Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn hai tiểu tử trắng nõn mềm mịn nằm trong tã lót, Tiết Mật đáy mắt tràn đầy yêu thích, không nghĩ tới đứa nhỏ của mình như vậy, thời gian nàng vừa sinh cũng đã qua hơn hai tháng, cũng đã khôi phục linh lực. Hơn nữa quan trọng nhất là, một khắc nàng tỉnh lại kia, tiểu hắc liền nói với nàng hai quả trứng kia đã nở, cơ hồ cùng đứa nhỏ của nàng sinh cùng lúc, xem ra thật sự rất có duyên phận a.
Mắt xẹt qua ngoài cửa, bỗng nhìn thấy Nguyệt Kiến rón ra rón rén đi qua phòng nàng, Tiết Mật lập tức gọi nàng, “Nguyệt Kiến! Làm gì vậy?”
Nhìn thấy nàng bỗng đưa tay ra sau lưng, Tiết Mật mắt híp lại, “Lén la lén lút, giấu cái gì ở phía sau thế?”
“Không có, không có gì!” Nữ hài lui về sau hai bước.
“Còn nói không có!” Tiết Mật lập tức vòng ra sau lưng, đem hai tay nàng giấu phía sau kéo ra trước mặt.
Thấy trong tay nàng nắm một khối trúc bài màu tím hình chữ nhật, ở phía trên có một cái lỗ, dùng tơ hồng buộc lại.
Nhìn vẻ mặt Nguyệt Kiến lo lắng, Tiết Mật có chút buồn cười, “Chỉ là đồ chơi của trẻ con thôi mà, có cái gì khẩn trương như vậy!” Nói xong vô tình lật mặt sau của trúc bài.
Đã thấy trên đó khắc tên nàng và Quân Ngọc Hàn, Tiết Mật kỳ quái, “Đây là……”
“Cái này….. Hôm này là lễ nữ nhân, mọi người trong thôn đang chào mừng, bọn họ có một tập tục, chính là đem tên nam nữ khắc lên trúc bài màu tím, sau đó tặng cho đối phương bày tỏ ái mộ. Ta thấy ngươi cùng tỷ phu thành thân đã lâu như vậy, nhưng vẫn cứ như cũ, cũng có chút sốt suột, liền….. Liền……” Nói về sau, Nguyệt Kiến cúi đầu, thanh âm cũng nhỏ dần.
Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Tiết Mật cũng không thể trách cái gì, có thể hình thức ở chung của nàng cùng Quân Ngọc Hàn thật sự rất kỳ quái, tuy giống như một đôi vợ chồng thật quan tâm chiếu cố lẫn nhau, nhưng trên thực tế căn bản không phải là vợ chồng, đôi khi chính nàng cũng mơ hồ, cũng thấy khó hiểu.
“Mật Mật……” Nguyệt Kiến thấy Tiết Mật sững sờ nửa ngày không nói gì, nghi hoặc lôi kéo nàng.
“Nguyệt Kiến, ngươi cũng thấy chúng ta thích hợp ở cùng một chỗ sao?” Tiết Mật thanh âm ngân nga.
“Ách…… Đúng vậy, Mật Mật, tỷ phu đối với ngươi rất tốt a, hai người các ngươi nên ở cùng một chỗ, tiểu Thịnh cùng tiểu Hành cũng cần có phụ thân, chúng ta cứ như vậy cùng nhau sống thật tốt a, được không?” Nguyệt Kiến bắt lấy tay Tiết Mật, vẻ mặt chờ mong nói.
Nghe nàng nói, Tiết Mật biểu tình càng thêm sợ sệt, nắm trúc bài trong tay, xoay người đi vào phòng, nhìn đứa nhỏ ngủ say ở trên giường, khóe miệng khẽ nhếch, nhẹ nhàng chọt chọt khuôn mặt trắng nõn của chúng, nụ cười trên mặt càng sáng lạn, sau đó nắm chặt trúc bài trong tay, đứng dậy nhìn Nguyệt Kiến vẫn đứng ngoài cửa vẻ mặt thực khẩn trương, nhìn nàng nở nụ cười.
“Nguyệt Kiến, giúp ta chiếu cố cục cưng một chút nhé?”
