Kỳ Phong đi ra ngoài phát hiện Kỳ Mộng Nhiên đang nói chuyện cùng Văn Hoắc, thấy cậu ta ra thì Kỳ Mộng Nhiên liền kéo em trai rời đi trong sự luyến tiếc của Văn Hoắc.
Kỳ Phong thắc mắc hỏi " Có chuyện gì vậy ạ?", nhìn sắc mặt của Kỳ Mộng Nhiên không ổn cho lắm.
Kỳ Mộng Nhiên thở dài " Không có gì, anh ta muốn theo đuổi chị".
Kỳ Phong nhíu mày " Không được, chị đừng mấy lời ngon ngọt của anh ta".
" Em thì hiểu cái gì?" Kỳ Mộng Nhiên đương nhiên hiểu điều đó nhưng cô không thể cấm việc Văn Hoắc cứ tới làm phiền được.
Lúc ra tới cổng, hai người nhìn thấy Diệp Nghi đứng ở góc nhà nhìn tới chỗ bọn họ, Kỳ Mộng Nhiên bơ đi không thèm để ý tới ánh mắt của cô ta.
Sau khi Kỳ Mộng Nhiên và Kỳ Phong rời đi thì Diệp Nghi mới dám quay lại vào trong nhà chính Văn gia, nhìn thấy Văn Hoắc đang ngồi thở dài ở trên ghế sô pha thì liều mình lại gần, cô ta dùng bộ mặt giống với tình đầu của anh ta mà rưng rưng nước mắt " Chuyện lúc nãy em nói với anh, anh nghĩ sao rồi?".
Lúc nãy hai người đang nói chuyện thì bị việc Kỳ Mộng Nhiên đột nhiên tới làm ngắt quãng.
Văn Hoắc không muốn nhìn khuôn mặt của cô ta, anh ta lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ hợp đồng " Một là cô ký vào đây và làm theo thỏa thuận mà tôi đã nói, hai là tôi sẽ cho người xử lý cô".
Diệp Nghi uất ức trong lòng, cô ta lựa chọn cách thứ nhất, ít nhất còn có cơ hội sống, trong thời gian này cô ta sẽ tìm cách để Văn Hoắc phải từ bỏ theo đuổi Kỳ Mộng Nhiên mà ở bên mình.
Văn Hoắc sắc mặt nguy hiểm khiến Diệp Nghi sợ run người " Cô tốt nhất là biết giữ im lặng, nếu không tôi sẽ không nể tình đâu".
" Em biết rồi!" trong mắt Diệp Nghi hiện lên tia bất kham lẫn thâm độc.
Vốn tưởng người đàn ông này thật sự yêu cô ta, không ngờ sau đó phát hiện bản thân chỉ là thế thân của một người khác, nhưng vì đã lỡ sa vào lưới tình với người đàn ông này nên cô ta cố gắng lấy lòng để anh ta quên đi người cũ thì lại phát hiện Văn Hoắc có tình cảm với Kỳ Mộng Nhiên.
Sau tất cả cô ta chỉ là một cái hòn đá lót đường thế thân cho bọn họ, vì cái gì cơ chứ, vì cái gì mà cô ta phải dấn thân vào chuyện này, tất cả là tại Văn Hoắc đã dụ dỗ cô ta tới, nếu không lúc này Diệp Nghi vẫn là một cô gái mới tốt nghiệp tương lai sáng lạng đang chờ phía trước mới phải, cũng tại Kỳ Mộng Nhiên đã đánh cắp trái tim của anh ấy, nếu không cô ta thừa sức dựa vào khuôn mặt này mà quyến rũ Văn Hoắc.
Tất cả là tại bọn họ, cô ta nhất định phải dành lại trái tim của Văn Hoắc.
Trong một căn phòng nọ, Văn Xuyên từ từ ngồi dậy từ trên giường, nhìn tới xung quanh lộn xộn và sự việc mới xảy ra khi nãy mà cảm thấy không hiểu nổi.
Sau lần ở khách sạn, anh ta liên tục mấy ngày đều mông tinh, mà đối tượng mộng tinh lại chính là Kỳ Phong, trong mơ anh ta bị cậu thiếu niên kia đè trên người cảm giác rất thích thú, hôm nay Văn Xuyên mới lén tới đây thử tự mình an ủi xem sao, xem cảm giác có giống trong mơ hay không, ai ngờ lại xảy ra sự việc như vậy.
Anh ta đã hiểu vì sao có nhiều người sau khi làm thì khó trở lại làm được rồi, nhớ lại cảm xúc khi nãy, bên dưới anh ta liền chảy ra nước, sờ vào hóa ra là tinh hoa mà tên kia để lại, Văn Xuyên đành vác thân vào phòng tắm tắm rửa qua một lượt rồi mới ra ngoài, anh ta rất giỏi diễn, gần như chưa từng có ai nhận ra điều gì bất thường.
Văn Xuyên đi qua dãy hành lang bắt gặp Diệp Nghi đang sợ hãi đi tới, anh ta chặn đường cô ta lại " Chuyện tôi bảo cô làm đã làm tới đâu rồi".
