Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

quyển 6 chương 13: bắt đầu nghi ngờ (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

'Hôm nay không cần tăng ca, em thu dọn một chút rồi chúng ta trở về nhà mẹ em!'

Câu nói của hắn thoạt nghe có vẻ hời hợt nhưng khẩu khí mang theo một loại mệnh lệnh không cho người ta kháng cự!

'Ai nói là sẽ cùng anh đi chứ?'

Sầm Tử Tranh nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt ngờ vực. Hắn rốt cuộc định làm gì?

Thấy vẻ sửng cồ của cô, Cung Quý Dương chỉ cười khẽ: 'Trước khi anh đến đây đã gọi điện thoại trước cho bác gái, nói tối nay chúng ta sẽ về thăm bà, Tranh Tranh, nhanh dọn dẹp đồ đạc đi, chúng ta đi kẻo muộn!'

Giọng điệu của hắn hệt như một người chồng nói với vợ mình khiến Sầm Tử Tranh nghe xong không khỏi rợn cả người.

'Anh gọi điện thoại cho mẹ tôi? Anh bằng vào cái gì mà gọi điện thoại cho mẹ tôi?' Cô kích động hỏi lại.

Người đàn ông này hành động đúng là ngoài sức tưởng tượng của cô mà. Nhưng thái độ cao cao tại thượng này của hắn khiến cô cảm thấy rất không thoải mái!

So với tám năm trước Cung Quý Dương càng trở nên bá đạo, bá đạo đến nỗi khiến cô tức đến nghiến răng nghiến lợi. Vì sao sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy thái độ của hắn vẫn là thản nhiên như không, hơn nữa còn từng bước từng bước muốn xói mòn ý chí của cô?

Sự điềm tĩnh nhưng ép người một cách bá đạo khiến cô có chút hoang mang, lại có chút sợ hãi.

Cung Quý Dương thấy vậy ngược lại vẫn rất thản nhiên, hắn vòng qua bàn làm việc, thân hình cao lớn hơn cúi xuống, đôi tay vòng qua hai bên người cô, đem cô vây lấy trong phạm vi của riêng hắn.

Đôi mắt sắc sảo mang theo ý cười lại có thêm một sự linh lợi khiến người ta không dám xem thường.

Sầm Tử Tranh không khó cảm nhận thấy một sự nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, cô không khỏi có chút áo não. Vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời, nơi đây là địa bàn của hắn, là vương quốc của hắn, nếu như lỡ kích động hắn, hậu quả nhất định chỉ có mình cô chịu.

Cô không ngốc như vậy, đấu với hắn lúc này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!

Chỉ là ... hơi thở của hắn cứ quẩn quanh bên cô, quen thuộc mà trầm ổn khiến cô có một cảm giác khác thường, hơn nữa rất bất an.

Yên lặng! Hai người ai nấy lòng mang tâm sự khiến cho bầu không khí trong phòng chợt yên lặng một cách đáng sợ!

Sầm Tử Tranh không nói tiếng nào mà Cung Quý Dương cũng im lặng, hắn chỉ yên lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.

Sự yên lặng đáng sợ đó như tiềm ẩn một loại nguy cơ, giống như có một con dã thú đang rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra, cắn nuốt cô vào bụng xương cốt không chừa!

Tuy Sầm Tử Tranh không ngẩng đầu nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô biết ...

Hắn đang nhìn cô, hơn nữa nhìn rất chăm chút! Hai luồng ánh sáng như có điện không ngừng bắn về phía cô, mang theo một ý muốn chiếm hữu không thể xem thường.

Loại cảm giác này khiến cho cô rất không thoải mái, càng cảm thấy không được tự nhiên, cô không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn thì vừa hay đối mặt với đôi mắt mang theo ý cười như có như không của hắn, đôi mắt đó, sáng đến dọa người lại mang theo một vẻ đắc ý khi thấy âm mưu được thực hiện và một sự khiêu khích.

Sầm Tử Tranh càng lúc càng đứng ngồi không yên, trong mắt cũng lộ ra một chút hoang mang cộng thêm một chút không được tự tại! Bị một loại ánh mắt như tia X nhìn đăm đăm vào như muốn soi thấu nội tâm cô, điều này thật không thoải mái!