“Ân, được!” Nguyệt Kiến dùng sức gật gật đầu, sau đó vội vàng chạy vào, “Mật Mật, ngươi mau đi đi, Quân đại ca hiện đang ở bên cạnh con sông nhỏ!” Nói xong còn huơ huơ nắm tay, vẻ mặt kinh hỉ không kìm hãm được.
Nghe thấy Quân Ngọc Hàn ở chỗ nào, Tiết Mật đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười điểm điểm cái trán của nàng, “Ngươi a…..”
Nói xong lại liếc mắt nhìn hài tử quấn trong bọc ở trên giường, quay đầu đi ra ngoài, mặc kệ thế nào, nên thử một lần không phải sao? Quân Ngọc Hàn rất tốt, đối với nàng, đối với Nguyệt Kiến, đối với đứa nhỏ đều rất tốt, hơn nữa nàng hiện tại coi như là gả cho hắn, có lẽ thật sự có thể thử một lần, tranh thủ hạnh phúc, hiện tại nàng đối với hắn có một chút hảo cảm, có thể còn không thích lắm, nhưng tin tưởng ở chung có một ngày nàng có thể yêu thương hắn thật lòng, hắn tốt như vậy mà.
Đến khi ra bờ sông, Tiết Mật nhìn thấy Quân Ngọc Hàn đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời, giống như đang chờ người nào.
Tiết Mật lại nhìn trúc bài trên tay, cười cười, chuẩn bị đi lại.
Đột nhiên phát hiện từ bên phải bờ sông lao ra một thân ảnh màu tím, trực tiếp ôm thắt lưng Quân Ngọc Hàn, “Sư huynh, ta rốt cuộc tìm được huynh, ta một đường từ tuyết sơn chạy xuống, đi qua rất nhiều địa phương, rốt cục tìm được huynh ở đây, huynh có biết ta tìm huynh vất vả thế nào không?”
Thấy thế, Tiết Mật không tự giác tránh phía sau thân cây bên cạnh, đợi trốn xong cảm thấy bản thân có chút buồn cười, nàng đang làm cái gì, chẳng lẽ không thể gặp người sao? Trốn ở chỗ này nghe lén có gì khác nhau chứ, nhưng nàng cũng không có động.
Nam tử kéo cái ôm của nữ tử ra, quay đầu nhìn nàng, “Ngô Đồng, ngươi sao lại tới đây?”
“Ta…… Ta tới đây tìm huynh…….” Nữ tử kêu là Ngô Đồng nói lắp bắp.
“Tìm ta? Ngươi tìm ta làm gì?” Quân Ngọc Hàn có chút nghi hoặc.
“Ta……. Ta……” Nữ tử nhìn chung quanh, chính là không dám nhìn mặt nam tử, đột nhiên phát hiện Tiết Mật trốn phía sau thân cây, ánh mắt dần bình tĩnh, “Ta đến xem huynh có chịu khó tu luyện không a!”
“Hồ nháo, ngươi không ở tuyết sơn cố gắng tu luyện, tới đây nhìn ta làm gì, sư phụ sao lại để ngươi xuống núi chứ?” Quân Ngọc Hàn nhíu mày nói.
“Ta lén lút chạy đi……” Không ngờ nữ tử thế nhưng lại đem sự thật nói ra, vội vàng che miệng lại, nhìn vẻ mặt không đồng ý của Quân Ngọc Hàn, biểu tình có chút ảo não.
Lập tức nữ tử ủ rũ buông tay, “Ai nha, huynh không cần phải lo cho ta, ta muốn hỏi huynh một chuyện, huynh còn nhớ kỹ đại đạo của huynh không?”
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Quân Ngọc Hàn vẫn nói, “Đương nhiên, ta vẫn đi theo con đường nhân nghĩa đại ái, coi thế gian vạn vật là bạn bè, là ruột thịt, không tư dục, chỉ khi nào làm bọn họ thấy hạnh phúc khoái hoạt, ta mới có thể tu luyện đắc đạo.”