Diệp Nghi rất sợ hãi Văn Hoắc nhưng cô ta càng sợ người đàn ông trước mặt này hơn " Tôi...tôi đã ký hợp đồng với anh ấy rồi".
Văn Xuyên híp mắt suy tư nói " Được rồi, cô về phòng đi".
Diệp Nghi ngay lập tức rời khỏi như bị ma đuổi vậy.
Kế hoạch mà anh ta vạch ra, Văn Hoắc đang từ từ chui vào cái bẫy này, chuyện năm đó Văn Hoắc hại chết rất nhiều người của Văn gia để giành lấy chiếc ghế gia chủ Văn Xuyên chưa từng quên mối thù này, Kỳ Mộng Nhiên năm đó cũng là thủ hạ của anh ta, suy cho cùng cũng có nhúng tay vào việc này, cho nên Văn Xuyên không ngại khiến cho cả hai người đó phải đau khổ, chỉ tiếc rằng Kỳ Mộng Nhiên lại là chị gái của Kỳ Phong, cho nên anh ta mới tha cho cô ta.
Năm đó Văn Xuyên bị thương nặng rơi xuống sông gần chết đuối thì được một người cứu lên, lúc đó trời tối không nhìn rõ thứ gì nhưng anh ta nhớ rất rõ vết bớt sau vành tai của đối phương, người đó không ai khác chính là Kỳ Phong, khi đó cậu nhóc này vẫn còn nhỏ nhưng lại liều mình nhảy xuống cứu anh lên bờ.
Tới khi tỉnh lại thì đã ở bệnh viện rồi, Văn Xuyên không có có hội hỏi xem đối phương là ai tên gì, cho tới khi một ngày Kỳ Mộng Nhiên đem về một thằng nhóc nhận là em trai nuôi, Văn Xuyên rất nhanh đã nhận ra đứa bé đó chính là người đã cứu anh ta năm đó.
Anh ta đem lòng yêu thầm cậu nhóc này, thầm hứa với lòng sau này sẽ bảo vệ và chăm sóc cho cậu thật tốt, ai ngờ được đứa nhóc này lại có bộ mặt thứ hai vô cùng tâm cơ, còn dám đè anh ta ở dưới thân.
Ở một nơi khác, Mặc Hán Lương đang vô cùng tức tối, hôm đó anh ta mua chuộc được bảo vệ công ty mà biết rằng người lấy đi chiếc hộp gỗ đựng bản nhạc đó chính là Thẩm Mặc, liên kết mọi thứ lại với nhau, còn có chuyện Thẩm Mặc công khai nói bản nhạc đó là do cậu ta sáng tác, kết quả chỉ có thể là Thẩm Mặc chính là Mặc Gia trong lời đồn kia.
Mặc Hán Lương bối rối tới cắn móng tay, chuyện này nếu anh ta nhận lỗi trước thì chẳng khác nào thừa nhận rằng anh ta đạo nhạc cả, mọi công sức từ trước tới nay đều sẽ đổ sông đổ biển hết, nhưng nếu không thừa nhận vậy thì lỡ như Thẩm Mặc đưa ra bằng chứng thì anh ta sẽ hết đường sống luôn.
Tuy rằng cư dân mạng lúc này đều đang bênh vực anh ta nhưng chỉ có Mặc Hán Lương mới biết việc Thẩm Mặc chưa đưa ra bằng chứng ngay lập tức chính là đang thả cho anh ta một nấc thang để đi xuống.
Mặc Hán Lương biết vậy nhưng lại không thể từ bỏ những danh tiếng, tiền tài đó được, anh ta phải nghĩ cách để nắm lại quyền kiểm soát sự việc này.
Tối hôm đó tại Thẩm gia, Thẩm Kỳ ôm vợ nhỏ lên giường, đặt tay lên bụng cậu xoa nhẹ " Tối mai đi cùng anh tới một nơi, là buổi tiệc liên hoan của đài truyền hình quốc gia".
Buổi tiệc cuối năm của đài truyền hình quốc gia chỉ mời những người rất quan trọng trong nước và những ngôi sao đầy danh tiếng mà thôi, Thẩm Mặc chỉ là một ngôi sao nhỏ mới nổi không dám tới nơi như vậy " Em tới sợ sẽ không thỏa đáng cho lắm".
Thẩm Kỳ dỗ dành cậu " Có gì mà không thỏa đáng, em còn là phu nhân của Thẩm gia, ai dám nói điều gì".
" Vậy được rồi!" Thẩm Mặc bị anh thuyết phục mãi mới chịu đồng ý cùng nhau tham gia, nhiều ngày ở mãi trong nhà khiến cậu lại bắt đầu ngại tới nơi đông người rồi, không thể để như thế được, Thẩm Mặc nạp thêm niềm tin cho bản thân rồi sẵn sàng tâm lý để ngày mai còn đi dự tiệc cùng Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ bị cậu chọc cười " Làm như là ra tiền tuyến đánh trận vậy".