Câu nói của hắn như quăng một quả bom vào lòng Sầm Tử Tranh, ngay lập tức khiến tim cô vỡ tung thành từng mảnh.
Ngược lại với cô, tên đầu sỏ là hắn vẻ mặt rạng rỡ, biểu tình ôn nhu như đang nói chuyện với người tình, môi nhẹ câu lên, hắn lười lĩnh nói: 'Tranh à, có biết vì sao anh nhất định phải để em đến Cung thị làm việc không?'
Sầm Tử Tranh không trả lời hắn, cô tận lực tìm lại sự bình tĩnh bởi vì câu nói của hắn mà sắp biến mất không dấu vết thì ánh mắt lại lần nữa nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của hắn, ánh nhìn suồng sã mà nóng bỏng lại mang theo một chút chờ mong của kẻ đi săn ...
'Anh muốn em nhìn thấy chồng tương lai của em lúc làm việc là như thế nào, muốn em biết, một người đàn ông như anh có đáng để được em yêu hay không?'
'Tôi sẽ không lấy anh!' Sầm Tử Tranh không cần suy nghĩ, trả lời dứt khoát.
'Vô ích thôi ...'
Cung Quý Dương thở dài một tiếng, lắc đầu dáng vẻ như bất lực: 'Không sai, em quyết định không gả cho anh chỉ đáng tiếc là, anh sẽ không chấp thuận điều đó!' Vẻ giảo hoạt trong đáy mắt hắn không che dấu được.
Nói dứt lời hắn nhanh nhẹn cởi chiếc khăn lụa trên cổ cô ra, chừng như bất mãn với sự dấu diếm của cô, trên gương mặt anh tuấn lộ ra một vẻ không vui rõ rệt nhưng rất nhanh, sự không vui bị thay thế bằng một nụ cười mỉm ...
'Tranh Tranh, thứ anh lưu lại cho em, không cho phép em che đi!'
Nói dứt lời hắn không nhanh không chậm cúi đầu xuống, tinh chuẩn đặt một nụ hôn lên môi cô ...
Đầu lưỡi cuồng dã mà bá đạo xâm nhập ...
Bàn to to không chút khách khí cách lớp vải áo mỏng manh xoa nắn gò ngực rất tròn của cô ...
Sầm Tử Tranh cố sức giãy dụa nhưng trong mỗi hơi thở của cô đều là hương vị của hắn ...
Đôi tay muốn chống cự cũng dễ dàng bị một bàn tay to của hắn chế trụ, ngoặt ra sau lưng.
Trí nhớ về cơn kích tình ban trưa lại lần nữa tràn vào trong đầu rồi xuyên khắp tứ chi, cô không có cách nào ngăn được sự suồng sã trêu chọc của đầu lưỡi hắn, để mặc hắn trong khoang miệng mình công thành đoạt đất. Cả người cô yêu ớt chỉ có thể tựa vào người hắn để đứng vững, dùng hết tự chủ để không thoát ra một tiếng ngâm nga.
'Đừng làm vậy ... buông tôi ra ...'
Đôi mắt mơ màng, tiếng nỉ non đầy bất lực khiến cho lời cự tuyệt của cô nghe chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Nghe như không nghe, môi hắn vẫn di chuyển nơi chiếc gáy tuyết trắng của cô, chuyên tâm chế tạo ra một dấu ấn khác của riêng hắn ...
Cảm giác tê dại, ngứa ngứa lại có chút đau, cảm giác phức tạp như một món ăn có đủ vị chua cay mặn ngọt làm đầu óc cô hỗn loạn ...
Cả người Sầm Tử Tranh run khẽ, mà dường như, không còn chút sức lực nào để run rẩy.
Vì sao lại như thế chứ?
Vì sao mình không có cách nào cự tuyệt hắn?
Một lúc lâu sau Cung Quý Dương mới ngẩng lên, tay cũng buông ra để cô được tự do ...
Trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự hài lòng và tán thưởng đối với "thành quả" của mình - một đóa hoa mai đỏ rực kiêu ngạo nở trên làn da tuyết trắng của cô!
'Tranh Tranh!' Giọng đầy thỏa mãn lại có chút bá đạo hắn gọi tên cô, 'Em là của anh!'