'Anh ... anh nhìn tôi thế làm gì? Chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?'

'Không, không nói sai!'

Nơi khóe miệng hắn ý cười càng sâu, miệng nói nhưng mắt vẫn không quên nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy mang theo một sự trìu mến khó mà phát hiện, giọng nói trầm ấm đầy sức hút mang theo một chút tà tứ khiến người nghe không khỏi phát run: 'Vật nhỏ, em đang sợ cái gì?'

'Sợ? Thật tức cười, tôi có cái gì phải sợ chứ?'

Sầm Tử Tranh hơi co người về sau một chút, rũ đôi mi dài như che dấu nội tâm hoang mang của mình nhưng miệng vẫn mạnh dạn nói.

Thấy vậy, vẻ trìu mến trong mắt Cung Quý Dương càng sâu, hắn sủng nịch nhìn cô từ từ cúi thấp người xuống, một tay vòng qua eo nhỏ của cô, giữ cô chặt chẽ trong vòng tya mình, đôi môi tà ác phủ lên vành tai mẫn cảm của cô: 'Không có gì phải sợ? Vậy vì sao không dám nhìn anh?'

Hơi thở nóng rực đầy nguy hiểm phớt qua tai cô khiến cho lòng Sầm Tử Tranh nhẹ run rẩy ...

Đang lúc cô ngẩng đầu lên muốn giải thích cho phản ứng vừa rồi của mình thì mắt lại tiếp xúc với ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt người khác của hắn, trong lòng chợt ũ rũ, lời đã đến bên môi cũng như nghẹn lại, không có cách nào nói ra được ...

Tuy đã xa cách tám năm nhưng Sầm Tử Tranh vẫn rất rõ ràng cá tính hay thay đổi thất thường của hắn, vẻ mặt hắn càng ôn nhu, nụ cười càng rạng rỡ thì càng có khả năng hắn đang tức giận.

Lúc này nếu như cô một mực kháng cự chỉ càng khiến hắn có phản ứng mãnh liệt hơn ...

Hay là, hắn vốn là có ác ý, chờ sự phản kháng không lượng sức mình của cô... để rồi sau đó hắn có thể hưởng thụ quả ngọt của sự chiến thắng ...

Giống như ... trước đó hắn đem cô ăn sạch vậy!

'Tôi không biết anh đang nói gì!'

Cô nói xong câu này liền im lặng, lúc này, vẫn là nên im lặng tốt hơn!

Đôi môi mỏng đẹp như được tạc thành bắt đầu hạnh kiểm xấu lướt trên chiếc cổ mảnh khảnh thơm tho và vành tai trắng nõn của cô, mang đến từng cơn tê dại khó chịu dị thường ...

Sầm Tử Tranh run rẩy muốn tránh thoát khỏi hắn nhưng Cung Quý Dương đã nhanh hơn một bước chế trụ: 'Tranh Tranh, ngoan ngoãn nghe anh nói!'

Trong giọng nói ôn nhu lại mang theo một chút lạnh lùng khiến người ta không thể không nghe theo.

'Thực ra anh nên biết em đang sợ điều gì ...'

Bởi vì câu nói của hắn cả người Sầm Tử Tranh cứng đờ, cô không nhịn được vội duỗi người, cố gắng trấn định lại nội tâm hoảng loạn của mình.

'Cung Quý Dương, trò xiếc của anh đã chơi xong chưa? Buông tôi ra!'

Ánh mắt Cung Quý Dương quét qua gương mặt dần trở nên trắng bệch của cô một cách đầy ý xấu, một vẻ như ta muốn là được.

Sầm Tử Tranh ngẩng đầu một cách cao ngạo nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ý cười của hắn, cô nghĩ kỹ rồi, cô càng nhượng bộ hắn sẽ càng lấn tới, tuyệt đối không thể tiếp tục nhượng bộ!

Ý cười trên môi Cung Quý Dương càng sâu hơn, hắn duỗi ngón tay, nhẹ nhẹ vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, vuốt theo đường cong ưu nhã của chiếc cổ cao khiến cho cô không khỏi thở rút một hơi.

'Tranh à, em đang sợ ... em đang sợ mình sẽ ... yêu anh lần nữa!'

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio