọc Hàn cũng tiếp tục cuộc sống lúc trước, buổi sáng mỗi ngày tu luyện hái thuốc, sau đó trở về chữa bệnh cho mọi người. Nhưng làm cho Tiết Mật cảm thấy kỳ quái chính là, hắn giống như xem nàng là thê tử để yêu thương, mỗi ngày đều cẩn thận chiếu cố. Đôi khi thậm chí làm Tiết Mật sinh ra ảo giác, ba người bọn họ chính là người một nhà, Quân Ngọc Hàn là phu quân của nàng, hết thảy chuyện phát sinh lúc trước chỉ là một giấc mộng mà thôi, hiện tại cuộc sống này mới đích thực là cuộc sống của nàng, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy bản thân có chút buồn cười, sao có thể như vậy chứ?
Cứ như vậy qua bảy tháng, bụng Tiết Mật cũng chậm chậm lớn dần, so với nữ nhân khác mang thai ở trong thôn thì lớn hơn rất nhiều.
“Xem bộ dạng của Quân gia nương tử, không phải song bào thai thì cũng là long phượng thai, Quân đại phu thật là có phúc a!”
“Đúng vậy, đúng vây!”
Nhìn thấy Tiết Mật, mọi người thường ở sau lưng nghị luận như vậy, bất quá nàng không có biết.
Trong lúc Tiết Mật vẫn lo lắng về công tử của quận thủ gia, còn khâm sai tuyển tú gì đó, nhưng đều không có phát sinh, nàng cũng từng hỏi qua Quân Ngọc Hàn, nhưng đối phương chỉ nhìn nàng cười mà không nói.
Kỳ thật lúc Tiết Mật không biết ở đâu, Quân Ngọc Hàn đã đem tất cả chuyện tình giải quyết. Đầu tiên đem chứng cớ một nhà quận thủ ức hiếp dân chúng, ngang ngược hống hách, chiếm đoạt dân nữ sau còn giết người giệt khẩu trình lên khâm sai đại nhân. Khâm sai kia tuy phụ trách tuyển tú, nhưng tính tình cương trực công chính, vừa thấy chứng cớ, giận tím mặt, trực tiếp truyền thư tới kinh thành muốn hạch tội Trần quận thủ, hơn nữa còn nhắc tới thân thích của bọn họ ở kinh thành.
Thân thích kia ở kinh thành kỳ thật làm quan cũng không lâu, gặp chuyện như vậy, lập tức phủi sạch quan hệ, cứ như vậy, một nhà quận thủ không có chỗ dựa dẫm, trực tiếp bị khâm sai tống vào ngục, đợi mùa thu sang năm sẽ trảm, sao còn sức mà tìm Tiết Mật gây phiền toái.
Về phần tuyển tú, có người làm việc tốt đem bức họa của Tiết Mật đưa cho khâm sai, nhưng không đợi khâm sai nhìn thấy, cũng đã mất tích không thấy đâu, cứ như vậy chuyện cũng qua.
Buổi sáng ngày hôm nay, Tiết Mật cảm thấy cả người không thoải mái, bụng cũng có chút đau, trong lòng hoảng hốt, nhưng Quân Ngọc Hàn không ở nhà, đành phải ở trong phòng chờ hắn trở về, không có đi ra ngoài.
Một lát sau, đau đớn dần tăng lên, lưng, bụng ngay cả xương cột sống đều bắt đầu đau, Tiết Mật dựa vào bàn, tay hơi hơi run rẩy. Đúng vậy, nàng bắt đầu sợ, rất sợ……
Nhưng vào lúc này, Quân Ngọc Hàn đột nhiên trở về, nhìn Tiết Mật như vậy, lập tức chạy vội tới, “Sao vậy? Tiết Mật……”
Nghe được giọng nói của hắn, Tiết Mật nắm chặt ống tay áo hắn, “Quân….. Ngọc Hàn….. Ta sắp….. Sắp sinh……” Tay bởi vì dùng quá sức, móng tay có chút trắng bệch.
“Được, ta đã biết, trước đỡ nàng lên giường nằm, ta đi mời Tống bà bà, rất nhanh.” Quân Ngọc Hàn lạnh giọng coi như bình tĩnh, giúp Tiết Mật nằm lên giường, rót vào người nàng ít linh lực, xoay người ly khai.
Chỉ chốc lát liền mang theo một lão bà bà tóc hoa râm trở lại, lúc này Tiết Mật nằm trên giường thanh âm có chút nức nở.
Bà bà đó nhìn Tiết Mật, bình tĩnh nói, “Nước ối đã vỡ, sắp sinh, Quân đại phu ngài đi ra ngoài trước, đun một ấm nước.” Nói xong liền đẩy Quân Ngọc Hàn ra ngoài.
Kế tiếp là một hồi chờ đợi buồn chán, trong lúc đó không ít người trong thôn cũng lại đây, Nguyệt Kiến cũng đã trở về, đứng ở hành lang lôi kéo vạt áo Quân Ngọc Hàn, “Tỷ phu, Mật Mật phải sinh cục cưng sao?” Đúng vậy, sau khi Tiết Mật cùng Quân Ngọc Hàn thành thân, Nguyệt Kiến bắt đầu gọi hắn là tỷ phu.
“A!” Quân Ngọc Hàn còn chưa trả lời, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng thét to, sợ tới mức hai người đồng thời cả kinh. Tiếp theo không nghe thấy thanh âm gì nữa, nghĩ chắc Tiết Mật đang chịu đựng.
Lại qua một lúc lâu, một tiếng khóc nỉ non của hài đồng bỗng từ trong phòng truyền ra.
Ngay sau đó một vị đại nương từ trong phòng đi ra, đem đứa nhỏ được bao trong một cái bọc giao vào tay Quân Ngọc Hàn, “Quân đại phu, sinh được một tiểu tử béo tốt, ha ha!”
Nam tử ngây ngốc tiếp nhận đứa nhỏ, ôm vào trong ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn của nó, trong lòng thế nhưng dâng lên trận kích động cùng vui sướng.
Sau đó mọi người vội đi tới chúc mừng, Nguyệt Kiến níu cánh tay Quân Ngọc Hàn, “Ta nhìn với, ta nhìn với……”
“Không đúng, trong bụng còn một đứa nữa!” Thanh âm già nua phát ra tiếng thét kinh hãi.
Lập tức lại chờ đợi một hồi, đại nương lúc trước lại bế một tã lót đi ra, “Lúc này là một nha đầu, long phượng tốt lành, Quân đại phu thật là có phúc khí a!”
Thấy thế, mọi người lại một trận chúc mừng, nhiều người trong mắt mang theo cực kỳ hâm mộ, trai gái đầy đủ, ai không hâm mộ chứ.
Ngoài phòng là một mảnh ồn ào, còn Tiết Mật nằm mê man ở trên giường thì không biết gì, tay phải đặt trong chăn hiện lên mạt ánh sáng màu vàng xen lẫn hồng, nhưng không có bất luận kẻ nào thấy.
Cùng lúc đó, trong một tòa cung điện bạch ngọc trên đỉnh núi vô danh tuyết trắng bao phủ, một bạch y lão nhân bỗng dưng mở hai mắt.
“Tình kiếp của Ngọc nhi bắt đầu rồi……” Thanh âm xa xưa kéo dài.
“Cái gì? Vừa mới đến sao?” Một vị lão nhân khác đầu bóng lưỡng ngồi ở bên cạnh hắn cũng mở hai mắt, vội hỏi.
“không phải, có thể là mấy tháng trước, nhưng mà ta vừa mới cảm nhận được……” Bạch y lão giả tiếp tục nói.
“Này……” Lão giả đầu bóng lưởng đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nghe thấy thanh âm tuyết đọng bị sụp ở ngoài điện cách đó không xa, lộng mày dựng thẳng, “Người nào?” Nói xong định phát ra công kích.
Lại bị bạch y lão giả kéo lại, “Là Ngô Đồng……”
“Ngô Đồng?” Lão giả đầu bóng lưởng cả kinh, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn bạch y lão giả, “Sư huynh, chớ không phải là ngươi cố ý làm vậy…… Ai, sư huynh ngươi hồ đồ a…… Ngọc nhi hắn có cơ duyên của hắn, ngươi cứ như vậy nếu xảy ra sai lầm gì thì sao? Tương lai Ngọc nhi sẽ oán ngươi…….” Lập tức nặng nề ngồi xuống.
Nhưng bạch y lão giả chỉ từ tử nhắm hai mắt, một bộ mắt điếc tai ngơ.
Nhìn hắn như vậy, lão nhân đầu bóng lưởng lại thở dài.