Chiều tối hôm sau, Thẩm Kỳ cùng với Thẩm Mặc, Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng cùng nhau đi tới nơi diễn ra tiệc mừng năm mới, nơi này là tầng thượng của một khách sạn sao nổi tiếng nhất thành phố A, cũng chính là thành phố thủ đô của đất nước này.
Thẩm Mặc sánh vai cùng Thẩm Kỳ đi vào nơi đó, sự sang trọng ở nơi này thật sự là ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Người tới tham dự ở đây không phải là các doanh nhân thành đạt thì cũng là người có danh vọng rất cao, điển hình như Kỳ lão gia tử, năm xưa ông giữ chức vị khá cao trong nhà nước nên phần lớn người xuất hiện tại đây đều là hậu bối của ông ấy, Kỳ Mộng Nhiên đi theo phía sau ông ấy.
Sau khi Thẩm Mặc ngồi vào chỗ của mình xong thì ngoài cửa cũng có thêm nhiều người xuất hiện, Văn Hoắc cũng lẫn trong đám người mà đi vào đây, anh mắt anh ta đảo quanh tìm hình bóng của Kỳ Mộng Nhiên nhưng không dám lại gần.
Xung quanh đủ loại mùi nước hoa khiến Thẩm Mặc cố lén bịt mũi lại, Thẩm Kỳ cởi áo khoác chùm lên người cậu, Thẩm Mặc ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh thì mới bình ổn lại.
Khoảng một lúc sau tất cả những khách mời đều đã tới đông đủ, người dẫn chương trình nhanh chóng mở lời " Cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay, để khiến cho không khí thêm sôi động thì chúng tôi sẽ biểu diễn vài tiết mục cho các vị...".
Ngồi cùng bàn với Thẩm Mặc, ngoài Thẩm Kỳ, Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng ra còn có hai người khác mà cậu không biết mặt.
Thẩm Kỳ nói nhỏ cho cậu " Người bên trái là đạo diễn Phong Kiệt, người bên phải là Mặc gia chủ, người này em không cần để ý nhiều, Thẩm gia không có thân quen gì với ông ta".
Thẩm Mặc gật đầu tỏ ý đã hiểu, cậu cầm mấy ly nước uống một ngụm.
Tiết mục đầu tiên là của một nữ ca sĩ nhiều kinh nghiệm với giọng hát cao vút, tiết mục thứ hai là màn tấu đàn của hai vị nghệ sĩ rất nổi tiếng, tiết mục thứ ba vậy mà lại là Mặc Hán Lương, anh ta lên hát một trong những bài hát ăn cắp của Thẩm Mặc, không ít người đều vỗ tay khen hay cho anh ta.
Thẩm Mặc khó chịu mà nhăn mày lại, qua ba tiết mục mở màn thì tới lượt một số người có danh vọng cao lên bục phát biểu.
Mãi lâu sau khi buổi tiệc đã qua được hơn nửa, Mặc Hán Lương vừa biểu diễn xong đi xuống sân khấu thay bộ trang phục khác xong thì thẳng lưng bước tới đây, đạo diễn Phong Kiệt ngồi cùng bàn với đám người Thẩm Mặc lập tức hướng tới Thẩm Kỳ cười nói " Thẩm tổng, thật vinh hạnh gặp được ngài ở đây".
" Hán Lương mau lại đây!" Mặc gia chủ kêu phục vụ mấy thêm một cái ghế cho cậu ta ngồi rồi rót rượu vang cho mọi người.
Đạo diễn Phong " Giới thiệu với ngài, đây là cháu trai của tôi, cũng là con trai của Mặc gia chủ, thằng bé rất tài giỏi, ngài không biết đâu, thằng bé vẫn luôn rất hâm mộ ngài đó, chỉ mong được một lần gặp mặt".
Mặc gia chủ kẻ tung người hứng " Hán Lương, còn không mau chúc rượu Thẩm tổng".
Mặc Hán Lương tâm tình rộn ràng mà nâng ly lên chúc rượu Thẩm Kỳ nhưng Thẩm Kỳ không thèm đáp lại, anh chỉ để ý người phục vụ định rót rượu vào ly nước Thẩm Mặc vừa uống hết " Lấy cho em ấy một ly nước trái cây".
Mặc Hán Lương bị bẽ mặt nhưng không dám thể hiện ra, anh ta lại nhắc lại câu chúc rồi nâng ly rượu lên, Thẩm Kỳ vẫn không thèm để ý " Cậu không đủ tư cách để cụng ly với tôi".
Đạo diễn Phong và Mặc gia chủ cười trừ đổi chủ để cho Mặc Hán Lương đỡ mất mặt " Vị bên cạnh ngài chắc hẳn là phu nhân Thẩm gia, rất vui lòng được gặp ngài".
Thẩm Mặc ngơ ngác bị lôi vào cục diễn bế tắc này, cậu định nâng ly nước trái cây lên cùng họ cụng ly nhưng Thẩm Kỳ chặn lại, anh nâng ly rượu của mình cùng bọn họ cụng ly rồi giả vờ uống một ngụm.
Đạo diện Phong cùng Mặc gia chủ liếc mắt nhìn nhau như âm mưu chuyện gì, không ai nhận ra người nhân viên kia chính là Lệ Sa, cô ta cười nham hiểm rời đi.
Thẩm Mặc khi nãy uống hết một ly nước rồi nên không thể uống thêm nữa, cậu nhờ Thẩm Kỳ uống đỡ ly nước trái cây của mình.