'Tôi không phải ... tôi không phải là của anh ...' Lại một lời thì thào đầy bất lực nhưng đó là ý niệm mà cô luôn theo đuổi.
'Tranh Tranh, gặp lại anh em chỉ có thể chấp nhận số phận!'
Hắn thấp giọng tuyên cáo bên tai cô, ánh mắt sáng như sao càng tôn lên vẻ tuấn tú trên gương mặt hắn, ngũ quan tinh xảo như một bức tượng được điêu khắc một cách hoàn mỹ mang theo một vẻ tà tứ khiến người ta khó mà chống đỡ.
Sầm Tử Tranh nghẹn giọng, cô cảm giác như có một đám mây đen đang dần ép xuống cô, ép đến cô cơ hồ không thể hô hấp.
Buổi tối, khi ánh đèn xe quét qua bóng một người đàn ông đang đứng trong vườn hoa, chiếc xe đột ngột dừng lại ...
Cái bóng dài của người kia dưới ánh đèn xe trông càng dài hơn, cũng hiện rõ sự cô độc của anh ta.
Chiếc xe chưa dừng hẳn lại thì Sầm Tử Tranh đã vội đẩy cửa xe bước nhanh về phía người đàn ông, thấy hành động của cô, trong đôi mắt Cung Quý Dương xẹt qua một tia âm trầm!
'Tử Hạo?'
Sầm Tử Tranh dè dặt kêu lên, lúc này cô chợt có cảm giác như mình đang mắc nợ Thư Tử Hạo, cô biết hắn tìm cô chắc sắp điên rồi nhưng lúc đó cô quả thật không có cách nào đối mặt với người đàn ông này.
'Tử Tranh!'
Thư Tử Hạo quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, mắt hắn chợt sáng lên bước nhanh đến ôm cô vào lòng.
'Tử Tranh, vì sao không thể liên lạc với em được vậy? Em không biết là anh lo lắng đến mức nào sao?'
Trên gương mặt tuấn dật lộ rõ sự lo lắng và tình ý sâu đậm.
'Tử Hạo, đừng như vậy!'
Sầm Tử Tranh ngượng ngùng vội đẩy hắn ra bởi cô không khó cảm nhận được từ phía sau mình, trong một chiếc xe đỗ cách đó không xa có một đôi mắt đang chiếu những tia nhìn sắc bén về phía mình.
'Nói anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người thật sự dời phòng làm việc về tòa nhà của Cung thị sao?'
Một loạt câu hỏi của Thư Tử Hạo như một tràng pháo liên thanh bắn tới, tay hắn nắm chặt lấy tay cô không buông.
'Tử Hạo, xin lỗi anh ... về chuyện hợp tác giữa chúng ta ... em có lòng mà không có sức ...'
Thư Tử Hạo nghe vậy, trong mắt có chút xao động: 'Nha đầu ngốc, em cũng biết là anh quan tâm không phải là có hợp tác với nhau hay không, nếu phải so sánh, thì nên nói là anh quan tâm em hơn là chuyện hợp tác ...'
'Tử Hạo, em ...' Sầm Tử Tranh vừa định nói thì câu nói bị tiếng mở cửa xe sau lưng ngăn lại.
'Tôi nghĩ về điểm này Thư học đệ suy nghĩ nhiều quá rồi, Tranh Tranh từ đầu đến cuối đều là người của tôi, bất luận là cuộc sống riêng hay là công việc tôi đều có tư cách chiếu cố cô ấy hơn học đệ, không phải sao?'
Cung Quý Dương chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, ánh trăng chiếu tranh sáng tranh tối lên gương mặt anh tuấn của hắn càng khiến nó thêm phần tà tứ, thoạt trông có vẻ dọa người.
'Cung Quý Dương?' Thư Tử Hạo kinh hãi thốt lên, hắn thật không ngờ Cung Quý Dương lại cùng xuất hiện với Tử Tranh.
'Tranh Tranh, gió lớn lắm, chúng ta nhanh vào nhà thôi!'
Cung Quý Dương cũng không thèm để ý đến Thư Tử Hạo, hắn cởi áo vest của mình ra khoác lên người Sầm Tử Tranh, động tác cực kỳ ôn nhu, liền mạch lưu loát như hắn đã làm điều này hằng trăm hằng nghìn lần vậy, tình ý không hề che dấu.