“May mắn, huynh còn nhớ rõ, nhưng vì sao ta lại nghe huynh ở đây thành thân? Huynh về sau khẳng định sẽ không thể tiếp tục hướng đạo, thật khó cho một phen khổ tâm của sư phụ.” Nữ tử bĩu môi nói.
Nghe thấy nữ tử nói vậy, nam tử dừng một chút, giống như suy nghĩ chuyện gì, “…… Thì có sao, Tiết cô nương chỉ ở tạm đây một thời gian, ta với nàng bất quá thành thân giả, tới một lúc nào đó nàng sẽ đi, sao gây trở ngại cho ta như ngươi nói chứ?”
“Thật không? Vậy huynh sẽ không cùng nàng diễn giả thành thật chứ? Nhìn nữ tử kia ưu tú như vậy, nếu người ta chủ động lại đây tìm huynh, huynh cũng sẽ kiên định sao?” Ngoài miện tuy nói vậy, nhưng ánh mắt nữ tử vẫn nhìn chằm chằm phía sau gốc cây.
“……Sẽ, không có gì….. Có thể so được đạo của ta, ta sẽ không nghĩ đến tư tình nhi nữ gì đó.” Quân Ngọc Hàn nhìn nữ tử trước mặt, vì sao sư muội luôn khăng khăng một mực vậy, nói nhiều như vậy hy vọng nàng có thể hiểu được.
Nghe vậy, nữ tử cắn môi, tuy đã nghe rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe trong lòng cũng đều khó chịu, vì sao huynh đối với ta tàn nhẫn như vậy, vì sao?
Sau đó liền che mặt lập tức chạy đi, tựa như khi nàng đến vậy.
Đợi nữ tử vừa đi, Quân Ngọc Hàn đột nhiên cảm giác không gian chung quanh có chút dao động, nguyên lai Ngô Đồng thế nhưng lúc hắn không phòng bị, khóa thần thức của hắn, loại pháp thuật này nàng tu luyện rất thành thục, không ngờ lần này lại sử dụng với hắn.
Nhìn ngó xung quanh, cũng không biết Nguyệt Kiến gọi hắn ra đây làm gì, còn nói sẽ có kinh hỉ, chẳng lẽ là Ngô Đồng? Quân Ngọc Hàn có chút kỳ quái, sau đó bỗng quay đầu nhìn rừng cây nhỏ cách đó không xa ở phía sau hắn, chỉ thấy nơi đó trống rỗng không có cái gì, nhưng hắn có cảm giác, vừa có người đứng ở nơi đó.
Nam tử nghi hoặc đi về hướng bên kia, vừa đi tới liền thấy có một khối trúc bài màu tím nằm ở trên đất.
Trên đường về, trúc bài màu tím trong tay Tiết Mật đã không thấy đâu, nàng cũng không biết nó rơi ở nơi nào.
Ai, xem ra trở về làm cho Nguyệt Kiến thất vọng rồi, chính là không có biện pháp nga, người ta chỉ nguyện ý cả đời với đại đạo a. Nàng trước kia còn cảm thấy Quân Ngọc Hàn không cần tu luyện, nguyên lai phương pháp tu luyện không giống người khác a, hắn cũng thực để ý, thậm chí so với người ngoài còn để ý hơn.
Cho tới nay, chỉ có mình nàng càng không ngừng giậm chân tại chỗ, không có chí tiến thủ, luôn muốn dựa vào người khác, bản thân cũng không cố gắng, người khác đều tiến bộ, mà nàng vẫn như cũ.
Hiện tại bên cạnh đã có hai đứa nhỏ, chúng còn nhỏ như vậy, Tu Chân Giới so với thế gian càng thêm tàn khốc, một người như nàng thật sự có thể bảo hộ tốt chúng không? Có phải cũng nên vì chúng, mà trở nên càng cường đại sao?
Nghĩ như vậy, Tiết Mật giống như tiến vào cảnh giới huyền diệu, thiên địa vạn vật ngay cả tiếng gió đều dần dần chậm lại, chỉ có cước bộ nữ tử càng không ngừng đi tới, hô hấp theo dao động của không khí, cả người Tiết Mật giống như dung nhập vào bên trong không khí, ngay cả thân ảnh cũng phai nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, thẳng đến khi biến mất không thấy.
Đợi đến ngày thứ hai, Tiết Mật mới về tới Quân gia.
Quân Ngọc Hàn vừa thấy Tiết Mật, liền cảm giác nàng không giống như bình thường, ánh mắt, hơi thở cùng trước kia cũng không giống nhau.
“Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy? Chúng ta tìm tỷ cả buổi tối……” Nguyệt Kiến thấy Tiết Mật trở lại, liền nhào lại ôm chầm nàng, thanh âm mang theo khóc nức nở.
“Nguyệt Kiến, làm sao vậy, tiểu Hành cùng tiểu Thịnh thế nào, có khóc không? Tối hôm qua ta đi tu luyện nên quên thời gian, ngượng ngùng a!” Tiết Mật ôn hòa nói.
“Không khóc, không khóc, rất ngoan. Tỷ tỷ sao lại đi tu luyện a, không phải…….” Ánh mắt Nguyệt Kiến vòng hai vòng trên người Quân Ngọc Hàn.
“Chính là đi tu luyện!” Tiết Mật cắt ngang lời nàng, sau đó quay đầu cười cười với Quân Ngọc Hàn, “Ta đi vào trước.”
Nhìn Tiết Mật tươi cười, không biết vì sao, Quân Ngọc Hàn cũng thích không nổi, lại hoài niệm nụ cười trước kia của nàng.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, cảm nhận xúc cảm cứng rắn chỗ cỗ tay áo, ánh mắt nam tử đột nhiên trở nên sâu thẳm.
Cứ như vậy qua mười tháng, rốt cuộc tới ngày đầy năm của hài tử, ngày đó thực náo nhiệt, toàn bộ mọi người trong thôn đến chúc mừng, hai tiểu oa nhi mặc xiêm y màu hồng, cái trán cũng điểm một nốt chu sa màu hồng, giống như em bé trong tranh tết làm người yêu thích.
Sau khi làm lễ xong, lại bế chúng nó trở về, toàn bộ quá trình vẫn không khóc không nháo, được người trong thôn tán thưởng, vừa ngoan vừa hiểu biết.
Tới buổi tối, Tiết Mật thấy chúng còn chưa ngủ ở bên cạnh trêu đùa chúng, hai đứa ha ha cười không ngừng, Tiết Mật cũng bị bộ dáng của chúng mà cười phá lên.
Chính là đột nhiên cả hai cũng không cười, ngược lại oa oa khóc lớn.
“Sao vậy? Sao vậy?” Tiết Mật vội vàng ôm, giỗ giỗ, nhưng hài tử vẫn khóc không ngừng.
Lại nhìn tã của chúng, nhưng không thấy nước tiểu, vừa mới cho bú, hẳn là không đói bụng, vậy rốt cuộc bị sao thế này?
Nghe tiếng khóc, Quân Ngọc Hàn cùng Nguyệt Kiến vội vàng đi đến.
“Sao vậy?” Nam tử nhíu mày hỏi.
“Ta cũng không biết, huynh mau nhìn thử.” Tiết Mật sốt ruột kéo Quân Ngọc Hàn lại.
Nam tử đặt tay lên trên cổ hài tử, chậm rãi rót linh khí vào, lông mày bỗng nhăn lại, “Trúng độc!”
“Trúng độc?” Tiết Mật cùng Nguyệt Kiến nhìn nhau, Tiết Mật tiến lại gần hai bước, “Không có khả năng, sao lại trúng độc chứ?”
“Là trúng độc, ta khẳng định, hơn nữa cả hai hài tử của nàng đều có, thời gian trúng độc hẳn là gần một năm, cho nên là từ người nàng truyền sang! Chính là lúc trước hài tử còn nhỏ, lại có tử khí từ cơ thể mẹ che chở, ta mới không nhìn thấy……” Nam tử lạnh giọng nói.
“Trên người ta?” Tiết Mật vẻ mặt không thể tin, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tối nay là đêm trăng tròn, lập tức nghĩ tới cái gì, cả người không thể kìm nén run bần bật, “Không có khả năng, không có khả năng, rõ ràng độc của ta đã giải, sao có thể còn chứ? Ta sẽ không còn muốn…… Sẽ không…….”