Lúc này đã là giờ tối, bình thường giờ này Thẩm Mặc đã đi ngủ nên cậu díp hết cả mắt vào không chịu nổi mà ngủ gà ngủ gật va vào vai của Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ lập tức đưa vợ nhỏ rời đi, anh đặt một phòng khách sạn ngay trong tòa nhà này để cậu ngủ rồi lại quay về sảnh tiệc.
Chưa kịp quay về tới đó thì anh cảm thấy trong người nóng dần lên, Thẩm Kỳ rẽ vào một nhà vệ sinh để rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo lại, không ngờ lại có người dám hạ thuốc vào ly nước đó, cũng may Thẩm Mặc không uống phải, anh đã đọc qua, nếu mang thai bị uống phải loại chất kch thích này rất dễ gây ra xảy thai.
Thẩm Kỳ tức giận nắm chặt nắm tay đấm lên tường khiến đốt ngón tay bị trầy đỏ lên, anh cố giữ cho bản thân bình tĩnh lại.
Bỗng có tiếng mở cửa, Mặc Hán Lương đi vào, anh ta quan sát xem tình hình của Thẩm Kỳ rồi bước tới, thấy anh đang khó chịu cởi bớt cúc áo thì lập tức lại gần.
Mặc Hán Lương đã thay một bộ trang phục khác, giống tới % với bộ mà Thẩm Mặc mặc hôm nay, anh ta lại gần dán lên người Thẩm Kỳ, tay cầm điện thoại chuẩn bị quay chụp, người thì rướn lên muốn hôn môi anh " Thẩm Kỳ, em là Thẩm Mặc đây, mau lại đây chiếm lấy em".
Thẩm Kỳ cố tỉnh táo lại đẩy mạnh ra làm anh ta đập lưng vào cạnh bồn rửa mặt kêu lên đau đớn.
Trong ly nước này không chỉ có thuốc kch thích mà còn có thuốc làm giãn cơ khiến anh khó khăn hơn khi cử động.
Việc anh gọi ly nước cho Thẩm Mặc là chuyện đột xuất nên không thể là do nhà họ Mặc làm được, chứng tỏ là trong ly rượu mà anh đã giả vờ uống cũng có thuốc nên Mặc Hán Lương mới xuất hiện ở đây, có điều ai là người đã nhắm vào Thẩm Mặc mà bỏ thuốc vào ly nước đó.
Anh loạng choạng quay về phòng khách sạn, lúc trước khi đi anh nhớ là đã cố tình vặn tay nắm của hơi lệch một chút, lúc này nó lại trở về vị trí hoàn hảo, chứng tỏ có ai đó đã mở ra.
" Mày cứ la đi, anh ta sẽ không tới cứu mày đâu mà đang bận mây mưa với một người khác rồi, tao sẽ cho mày phải trả giá cho những gì tao đã phải chịu, ha ha ha".
Lệ Sa tát hai phát lên mặt Thẩm Mặc.
Hai người đàn ông giữ chặt lấy chân tay cậu, áo đã bị bọn họ xe rách " Không, không được chạm vào tôi...cút đi...Thẩm Kỳ, cứu em với!!!" giọng Thẩm Mặc gào tới khản cả cổ, nước mắt đã chảy đẫm cả khuôn mặt.
Thẩm Kỳ vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng cười chanh chua của phụ nữ và tiếng kêu cứu của Thẩm Mặc.
Anh nhìn thấy Thẩm Mặc đang nằm trên giường giãy dụa bị hai người nam nhân giữ chân tay lại xé rách chiếc áo trên người, một tên còn đang muốn c ởi quần cậu ra nhưng Thẩm Mặc liều chết giữ chặt lại, đối diện là một người phụ nữ đang cầm máy quay quay lại khung cảnh đó.
Thẩm Kỳ nổi điên lên, anh lao vào đá bay hai tên đàn ông kia rồi đạp một nhát vào bụng Lệ Sa khiến cô ta lăn ra đất không rên nổi chữ đau.
Thẩm Mặc được giải thoát, nước mắt khiến cậu không nhìn rõ tình cảnh trước mắt nhưng vẫn nhận ra bóng hình quen thuộc của Thẩm Kỳ, Thẩm Mặc bật khóc lao tới bên anh " Chồng ơi!!! mau cứu em, bọn họ...bọn họ...".
Thẩm Kỳ đau xót trong lòng, nhìn vợ nhỏ mà anh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa không dám làm cậu đau một phân nào lại bị đám người này làm ra chuyện như vậy thì trong mắt hiện lên sát khí.
Anh vội vàng ôm bé mèo con vào lòng an ủi, Thẩm Mặc thật sự rất ủy khuất, tới nỗi mà khi được anh ôm vào lòng cậu còn khóc to hơn.
Thẩm Kỳ không dám nghĩ nếu anh tới chậm một chút thì đám chó má này sẽ làm ra chuyện gì với Thẩm Mặc.
Thẩm Kỳ bế vợ mình lên rồi không hả giận mà đạp cho Lệ Sa hai cái khiến cô ta gào lên đau đớn vì hình như tay cô ta gãy mất rồi.
Hai gã đàn ông kia có một tên đã cởi khóa quần lộ ra , Thẩm Kỳ ghê tởm đạp cho hắn ta mấy nhát, anh nhặt lại chiếc máy quay mà Lệ Sa làm rơi lên rồi đập vỡ, không quên lấy thẻ nhớ trong đó ra bẻ gãy làm đôi.
Thẩm Kỳ cố nhịn cơn khó chịu trong người lại mà đưa Thẩm Mặc tới một căn phòng khác.